Dịch:Phong Bụi
Người đón, người đón, người xa lạ.Kết thúc thử vai, không tiếng vỗ tay, không lời bình luận, xung quanh một mảnh im lặng.
Thế nhưng dư âm tiếng gào thét của Thẩm Thận Nguyên lúc cuối vẫn văng vẳng trong đầu mỗi một người ở đây.
Bố mẹ của Cừu Uyển Yên không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ dắt Cừu Uyển Yên đi, chào đại diện bên chế tác liền đi mất. Vẻ mặt của người đại diện rất bối rối, nhưng cũng không nói được lời nào để giữ bọn họ lại. Dưới sự so sánh quá rõ ràng như vậy, bất cứ từ ngữ nào cũng trở nên sáo rỗng.
Nếu như người cạnh tranh với Cừu Uyển Yên không phải là cháu gái của La Định Âu, có lẽ… có lẽ…
Có lẽ chẳng có có lẽ nào cả. Ông ta quá hiểu tính cách của Cổ Lực Khả, gặp được một hạt giống tốt như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Ông ta thở dài, nghĩ xem có nên nhúng tay vào từ bên biên kịch hay không, nghĩ cách tìm một vai diễn cho Cừu Uyển Yên xuất hiện.
Những chuyện tiếp theo đều trở nên rất đơn giản.
La Lâm Lâm đứng vào danh sách diễn viên đã trở thành việc không thể thay đổi.
Cổ Lực Khả chủ động đi đến chào hỏi La Thiếu Thần, “Cô bé có một tài năng diễn xuất thiên phú cực kỳ quý giá.”
La Thiếu Thần đáp: “Đúng vậy.”
Cổ Lực Khả lại nói: “Trên đời này không thiếu những ngôi sao nhí sáng chói, bọn họ sáng lóa như sao băng, cũng vụt qua nhanh như sao băng. Vào nghề sớm cũng đồng nghĩa với việc bọn họ bắt buộc phải có ý chí kiên cường và sự bền bỉ hơn hẳn người lớn, giới showbiz rất dễ khiến con người ta lạc hướng.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi hiểu.”
Thẩm Thận Nguyên thấy hai người thân thiện bắt tay, trong lòng thấy lạ. Cứ nghĩ rằng La Thiếu Thần sau khi nghe xong lời của ông ta nói nhất định sẽ nhảy dựng lên phản bác, ai ngờ lại bình tĩnh chấp nhận như vậy.
La Thiếu Thần thuận tiện giới thiệu: “Ông chủ tương lai của con đấy.”
Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn gọi: “Đạo diễn Cổ ạ.”
Cổ Lực Khả nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tử Long, cảm thấy ngộ tính cao, là một nhân tài, hiện giờ gặp con…”
Thẩm Thận Nguyên mở to mắt chờ ông bình luận.
“Mới biết rằng trên nhân tài, còn có thiên tài.”
Thẩm Thận Nguyên đỏ bừng mặt, không phải vì tự hào, mà là vì hổ thẹn. Trái vinh quang đạt được từ việc ăn gian không ngọt như cậu tưởng.
La Thiếu Thần thấy cậu cứ ngây ngẩn nhìn theo hướng Cổ Lực Khả rời đi, hồi lâu không nói lời nào, nhịn không được nói: “Ông chủ tương lai của con rất thành công trong việc mua chuộc lòng người.”
Thẩm Thận Nguyên quay đầu nói: “Đúng vậy.”
“Con bị mua chuộc rồi à?”
“Vâng, bởi vì, hơ, ông ấy… ông ấy rất có nhãn quang.”
“Vậy sao?”
Thẩm Thận Nguyên thấy ánh mắt La Thiếu Thần nhìn mình mang theo hàm ý rất sâu xa.
Mã Duy Càn đợi Cổ Lực Khả đi rồi mới lân la lại gần, đem trả buộc tóc lại cho Thẩm Thận Nguyên, ánh mắt tràn đầy tán thưởng và kinh ngạc: “Không ngờ Lâm Lâm diễn xuất lợi hại như vậy! Con tuyệt đối là đứa trẻ diễn xuất lợi hại nhất chú từng gặp!”
Thẩm Thận Nguyên âm thầm phỉ nhổ, bởi vì diễn xuất của mi quá tồi!
La Thiếu Thần nhìn đồng hồ, hỏi: “Còn gì muốn tán dương nữa không?”
Mã Duy Càn ngây ra, nói: “Tất nhiên tất nhiên, hơ, còn rất nhiều. Diễn xuất của cô bé hôm nay thực sự khiến tôi rất kinh ngạc!”
La Thiếu Thần nói: “Cậu có thể viết ra, sau đó gửi qua email cho tôi. Chúng tôi đi trước đây, byebye.”
“Hả, được.” Mã Duy Càn đợi bọn họ đi đến cửa mới nhớ ra, “La Thiếu, tôi không có email của anh!…Nhắn tin có được không?”
Đây có thể nói là lần đầu tiên thử vai thành công mà cậu không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Đầu óc Thẩm Thận Nguyên hết lần này đến lần khác tua lại bài biểu diễn của Cừu Uyển Yên và mình, mỗi một câu thoại, mỗi một tình tiết đều in sâu rõ nét vào trong đầu, cảm giác tội lỗi cũng thuận theo đó mà càng lúc càng mạnh mẽ.
Cậu lúc này đây có phải đã hủy hoại một ngôi sao tương lai hay không?
“Con đang nghĩ gì thế?” La Thiếu Thần hỏi.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Cừu Uyển Yên biểu diễn không tồi.”
La Thiếu Thần không nói gì.”Vai diễn đó cô bé có thể đảm nhận được.” Câu nói này của Thẩm Thận Nguyên không hề trái ngược với lòng mình. Hà khắc như Liên Giác Tu, tiêu chuẩn đối với trẻ con cũng tự giác giảm xuống. Cho nên tố chất tâm lý như Cừu Uyển Yên, có thêm sự bồi dưỡng về sau này, có lẽ có thể hoàn thành vai diễn này.
La Thiếu Thần nói: “Con đoán xem trong căn phòng vừa rồi sẽ có mấy người tán thành với cách nghĩ của con?”
Thẩm Thận Nguyên trầm mặc. Rõ ràng biết rằng diễn xuất kém hiện giờ mới phù hợp với thân phận của mình, thế nhưng một khi đã diễn, cậu liền không khống chế được bản thân.
“Cô bé có thể tham gia thử vai không phải vì tài năng thiên phú của cô bé.” La Thiếu Thần ngừng một lát rồi nói: “Thành công của một người do rất nhiều nhân tố tạo thành, bất kể nhân tố đó bắt nguồn từ đâu, nhưng cuối cùng cũng sẽ gặt hái được kết quả.”
Bất luận mục đích La Thiếu Thần nói những lời này là gì, đều đã an ủi được cậu.
Thẩm Thận Nguyên trong lòng dao động, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai mắt La Thiếu Thần nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng không hề thấy nét dịu dàng nào.
Ở cùng anh càng lâu, La Thiếu Thần trước kia càng lúc càng trở nên mơ hồ. Cậu dần dần đã quen với một La Thiếu Thần thỉnh thoảng lại để lộ ra ôn nhu, nhưng lại cực kỳ sợ hãi sự quen thuộc này.
Tương lai chưa biết được thế nào, cậu lại không dám suy nghĩ quá nhiều, lại không thể không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng việc không dám suy nghĩ quá nhiều lại khiến cậu đâm đầu vào ngõ cụt do chính mình tạo ra, càng lúc càng rối rắm…
“Có đau không?”
Câu hỏi không đầu không đuôi của La Thiếu Thần khiến Thẩm Thận Nguyên không hiểu gì hết, “Hả? Chỗ nào ạ?”
“Tóc.”
Không hỏi còn ổn, anh ta vừa hỏi, Thẩm Thận Nguyên mới chú ý đến trên dây buộc tóc dính một đống tóc bị giựt xuống không thương tiếc. Hiện giờ nghĩ lại, da đầu đúng là có chút đau nhức không thôi, “Hơi đau một chút.” Cậu thấy La Thiếu Thần không tán đồng nhìn cậu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như thế mới diễn giống thật được mà.”
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác thể hiện phẫn nộ sao?”
“Ví dụ như?”
“Đá hắn.”
“……” Thẩm Thận Nguyên siết cổ tay!
Ký giả vây xung quanh đại trach nhà họ La chỉ còn lại hai ba người, hơn nữa chỉ đứng ngoài quan sát, không hỏi han, trước cổng nhà La gia tạm thời khôi phục lại yên bình. Nhưng Thẩm Thận Nguyên vừa vào cổng liền phát hiện ra chỉ có bên ngoài là yên bình, bên trong lại hết sức náo nhiệt.
“La Lâm Lâm.” Kiều Anh Lãng vừa nhìn thấy cậu, lập tức đứng bật dậy từ trên sô pha.
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Kiều Anh Lãng chất vấn: “Sao cậu lại có thể chuyển trường cơ chứ?”
“Bởi vì thủ tục làm xong cả rồi.”
“Cậu chưa hỏi qua tớ!” Kiều Anh Lãng nói, “Cậu sao có thể lén lún tự làm thủ tục chứ?”
Thẩm Thận Nguyên: “…..” Thủ tục không phải do tôi làm đâu đấy.
Kiều Anh Lãng thấy cậu không nói gì, cho rằng cậu đã nhận sai rồi, sắc mặt có thể xem như tốt hơn một chút, “Hiện giờ cậu định làm thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Hả?”
Kiều Anh Lãng không biết phải nói gì trước sự trì độn của cậu: “Cậu định bao giờ chuyển trường lại?”
…….
Nhóc tưởng đang chơi hô lê hấp à, muốn chuyển lúc nào thì chuyển lúc đấy sao! Thẩm Thận Nguyên nói: “Nhà của ông nội ở đây, tớ sau này cũng sẽ ở đây.”
Kiều Anh Lãng trợn tròn mắt nhìn cậu, biểu cảm không khác ông chồng thấy vợ đi ngoại tình là mấy.
Tâm tình Thẩm Thận Nguyên rất mâu thuẫn. Không biết quan hệ giữa La Lâm Lâm và Kiều Anh Lãng đã đến mức độ nào rồi, nếu chẳng may lưỡng tình tương duyệt, mình làm thế này chính là chia loan rẽ phượng… Nhưng mà yêu sớm đa phần đều không hạnh phúc, chia loan rẽ phượng chưa chắc đã không phải một chuyện tốt… Nhưng mà lúc La Lâm Lâm trở về có đau lòng hay không?
Cậu còn đang suy nghĩ mông lung, không thể lựa chọn. Kiều Anh Lãng bên này đã ra quyết định: “Vậy tớ cũng sẽ chuyển trường.”
Thẩm Thận Nguyên sững người.
Kiều Anh Lãng nói: “Tớ cũng sẽ chuyển trường qua đây.”
Bố mẹ Kiều Anh Lãng ở bên cạnh khóc cười không xong, “Anh Lãng, nhà của chúng ta ở thành D mà.”
Kiều Anh Lãng nói: “Con có thể ở tại nhà La Lâm Lâm.”
Bố mẹ Kiều Anh Lãng rất ngượng ngùng trước thái độ thẳng thắn không sợ sệt của con mình, “Sao có thể làm phiền nhà người ta được?”
Kiều Anh Lãng cúi đầu, dường như đang làm một quyết định hết sức trọng đại, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Thẩm Thận Nguyên, nói cực kỳ trầm trọng: “Con ở rể.”
“…….”
Tuyên bố với hào khí ngút trời của Kiều Anh Lãng bị dập tắt trong tay vợ chồng Kiều gia. Bọn họ luôn miệng nói xin lỗi với La Thiếu Thần, “Thật ngại quá, vì nó quấy quá cho nên chúng tôi mới đem nó đến thăm Lâm Lâm, ai ngờ nó quấy còn dữ hơn.”
“Con thật lòng đó!”
Tuyên ngôn của Kiều Anh Lãng lại lần nữa bị làm lơ.
“Chỉ là đến thăm hỏi, không có ý gì khác đâu.”
“Lúc về nhất định sẽ giáo dục lại cẩn thận.”
Dù sao gia thế nhà họ La cũng lớn như vậy, nếu không nói rõ ràng, rất dễ bị người ta cho rằng bọn họ muốn trèo cao.
La Thiếu Thần không ngờ vượt ngoài dự đoán của Thẩm Thận Nguyên, biểu hiện hết sức ôn hòa, còn an ủi vợ chồng Kiều gia, khen ngợi Kiều Anh Lãng là một cậu bé ngoan, dũng cảm, hai nhà sau này có thể qua lại thân thiết hơn…
Thẩm Thận Nguyên nhìn anh ta lừa bọn họ hai lớn một nhỏ đi khỏi, một mình quay lại, “Bọn họ đi rồi ạ?”
La Thiếu Thần nói: “Nếu như con muốn đuổi theo, giờ vẫn còn đuổi kịp đấy.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Sao bọn họ biết con đang ở đây?”
La Thiếu Thần nói: “Xem báo là biết.”
Thẩm Thận Nguyên trầm mặc một lúc, lo lắng hỏi: “Kiều Anh Lãng sẽ không chuyển trường thật đâu nhỉ?”
“Trước khi hai đứa trao nhẫn có lẽ là không.”
“…….” Thẩm Thận Nguyên tỏ ra rất nghi hoặc trước thái độ của La Thiếu Thần, “Không phải chú đang hy vọng…”
La Thiếu Thần cười mà như không cười, nhìn cậu: “Cái gì?”
“Hy vọng con…”
“Hử?”
“Hy vọng chúng ta tối nay ăn đồ Ấn Độ ạ?” Thẩm Thận Nguyên bẻ ngoặt lời định nói đi. Giác quan thứ sáu nói cho cậu biết, nói tiếp lời vừa rồi, chỉ sẽ giẫm vào cái bẫy của La Thiếu Thần mà thôi.
Quả nhiên, mặt La Thiếu Thần thoáng qua vẻ thất vọng, “Có thể ăn vịt quay Bắc Kinh để chúc mừng.”
“Thật ạ?” Thẩm Thận Nguyên nhảy cẫng lên.
“Thật.” La Thiếu Thần nói, “Chú trước tiên đi mua một quả trứng vịt sống, sau đó mượn búp bê trong phòng con để ấp.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tiếp đó có phải là còn phải vác vịt đến Bắc Kinh để quay không?”
“Ý kiến hay đấy.”
“……”
Tuy miệng La Thiếu Thần nói không, nhưng buổi tối lúc ăn cơm, Thẩm Thận Nguyên phát hiện đặt trước mặt cậu là vịt quay Bắc Kinh, cá chua Tây Hồ và sườn lợn Vô Tích. Có điều cùng ăn cơm còn có La Học Mẫn, La Thiếu Thần vì có việc nên đã đi trước rồi.
La Học Mẫn ăn có chút không tập trung, nhìn Thẩm Thận Nguyên mấy lần muốn nói lại thôi.
Thẩm Thận Nguyên đoán chắc cô ấy muốn nói về chuyện của Sử Mạn Kỳ. Dù sao mẹ không thấy đâu, thế nào cũng phải giải thích cho La Lâm Lâm.
La Học Mẫn đợi cậu bắt đầu ăn điểm tâm sau bữa, rốt cuộc cũng mở miệng: “Lâm Lâm à, mẹ con mấy hôm nay… có việc phải đi xa công tác. Con yên tâm ở nhà ông nội nhé, có chuyện gì cứ nói với cô.”
La Thiếu có lẽ vẫn chưa nói với bất cứ ai là cậu đã biết chuyện này.
Thẩm Thận Nguyên quyết định diễn tốt La Lâm Lâm, lặng lẽ gật gật đầu.
La Học Mẫn nói: “Bố con sẽ ở cùng con, còn có ông nội, vú Triệu, chú Thiếu Thần, không phải lo nhé.”
Thẩm Thận Nguyên lại gật gật đầu.
La Học Mẫn thấy không khí có chút gượng gạo, vội vàng hỏi chuyện hôm nay thử vai.
Thẩm Thận Nguyên nói qua một chút.
Cho dù là vậy, La Học Giai vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Có lẽ là từ trước tới nay chưa từng nghĩ La Lâm Lâm cô độc thích lặng lẽ lại có tài năng thiên phú về lĩnh vực này, luôn miệng nói sẽ mời đạo diễn và chế tác phim ăn cơm.
Có điều những chuyện này “La Lâm Lâm” sáu tuổi không hiểu, không phát biểu bất kỳ ý kiến nào, trực tiếp không nể mặt, giữa lúc La Học Mẫn còn thao thao bất tuyệt, ngủ mất tiêu. Từ đó trở đi, La Học Mẫn rất ít khi nói dông dài trước mặt cậu.
Trải qua lần thử vai đó, cuộc sống của Thẩm Thận Nguyên vẫn không có thay đổi gì lớn. Mặc dù cậu ngày ngày hy vọng được vào đoàn làm phim, nhưng đoàn làm phim vẫn đang ở giai đoạn chuẩn bị tuyên truyền, quảng bá, do vậy nhiệm vụ hàng ngày của cậu vẫn là đi học.
Giáo dục của nhà trẻ vẫn thật phong phú đa dạng.
Ngoại trừ ngữ văn, số học, mỹ thuật, âm nhạc và tiếng Anh, cô giáo còn đặc biệt dạy môn điện ảnh. Tất nhiên đây chỉ là cách nói quan cách, nói đơn giản thì chính là xem phim. Phim được mở tất nhiên không thể là phim chiến tranh phim tình ái, mà là phim hoạt hình trước kia Thẩm Thận Nguyên rất ít khi tiếp xúc. Sau đó, cậu phát hiện một pháo đài của mình lại bị công phá rồi. Phim hoạt hình từng xem là ngủ, hiện giờ cậu lại rất thích thú.
Cho nên, cuộc sống học tập khô khốc giờ có thêm thứ để mong đợi.
Lại đến giờ nghỉ giải lao tiết học chiều.
Thẩm Thận Nguyên đeo ba lô đựng đầy đồ ăn vặt đi theo hàng vào trong phòng xem phim, đi được một nửa liền bị cô giáo kéo lại. “Lâm Lâm, mẹ của con đến rồi kìa.”
“Mẹ con ạ?” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc đi theo cô giáo đến cổng trường.
Người đến quả nhiên là Sử Mạn Kỳ.
“Lâm Lâm.” Cô ta xúc động giơ hai tay ra.
Thẩm Thận Nguyên do dự một lát, thấp giọng nói: “Mẹ.”
“Mẹ La rất trẻ trung.” Cô giáo chủ nhiệm thấy cậu nhận rồi, mới dịch người ra, nhường đường.
Sử Mạn Kỳ xoa mặt cậu, dịu giọng nói: “Lâm Lâm, lúc trước bố và mẹ có chút hiểu lầm, có điều đã không sao rồi, bố mẹ cố ý đến dắt con đi ăn cơm. Chỉ có ba người chúng ta thôi, một nhà ba người.”
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới chú ý đến sau lưng cô có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, cửa kính xe chầm chậm trượt xuống, La Khải Trạch ngồi ở ghế lái vẫy tay với cậu.
………
Bỏ nhà ra đi không phải là một chuyện rất nghiêm trọng sao? Nhanh vậy đã giải quyết xong rồi sao?
Thẩm Thận Nguyên đầy bụng nghi vấn bị Sử Mạn Kỳ kéo đi về phía xe.
Cô giáo ở phía sau vẫy tay, nói: “Lâm Lâm đi đường cẩn thận nhé.”
Thẩm Thận Nguyên định quay đầu đáp lời, nhưng lại bị Sử Mạn Kỳ đang mở cửa xe vô ý chắn mất tầm nhìn. Giây phút lúc cậu nhấc chân lên xe, trong lòng mãnh liệt dâng lên một cảm giác rất quái dị, dường như thân thể đang cực lực từ chối lên xe. Cái chân đang nhấc lên dưới tác dụng của lực bài xích lại rút về, nhưng sau lưng cậu bất ngờ bị đẩy mạnh về phía trước, thân thể nặng nề ngã lên ghế sau, không đợi ngồi dậy, hai chân đã bị nhét vào trong.
Sử Mạn Kỳ nhanh chóng chui vào trong xe, đóng mạnh cửa xe vào, khóa trái.
Thẩm Thận Nguyên thầm kêu lên không ổn, lập tức ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ thấy trong tấm gương đối diện với ghế lái xuất hiện một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.