Dịch: Phong Bụi
Liêu trai, liêu trai, có biết không?Thẩm Thận Nguyên do dự hỏi: “Con có thể chọn nghe những câu chuyện ấm áp như cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết không?”
La Thiếu Thần đáp: “Chú có thể đổi tên nhân vật trong chuyện thành cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Như thế thì có vẻ kỳ quặc quá nhỉ?”
“Tiểu Tạ và Thu Dung, Lọ Lem và Bạch Tuyết, cũng như nhau thôi.”
“……”
La Thiếu Thần đưa tay kéo cậu lên giường, giúp cậu chèn kín chăn, sau đó dựa vào đầu giường bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện, “Ngày xửa ngày xưa, trong rừng sâu, có một căn nhà nhỏ, có bảy người lùn sinh sống. Thế nhưng trong nhà rất hay có ma làm loạn, đặc biệt là vào ban đêm, những bóng ma xám xám trắng trắng thường lởn vởn qua lại trên hành lang, trong phòng, cầu thang, trong vườn… Đám người lùn rất buồn phiền, tối không thể ngủ ngon, chỉ còn cách chuyển nhà.”
Nếu như La Thiếu Thần thất nghiệp, vẫn có thể kể chuyện ma trên đài phát thanh, ngữ khí thế nào tạm không nói tới, chỉ với giọng nói trầm thấp thường ngày đã có thể đạt trọn số điểm rồi.
“Cho nên, căn nhà liền để trống, trở thành nơi vui chơi của đám ma quỷ.”
“Tiểu Tiểu thúc thúc, chú định kể bao lâu?”
La Thiếu Thần nhướn mày, “Con rất buồn ngủ sao?”
“Uống một chút sữa bò rồi…” Thẩm Thận Nguyên ngây thơ ngáp một cái.
“Trước kia đã nghe qua câu chuyện này chưa?”
“Cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết từng nghe rồi, Lọ Lem và Bạch Tuyết … có chút mới lạ.”
“Không sao.” La Thiếu Thần cúi đầu, ánh mắt áp dưới hàng lông mi, âm thầm quét qua khuôn mặt cậu, “Đây là câu chuyện hai ma nữ tá thi hoàn hồn.”
Thẩm Thận Nguyên nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt khẽ rụt lại, nói: “Con sợ ma.”
“Ừ, chú cũng sợ.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc cũng sợ ma sao?”
“Sợ ma làm loạn, càng sợ mấy trò ma quái hơn.” La Thiếu Thần giúp cậu ghém lại chăn.
Thẩm Thận Nguyên vô thức tránh ánh mắt của anh.
Động tác của La Thiếu Thần ngừng một chút, sau đó đứng dậy nói: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.”
“Chúc chú ngủ ngon.” Thẩm Thận Nguyên vùi đầu vào trong chăn.
La Thiếu Thần đi đến cửa phòng, bất chợt quay đầu lại hỏi: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Tim Thẩm Thận Nguyên thụp một tiếng, thầm kêu lên: Chết toi.
La Thiếu Thần nói: “Con đuổi theo xe chú ấy.”
Đó là lần đầu tiên anh ta và La Lâm Lâm gặp nhau sao?
Thẩm Thận Nguyên trước nay chưa từng biết bản thân lại may mắn đến thế! Không khí vừa bị ép ra khỏi lồng ngực trong chốc lát lại dâng lên.
“Lúc đó có phải con gọi chú là La Thiếu không?”
……
Tim Thẩm Thận Nguyên đập thình thịch. Cho dù cậu có muốn duy trì vẻ mặt bình tĩnh và trấn định bao nhiêu đi chăng nữa thì sự hoảng loạn trong nội tâm vẫn như con thú hoang mất đi khống chế, điên cuồng công kích vẻ mặt cậu đang khổ cực duy trì.
Trong mơ hồ, cậu như lại nghe thấy La Thiếu Thần lẩm bẩm: “Chắc là chú nghe nhầm rồi, con không thể nào vô lễ đến thế được.”
Nắm cửa lạch cạnh chuyển động, sau đó là tiếng mở cửa, tiếng bước chân, tiếng đóng cửa.
Mỗi một tiếng động như bị phân làm vô số tấm phim, lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Thận Nguyên một cách chậm chạp vô cùng, đến tận lúc cậu bị sự hoảng sợ của mình làm cho choáng váng cả đầu óc, sau đó mũi bị vùi vào trong chăn không thể hít thở nổi mới giật mình bừng tỉnh.
La Thiếu… có phải đã phát hiện ra rồi không?
Nếu không đang yên đang lành tại sao lại nhắc đến chuyện tá thi hoàn hồn? Còn có tiếng gọi La Thiếu đó…
Cậu cố gắng nhớ lại từng li từng tí những chi tiết mấy ngày nay ở cùng với La Thiếu Thần, càng nghĩ mồ hôi lạnh càng đầm đìa. Tuy nói để diễn tốt một vai diễn thì phải thổi vào vai diễn một sinh mệnh cũng với sự hiểu biết, suy luận độc đáo của riêng bản thân mình, nhưng rõ ràng rằng, sự hiểu biết, suy luận độc đáo của cậu đã vượt quá phạm vi nên có, dẫn đến việc khắc lên đó quá nhiều vết tích của Thẩm Thận Nguyên.
Tuy rằng thời gian mình và La Thiếu Thần chung sống không lâu, bình thường cũng không mấy qua lại, chắc không thể nào liên tưởng tới chứ?
……
Chắc là thế đi?
Tư duy hỗn loạn khiến cho Thẩm Thận Nguyên không thể phân biệt rõ kết luận này là phán đoán nhiều hơn một chút hay là hy vọng nhiều hơn một chút.
Đêm đó, cậu ngủ không sâu, ngay cả sữa bò cũng không thể ngăn được La Thiếu Thần xông vào giấc mộng của cậu, ha ha cười lạnh với cậu.
Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể như một đứa cháu ra sức chạy theo sau anh ta mà giải thích.
Những người khác trong nhà họ La trở thành bối cảnh, không ngừng lượn qua lượn lại bên người bọn họ.
Sau đó cậu nghe thấy La Thiếu Thần nói: “Ngươi đã hại chết La Lâm Lâm, ngươi nhất định phải nhận sự trừng phạt của pháp luật!”
Đoàng!
Tim Thẩm Thận Nguyên đập mạnh một cái, đột ngột mở to mắt, nằm nhìn trừng trừng vào trong màn đêm một lúc mới ý thức được tiếng vang vừa rồi không phải là tiếng súng trong mơ, mà là tiếng va đập trong hiện thực.
Tiếng tranh cãi bên ngoài giữa đêm khuya tĩnh mịch đặc biệt kịch liệt và chói tai.
Cậu bật đèn lên, đi dép vào rón ra rón rén đi đến bên cửa, mở hé cửa ra.
Hành lang đèn đóm sáng trưng.
Cánh cửa phòng đối diện mở rộng, Sử Mạn Kỳ như phát điên, muốn xông ra ngoài, miệng vẫn không ngừng gào thét. La Khải Trạch ôm chặt lấy eo cô, ra sức lùi về phía sau, miệng không ngừng mắng mỏ, “Cô làm loạn đã đủ chưa hả! Cô muốn tất cả mọi người đều tỉnh dậy xem cô phát điên hả?”
“Bỏ tôi ra!” Đầu Sử Mạn Kỳ ra sức lắc, “Bỏ tôi ra!”
Khóa cửa phòng bên vang lên, La Thiếu Thần mặc áo ngủ đi ra, vẫn là quay về bên này nhìn một cái, mới đi đến phòng đối diện, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi muốn ly hôn!” Sử Mạn Kỳ kêu to.
“Cô ta điên rồi! Cứ mặc kệ cô ta.” La Khải Trạch nặng nề ném Sử Mạn Kỳ lên giường.
Sử Mạn Kỳ nằm trên giường khóc ầm lên, “Tôi muốn ly hôn! Ly hôn!”
La Khải Trạch tức giận cười lạnh: “Ly hôn? Để cho cô chạy trốn cùng dã nam nhân à? Đừng có mơ!”
“Tôi và anh ta đã chia tay lâu rồi!”
“Chia tay lâu rồi? Sau khi kết hôn còn ngủ cùng một giường mà nói là chia tay lâu rồi?!”
Sử Mạn Kỳ lấy đầu đập vào giường, “Anh muốn tôi thế nào hả! Anh rốt cuộc muốn tôi phải thế nào!”
La Khải Trạch hít một hơi, nói với La Thiếu Thần, “Không sao nữa rồi, cậu đi ngủ trước đi.”
Thanh quan không phán được việc nhà, huống hồ La Thiếu Thần còn không phải thanh quan, gặp phải chuyện như vậy chỉ có thể an ủi vài câu rồi đi.
Lần này Thẩm Thận Nguyên không đợi La Thiếu Thần đi qua đây đã chủ động đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa nghe ngóng, đến tận lúc đối diện truyền đến tiếng đóng cửa, mới lại thận trọng mở cửa ra, sau đó nhìn thấy…
Ánh mắt La Thiếu Thần đang chăm chăm nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên kêu lên một tiếng “A”, lùi sau nửa bước, sợ đến mức tim thùm thụp đập loạn. Không thể không nói, nửa đêm canh ba, mở cửa một cái liền thấy một người mặt không chút biểu cảm đứng trước cửa nhìn mình chằm chằm quả là một khung cảnh cực kỳ kinh dị, nhất là khi người đó lại là nam nhân vật chính số một trong cơn ác mộng vừa rồi của mình.
“Tiểu, tiểu thúc thúc?” Cậu thăm dò, hỏi.
La Thiếu Thần nói: “Xem ra sữa bò đang dần mất tác dụng.”
“Không phải đâu, con chỉ là… vừa đúng lúc dậy đi vệ sinh thôi.”
“Ừ, có lẽ lần sau nên cân nhắc đổi một nhãn hiệu sữa khác. Uống bò không có tác dụng thì đổi sang uống hươu vậy.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
Dường như nhận ra được sự bất an của cậu, sắc mặt La Thiếu Thần dịu đi một chút, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ đi.”
Anh ta sao lại biết cậu đang suy nghĩ lung tung? Chẳng lẽ cậu đang suy nghĩ lung tung đúng hướng rồi?
……
Nội dung suy nghĩ lung tung của Thẩm Thận Nguyên lại càng phong phú.
Ngày hôm sau, vú Triệu vừa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên đã kêu la om sòm, “Cục cưng, con sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Thẩm Thận Nguyên mệt mỏi lắc lắc đầu, nói: “Mất ngủ ạ.”
“Cục cưng.” Bà cho rằng cậu vì chuyện của La Khải Tùng mà không ngủ được, mũi hơi sót, ôm lấy cậu, nói: “Cục cưng, đừng quá buồn, con vẫn còn vú Triệu mà.”
Không biết vú Triệu sẽ nghĩ thế nào sau khi biết được cậu không phải là cục cưng của bà ấy, lại còn giành hết những gì cô bé đáng được hưởng.
Tâm tình của Thẩm Thận Nguyên lại càng suy sụp hơn, ngay cả ăn sáng cũng không có tinh thần.
La Thiếu Thần xuống lầu liền nhìn thấy một khuôn mặt gấu trúc kén ăn, “Vú Triệu, cho nó một cái chiếu tre đi.”
Vú Triệu không hiểu gì hết, hỏi: “Sao lại lấy chiếc tre ra làm gì?”
“Rút tre cho nó ăn.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Trên thế gian này có hai kiểu chuyện cười châm biếm, một kiểu khiến người ta buồn cười, kiểu kia lại khiến người ta phát điên.
La Thiếu Thần hoàn toàn không biết Thẩm Thận Nguyên đang ở trên bờ vực của sự suy sụp, tâm tình rất tốt, nói: “Còn nhớ bộ phim lần trước con diễn không?”
Cậu diễn biết bao nhiêu bộ phim như vậy, biết làm sao được nói đến bộ nào…Í, không đúng, La Lâm Lâm chỉ mới diễn một bộ phim. Thẩm Thận Nguyên mở tròn mắt, hỏi: “Sao rồi ạ?”
La Thiếu Thần nói: “Giám chế muốn mở một… buổi tuyên truyền đóng máy, muốn hỏi xem con có muốn đi hay không.”
“Sao lại đóng máy sớm thế ạ?” Dựa vào câu chuyện mà giám chế giới thiệu, La Bội Giác đi vào thế giới thần tiên không phải mới là bắt đầu sao? Sao mà chưa được mấy ngày câu chuyện đã kết thúc rồi? Chẳng lẽ mọi người đều đã nuốt không trôi cơm gạo trắng, cho nên đồng tâm nhất trí ngày đêm không ngủ không nghỉ sao…
“Bởi vì câu chuyện ba mươi tập đã rút ngắn lại còn mười ba tập rồi.”
“… Hay là không đi nhỉ?” Vẫn luôn cảm thấy, việc tham gia buổi tuyên truyền này sẽ trở thành lịch sử đen tối cả đời.
La Thiếu Thần nói: “Chú đã đồng ý thay con rồi.”
“Hơ… Con nghĩ rằng chú vừa hỏi xem ý kiến của con?”
La Thiếu Thần điềm nhiên húp cháo, “Khiến cho con nảy sinh ảo giác, chú rất xin lỗi.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”