[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 4

Dịch: Phong Bụi

Thất vọng, tuyệt vọng, lại hy vọng.

Con người ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, cực kỳ không có cảm giác an toàn, bất ngờ gặp một người quen, cho dù người đó không thân thiết lắm, thậm chí có chút đối địch, tâm tình cũng sẽ không kiềm nổi mà bị kích động.

Tâm trạng Thẩm Thận Nguyên lúc này chính là như vậy. Cho dù sau khi Cự Linh Thần biết cậu là nhân yêu, không còn chủ động liên lạc nữa, nhưng anh ta không liên lạc với mình, mình vẫn có thể liên lạc với anh ta mà.

Thẩm Thận Nguyên ngồi trước màn hình, vươn cổ trông ngóng.

Đầu kia thật lâu không trả lời lại.

[Mật]

Đại Hồ: Cự Linh Thần???

Đại Hồ: Cự Linh (^o^)/~ Thần!

Đại Hồ: Tôi là Đại Hồ nè, cái người nhân yêu đó.

Đại Hồ: Anh từng cầu hôn tôi đó, có nhớ không?

Đại Hồ: Tuy không thành công. o(︶︿︶)o

Đại Hồ: ……

Đại Hồ: Cự Cự thân yêu ơi, có lẽ tin nhắn mật tôi gửi cho anh bị công ty game không biết xấu hổ chặn mất tiêu rồi, để thể hiện tâm tình cực kỳ cực kỳ muốn gặp anh của tôi, tôi quyết định… gọi anh trên loa.

Cự Linh Thần: Có chuyện gì?

……

Thẩm Thận Nguyên buồn bực.

Hắn ta quả nhiên đang tránh mình.

[Mật]

Đại Hồ: Tôi muốn hỏi, gần đây anh có thấy Tiểu Châu, Chiến Hồn Vô Cực, Suất Suất Suất và Thủy Tiên Hòa Thượng không?

Cự Linh Thần: Có thấy Thủy Tiên Hòa Thượng.

Đại Hồ: Có cách nào liên lạc với anh ta không?

Cự Linh Thần: Cậu muốn làm gì?

Đại Hồ: Liên lạc.

Cự Linh Thần lại im lặng.

Thẩm Thận Nguyên lần đầu không làm, lần hai nhất quyết làm, dứt khoát lên loa goi.

[Loa] Đại Hồ: Cự Cự thân yêu… Cự Linh Thần! Anh đang ở đâu thế? Em lại không nhìn thấy anh rồi!

[Mật]

Cự Linh Thần: -_-|||Tôi đây.

Đại Hồ: (⊙o⊙)Anh suy nghĩ thế nào rồi?

Cự Linh Thần: Tôi hỏi hòa thượng một lát rồi nói với cậu sau.

Đại Hồ: Đề phòng có chuyện gì xảy ra, anh trước tiên có thể để số điện thoại của anh lại không?

Cự Linh Thần: Vì sao?

Đại Hồ: /(ㄒoㄒ)/~~ Tôi sợ quay đi một cái, ngay cả anh cũng không tìm thấy mất.

Cự Linh Thần: Tôi sẽ bảo tên đó nhanh chóng lên mạng.

Cự Linh Thần: Đi ăn cơm đây, byebye.

Đại Hồ: …

Đại Hồ: Chúc ăn ngon miệng. (^_^)/~~ Byebye!

Nhìn thấy biểu tượng của Cự Linh Thần tối đi, Thẩm Thận Nguyên mới phát hiện ra một vấn đề, cuộc nói chuyện này… nói mà cũng như không.

“Đến giờ uống thuốc rồi.” Y tá đưa thuốc và cốc nước cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên nhận lấy thuốc, buồn bực nói: “Tôi bị cả thế giới vứt bỏ rồi.”

Y tá nhìn chăm chăm vào đống thuốc trên tay cậu, hỏi: “Vậy nên, cô đang phản bội lại quyết định của toàn thế giới sao?”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Phải rồi, tôi vẫn chưa hỏi cô thuốc tôi uống là thuốc gì.”

“Thuốc bổ.”

“Quá giả dối rồi.”

“… Kẹo.”

“Tôi không phải trẻ con.”

“Can-xi.”

“Chắc chắn là tôi vẫn chưa đến độ tuổi loãng xương.”

“Vitamin C.”

“… Không bằng cô trực tiếp đưa cho tôi một quả cà rốt.”

“Cô cảm thấy đây là thuốc gì?”

“Độc dược mãn tính.”

“Được rồi.”

Thẩm Thận Nguyên cho đống thuốc vào mồm, uống một ngụm nước, nói: “Tôi biết ngay cô là người như thế mà.”

Y tá: “…”

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh bình minh từ ban công rọi qua tấm rèm màu hồng phấn che hờ bên khung cửa sổ, chiếu đến cô công chúa còn đang nằm trên giường. Thẩm Thận Nguyên mở tròn mắt, đầu gối lên hai tay, nghiêm túc nghĩ xem hôm nay nên dùng lý do gì để trốn học.

Hôm qua là đau đầu, hay là hôm nay là đau bụng?

Y tá gõ cửa đi vào.

Thẩm Thận Nguyên lập tức cuộn tròn lại thành một đống, ôm lấy bụng.

“Đi học hay là nằm ườn trên giường?” Y tá hỏi.

“… Nằm ườn.”

Y tá mang theo câu trả lời đi ra ngoài.

Thẩm Thận Nguyên: “…” Có phải thành công hơi quá dễ dàng rồi không? Diễn xuất tinh thâm, biểu cảm tinh tế của cậu còn chưa lên sàn mà.

Cửa bị gõ hai cái, y tá lại quay lại.

Thẩm Thận Nguyên lại tiếp tục ôm bụng.

Y tá hỏi: “Có xuống ăn sáng không?”

“Ăn cái gì?”

“Sandwich nướng với phô mai và chân giò xông khói, sữa, cháo trứng muối, bánh bao sữa hột gà…”

“Ăn!” Thẩm Thận Nguyên bật ngồi dậy.

Y tá bây giờ mới để ý hỏi: “Cô vừa rồi mới ôm bụng, có phải bị đau bụng hay không?”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Không, đấy là tư thế ngủ cố định của tôi.”

“Lúc cô vừa ngủ không phải tư thế đấy.”

“Lúc vừa ngủ là động tác khởi đầu, bây giờ là thu công… chỉ cần ngủ đủ giấc, một đêm tôi có thể luyện hết cả bộ chiêu thức này đó.”

Y tá đáp: “Sau này cô lớn lên, đi lấy chồng, ngủ chung với người ta thì làm thế nào?”

…..

Ai cần lớn lên?!

Không đúng, là ai cần phải lấy chồng?!

Thẩm Thận Nguyên nhìn cô y tá hôm nay nói đặc biệt nhiều, cố nặn ra một nụ cười: “Không sao cả, tôi sẽ dạy cho anh ta, mọi người cùng luyện, chỉ cần cùng một phương hướng, sẽ không công kích lẫn nhau.”

Y tá nói: “Chúc cô sớm ngày gặp được người cùng chí hướng như vậy với mình.”

“Dì y tá ơi, cô không thấy nói chuyện lấy chồng với một cô bạn nhỏ sáu tuổi là quá sớm sao?” Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Y tá ngây ra một lúc, sau đó mới thấp đầu cười cười: “Có lẽ là do cô biểu hiện quá không giống một đứa bé sáu tuổi.”

Thẩm Thận Nguyên bị sét đánh trúng!

Nguyên nhân cậu bị đả kích không phải vì cô ta bảo mình không giống một đứa bé sáu tuổi, điều này là tất nhiên, không có gì đáng để kiêu ngạo, điều thực sự gây chấn động là, y tá cô ta cười rồi.

Ngay cả y tá cũng có thể cười, vậy thì việc quay trở về thân thể của mình còn xa nữa sao? Cậu lại tin tưởng vào kỳ tích rồi.

Lúc xuống lầu ăn sáng, trong lòng Thẩm Thận Nguyên vẫn có một chút bồn chồn, sợ vú Triệu nhắc đến việc đi nhà trẻ. May là vú Triệu yêu thương La Lâm Lâm đến tận xương tủy, không hề nhắc đến một chút gì, còn hỏi sức khỏe của cậu thế nào rồi.

Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp: “Không có chuyện gì.”

“Vậy thì tốt.” vú Triệu vui mừng nói, “Dì y tá ăn sáng xong phải đi rồi, cục cưng có muốn đi tiễn dì không?”

Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn y tá.

Y tá hỏi: “Cô có biết lái xe không?”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Có… xe trong game.”

“Không cần tiễn đâu.”

Cô thật là thực dụng. Thẩm Thận Nguyên trừng mắt nhìn cô ta.

Y tá bình thản uống nước chanh.

Ăn xong bữa, vú Triệu đưa Thẩm Thận Nguyên ra cửa tiễn y tá.

Trong lòng Thẩm Thận Nguyên mạnh mẽ dâng lên một cảm giác lưu luyến. Lúc La Lâm Lâm  version Thẩm Thận Nguyên mở mắt, người nhìn thấy đầu tiên… hình như là vị bác sĩ đeo kính, không quan trọng, quan trọng là người sau đó ở suốt bên cạnh chăm sóc cậu là y tá này. Sự bình tĩnh và lạnh lùng của cô ta đã ở bên cậu trong khoảng thời gian bàng hoàng nhất, kinh hoàng nhất. Bây giờ, cô ta phải đi rồi…

Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay y tá, lưu luyến không dời, hỏi: “Không thể không đi sao?”

Y tá đáp: “Cho kịp thời gian.”

“Trong nhà có chuyện sao?”

“Lại vừa nhận một đơn hàng mới.”

“……” Khóe miệng Thẩm Thận Nguyên khẽ co rút, “Cô bận thật.”

Y tá đáp: “Đa phần là khách hàng cũ.”

“……” Khách hàng cũ của y tá là… Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng, nói: “ Tạm biệt.”

Y tá bất ngờ ngồi xuống, xoa xoa đầu cậu.

Trong trí nhớ của Thẩm Thận Nguyên, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta xoa đầu cậu với vẻ mặt dịu dàng đến như vậy, cảm thấy cực kỳ kỳ lạ.

“Làm người cho tốt.” Y tá nói, “Hy vọng sau này không có cơ hội gặp lại.”

Thẩm Thận Nguyên: “…” Những lời như vậy nên nói với người vừa mới ra tù mới đúng chứ!

Cậu phát hiện những cảm xúc lưu luyến trong lòng cậu chỉ bằng mấy lời nói của y tá, liền đóng băng cả rồi.

Tiễn y tá đi, Thẩm Thận Nguyên thu hồi tâm tình quay lại thư phòng, lên mạng, định tiếp tục ôm cây đợi thỏ, chờ bọn Thủy Tiên Hòa Thượng, nhưng mà… lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cậu đăng nhập tài khoản game, phát hiện tài khoản bị – khóa – rồi!

Sao lại có thể như vậy!

Cậu vọi vàng chạy xuống lầu gọi điện tố cáo với dịch vụ tư vấn khách hàng.

Dịch vụ tư vấn khách hàng giải thích: “Có người tố cáo tài khoản này bị hack.”

Thẩm Thận Nguyên phẫn nộ nói: “Sao lại có thể như vậy! Đây rõ ràng là tài khoản của tôi.”

Đầu kia im lặng một lúc, hỏi: “Em gái đã trưởng thành chưa?”

“… là của anh trai tôi.”

“Gửi một bản photo chứng minh thư của anh trai em đến, có thể mở khóa.”

“… Cám ơn.”

Thẩm Thận Nguyên cúp máy, cảm thấy cuộc đời toàn một màu đen.

Vú Triệu nhìn thấy cậu u sầu ngồi trên sô pha, vội vàng mang nước hoa quả chạy đến, “Cục cưng, con sao thế?”

Thẩm Thận Nguyên ai oán ngẩng đầu lên.

Vú Triệu trong lòng đau thắt lại, “Có phải bị ai bắt nạt không?” Bà nhớ vừa rồi hình như cậu có gọi điện cho ai đó. “Có phải gọi điện cho bố mẹ không?”

Thẩm Thận Nguyên không biết phải giải thích như thế nào, đành tiếp tục cúi đầu.

Vú Triệu cho rằng mình đoán đúng rồi, “Ai~, bố của con công việc bận rộn, hôm qua bà gọi điện cho bố con rồi, bố con nói hai hôm nữa sẽ đến thăm con. Mẹ của con… để bà gọi điện thoại gọi mẹ con đến.”

“Không cần đâu.” Thẩm Thận Nguyên vội vàng ngăn cản. Mẹ con liền tâm, lỡ như bị phát hiện thì biết làm sao? Có điều, tại sao La Lâm Lâm lại không ở cùng với vợ chồng La thị vậy nhỉ?

Vú Triệu cho rằng cậu tức giận, lại càng thương hơn, ôm lấy cậu vào lòng, an ủi thật nhiều, “Lâm Lâm có muốn về chỗ ông nội một chút không?”

Thẩm Thận Nguyên vô thức định lắc đầu, chợt nghĩ lại, nhà ông nội không phải là nhà La Định Âu sao? Nhà La Định Âu không phải là ở thành A sao? Chẳng may không đúng, cậu vẫn cẩn thận hỏi lại một câu: “Đến thành A ư?”

Vú Triệu cười nói: “Tất nhiên là thành A rồi, con vẫn còn nhớ cơ đấy.”

Phải nói thế nào nhỉ… Thượng đế đóng một cánh cửa của bạn thì sẽ mở cho bạn một cửa sổ. Cũng tức là, sơn cùng thủy tận ngỡ không còn đường, không ngờ trong đám rừng cây rậm rạp lại còn một xóm nhỏ! Cuộc sống quả thật tràn đầy hy vọng và kinh hỉ!

Thẩm Thận Nguyên cố đè ép tâm tình kích động lại, nắm lấy tay vú Triệu, gật gật đầu, “Tôi muốn đi.”

Vú Triệu cực kỳ vui mừng, “Tốt quá rồi, cục cưng. Bà sẽ nói với lão tiên sinh ngay.”
Bình Luận (0)
Comment