Dịch: Phong Bụi
Quỷ sai, quỷ sai, có quỷ sai.Cậu không biết Cát Phụng làm thế nào trong phòng, chỉ biết rằng khoảng nửa tiếng sáu, Cát Phụng đích thực bưng hai cái đĩa từ trong bếp ra. “Tiểu quỷ, ăn trưa thôi.”
……
Bệnh điên càng lúc càng nghiêm trọng rồi, vừa rồi không phải nói là ăn đêm sao?
Có điều Thẩm Thận Nguyên quả thực đã đói rồi, cho nên cậu cũng không so đo quan niệm về thời gian nữa, tự động trèo nên ghế ngồi.
“Con thích ăn cơm Tàu hay cơm Tây?” Cát Phụng đặt hai cái đĩa trước mặt cậu.
Cho dù Thẩm Thận Nguyên là người thành niên hai mươi lăm tuổi, lúc nhìn rõ cái gì trong đĩa, cũng suýt chút nữa nôn ra. Xét từ số lượng thi thể bị phân giải, mỗi đĩa đều đặt khoảng năm đến sáu con gián.
“Món Tàu là chiên, món Tây là xào, con thích cái nào?” Cát Phụng hỏi rất chân thành.
“Tôi không đói.” Thẩm Thận Nguyên ngồi xổm trên ghế, mồ hôi lạnh túa ra.
Cát Phụng chau mày nói: “Không ăn sáng không phải trẻ ngoan!”
“Tôi ăn rồi mà!”
“Ăn rồi? Ăn ở đâu? Con lại lén chạy ra ngoài? Con không biết mẹ con sẽ giận sao? Con xem đi, mẹ không thèm nói nữa rồi.” Cát Phụng đứng dậy, khom lưng nhìn cậu, “Hiện giờ, hoặc là ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng, hoặc là xin lỗi mẹ, đến lúc mẹ không giận nữa mới thôi.”
Mu bàn tay Thẩm Thận Nguyên dán chặt vào lưng ghế, ấp úng nói: “Mẹ mệt quá ngủ rồi, tôi đợi mẹ tỉnh lại rồi xin lỗi.”
Cát Phụng nói: “Trước ngoan ngoãn ăn hết cơm đi.”
“… Ông ăn trước đi.”
“Con đang mặc cả với ta sao?” Cát Phụng cầm đĩa đưa đến trước mặt cậu.
Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên dao động. Ánh mắt âm độc của Cát Phụng và những thi thể côn trùng tan nát trong đĩa đều chẳng phải quang cảnh đẹp đẽ gì cho cam.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa ngặn lại cái đĩa càng lúc càng vươn đến gần, sắp chạm đến môi của Thẩm Thận Nguyên.
Cát Phụng chau mày, tiện tay đặt cái đĩa xuống, quay người mở cửa.
Thẩm Thận Nguyên thở hắt ra một hơi. Cho dù người đến là ai, cậu cũng quyết định lập bài vị trường sinh cho hắn tại nhà.
“Ngươi đến đây làm gì?” Cát Phụng chặn tại cửa, không vui nói.
“Ngươi quên giao dịch của chúng ta rồi sao? Ta đến mang người đi.”
“Giao dịch? Giao dịch gì?” Ngữ khí của Cát Phụng cực kỳ khó chịu, dường như hắn hoàn toàn không phải thực sự quên mất giao dịch, mà là không chịu thực hiện.
Thái độ này hơi khiến người khách tức giận, hắn hơi cao giọng nói: “Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ngươi đưa La Lâm Lâm cho bọn ta, bọn ta giúp ngươi tìm người ngươi cần.”
“Người đâu?”
“Bọn ta sẽ tìm ra! Dựa vào bản lĩnh của ngươi, chẳng lẽ còn sợ bọn ta không tuân thủ lời hứa sao?”
“Người đâu?”
“La Lâm Lâm ở đâu?”
“Người đâu?”
“……”
Nhân lúc cuộc đối thoại của hai người cứ quẩn quanh, Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ trượt xuống từ trên ghế, chạy vào phòng ngủ. Cho dù trong phòng ngủ có một cái xác đang nằm rất đáng sợ, nhưng cậu để ý thấy so với phòng khách, phòng ngủ có Sử Mạn Kỳ sạch sẽ hơn nhiều. Có lẽ coi trọng cô, Cát Phụng sẽ không thay đổi căn phòng. Trong lòng cậu hy vọng như thế, sau đó mò mẫm đi đến bên cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm nặng nề ra, ánh sáng trắng chói mắt khiến cậu không mở nổi mắt.
Thẩm Thận Nguyên vơ những thứ linh tinh tích đống bên giường, nhào tới trên cửa sổ. Cửa sổ chống trộm han rỉ giống như lồng giam, nhốt chặt cậu bên ngoài bức tường của tự do. Cậu lại không hề nản lòng, nhìn thấy cửa chống trộm không nằm ngoài dự đoán của cậu, kỳ thực, cho dù không có cửa chống trộm cậu cũng không thể nhảy xuống từ tầng cao thế này, cậu cũng không phải là spiderman. Điều cậu muốn là làm thế nào để người khác nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của cậu.
Cậu nhớ tới nhân vật chính trong phim đều thích dùng đèn pin lóe lóe bên cửa sổ…
Mấy ông đạo diễn đó chẳng lẽ không nghĩ tới là không phải hộ gia đình nào cũng có đèn pin, cũng không phải trong cái đèn pin nào cũng đều có pin!
Không có đèn pin phải làm thế nào? Làm thế nào…
Đầu óc Thẩm Thận Nguyên vận động hết công suất. Một biển phim xem để học hỏi kỹ thuật diễn xuất vào thời khắc quan trọng trở thành kho kỹ năng, chỉ có điều đến bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra được kỹ năng gì có ích…
SOS!
Cậu bất ngờ nhớ ra cảnh nhân vật chính khi bị nhốt, đã dùng sơn viết SOS lên cửa sổ.
……
Sơn còn hiếm hơn cả đèn pin!
Thẩm Thận Nguyên đau cả đầu.
Có ai không gợi ý cho tôi một chút đi!
Pằng một tiếng súng vang lên.
Đúng rồi! Tiếng súng. Người ở gần đây nghe thấy tiếng súng nhất định sẽ báo cảnh sát. Không đúng! Thẩm Thận Nguyên sau đó mới nhận ra tiếng súng phát ra từ trong phòng khách. Là Cát Phụng? Hay là người khách?
Cậu căng thẳng. Hai kẻ này đều không có ý tốt với cậu, cậu cũng không biết rơi vào tay ai tốt hơn. Nếu như cậu có thể sắp xếp tình tiết bộ phim, hy vọng một viên đạn có thể hạ gục cả hai người.
Lúc Cát Phụng cầm súng đi vào phòng, cậu liền biết kỳ tích chỉ xảy ra trong cảnh chiến đấu giữa anh hùng và kẻ xấu, mà không phải trong cảnh chó cắn chó giữa hai tên kẻ xấu.
“Chúng ta phải đổi chỗ ở thôi.” Cát Phụng đi thẳng đến chỗ Sử Mạn Kỳ, vươn tay bế cô lên.
Thẩm Thận Nguyên dựa vào cửa sổ, ra sức làm nhạt đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Cát Phụng đột nhiên dừng bước, không hài lòng nhìn cậu hỏi: “Còn không đi? Con muốn ở cùng với xác chết sao?”
“……”
Đi qua phòng khách, một khuôn mặt chất phác chết không nhắm mắt nhìn lên trần nhà, máu chảy ra từ ngực, ướt đẫm mảng lớn áo sơ mi.
Đóng phim nhiều rồi, chỉ cần lừa mình dối người mà tin rằng cảnh tượng trước mắt cũng là hiệu quả hợp tác giữa đạo cụ và diễn viên, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bước qua thi thể hoàn toàn không phải việt quá khó khăn.
Cát Phụng ôm thi thể xuống lầu, mở cửa xe ra.
Thẩm Thận Nguyên thấy hắn không chú ý đến mình, do dự có nên nắm bắt cơ hội chạy trốn hay không.
“Ta đã khống chế linh hồn của ngươi.” Cát Phụng cầm súng, âm trầm chỉa vào đầu cậu, “Nhưng mà dạo gần đây ta lại rất thích cái cảm giác dùng súng giết người. Nếu như ngươi chủ động chạy trốn, vậy thì quá tốt rồi. Ta vừa khéo luyện được súng.”
Thẩm Thận Nguyên ra sức thể hiện sự ngây thơ vô tội, “Hoàn toàn không nghĩ đến.”
“Vậy thì tốt, lên xe.” Cát Phụng thu súng lại lên xe.
Thẩm Thận Nguyên: “……” Hắn rốt cuộc là điên thật hay điên giả?
Bất kể Cát Phụng là điên thật hay điên giả, ít nhất thiên phú phạm tội của hắn hoàn toàn không bị thui chột. Đổi xe, ngụy trang, đi đường vòng, ra khỏi thành phố… dường như có một bản kế hoạch đã được lên từ lâu, làm từng bước một cách tỉnh táo lại chắc chắn. Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn không tìm ra được bất cứ kẽ hở nào có thể chạy trốn.
Nhìn thấy xe rẽ vào quốc lộ, chầm chậm rời khỏi thành phố này, Thẩm Thận Nguyên gần như đã tuyệt vọng.
Vú Triệu rốt cuộc có được cứu hay không?
La gia có phát hiện ra cậu đã mất tích hay không?
La Thiếu có thể tìm ra cậu như lần trước hay không?
Thẩm Thận Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng cầu nguyện kỳ tích xảy ra.
Sau đó…
Kỳ tích thực sự xảy ra rồi.
Chỉ là tại sao kỳ tích khác xa với trong tưởng tượng vậy?
“Ông có nhìn thấy…” Thẩm Thận Nguyên hoài nghi không biết bản thân có bị lây bệnh điên không, “có một con trâu đang chạy ngoài cửa sổ?”
Cát Phụng phát ra tiếng cười ha ha quỷ dị.
Thẩm Thận Nguyên yên tĩnh một lúc, cuối cùng nhịn không được nữa, “Thật đó, đúng là có một con trâu… phía trên còn có một người đang cưỡi.” Người đó cưỡi lên từ lúc nào thế? Tại sao lúc trước cậu không phát hiện ra? …Người đó đang vẫy tay với cậu.
Cát Phụng hỏi: “Đầu óc bị ẩm hả? Trâu sắt à?”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Người đầu óc không bình thường còn có thể cười người khác đầu óc bị ẩm?
“Đứa trẻ nhỏ nói dối sẽ biến thành con gián đó.”
“…” Liên tưởng đến tình trạng thê thảm của con gián trong đĩa, Thẩm Thận Nguyên cho rằng đây là câu trù ẻo độc địa nhất cậu từng nghe thấy.
“Đứa trẻ lớn nói dối…”
“Cẩn thận!” Thẩm Thận Nguyên mất khống chế kinh hô!
Người cưỡi trâu đó cứ thế chặn ngay trước mũi xe, thậm chí khoảnh khắc xe không kịp phanh mà tông vào, cậu rõ ràng nhìn thấy người đó mỉm cười.
Chính bởi vì nụ cười đó, bàn chân vốn muốn nhấn vào phanh xe của Cát Phụng đột ngột nhấn vào chân ga, ra sức đạp.
Thẩm Thận Nguyên hít một hơi lạnh, huyết dịch toàn thân như đông lại.
Nhưng chiếc xe ngừng lại một cách quỷ dị.
Cát Phụng ra sức đạp chân ga, xe vẫn cứ không động đậy.
Người cưỡi trên lưng trâu đi xuống, nhè nhẹ gõ lên cửa xe.
Cát Phụng lên nòng, mở cửa xe ra, nhắm thẳng vào trán đối phương, không chút do dự bóp cò.
Pằng, tiếng súng vang lên, không thấy đầu đạn.
“Ta là quỷ sai.” Nụ cười ngoài cửa sổ vẫn rạng rỡ như nắng mặt trời.
“Quỷ sai phải được triệu hồi mới có thể bước vào nhân giới.” Cát Phụng rõ ràng không tin.
Quỷ sai cười nói: “Bọn họ lười nhác. Ta thì khác, ta là quỷ sai làm việc tích cực, thích ôm việc vào người. Hiện giờ ngươi đã bị bắt, mời xuống xe, chủ động giao ra linh hồn con tin trong tay.”
Cát Phụng nói: “Ta là người, ngươi không có quyền bắt ta.”
“Quỷ sai chỉ có thể bắt ma? Vậy biến ngươi thành ma là được rồi.” Quỷ sai cười hi hi nói.
Núi cao còn có núi cao hơn a. Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Cát Phụng, trong lòng sung sướng, nếu như không phải không khí hiện giờ không cho phép, cậu gần như muốn cất cao giọng hát.
Cát Phụng lạnh mặt nói: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể sao?”
“Ta cảm thấy ta có thể.” Tay phải của quỷ sai nhanh như chớp trượt vào trong áo khoác của Cát Phụng, trước khi hắn hoàn hồn đã thu tay về, lôi ra một khối Thẩm Thận Nguyên nhìn không rõ nhưng lại khiến Cát Phụng sợ hãi biến sắc, nói: “Linh hồn yêu thương nhất đương nhiên phải để nơi gần trái tim nhất.”
Quầng mắt Cát Phụng dần dần đỏ lên, “Trả cô ấy lại cho ta.”
“Có thể, làm một cuộc giao dịch đi. Giao linh hồn của La Lâm Lâm ra đây.” Quỷ sai nói, “Cô bé chắc hẳn không quan trọng với ngươi.”
“Không được.” Cát Phụng từ chối thẳng thừng ngoài dự đoán, “Nó là con gái của ta và Sử Mạn Kỳ, phải ở cùng chúng ta.”
“Cô bé không phải.”
“Nó phải! Nhất định phải. Ta đã hứa với Mạn Kỳ, sẽ đem nó trở về, vĩnh viễn ở cùng bọn ta.” Cát Phụng ác độc nói, “Nó sao có thể không phải con gái của bọn ta?”
Thẩm Thận Nguyên có chút hiểu ra tại sao hắn lại phát điên rồi. La Lâm Lâm là con gái của La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ, là cái kim trong lòng hắn, nhưng bởi vì lời hứa với Sử Mạn Kỳ, hắn không thể không giữ cô bé lại, cái chết của Sử Mạn Kỳ cộng thêm sự xung đột mạnh mẽ của cảm giác mâu thuẫn này khiến hắn tính tình vốn cố chấp càng lúc càng trở nên cực đoan.
Quỷ sai không tranh luận với hắn, nhìn nhìn Sử Mạn Kỳ trên ghế lái phụ, dùng giọng điệu như chuyện phiếm với bạn cũ nói: “Làm cương thi thất bại rồi sao?”
Cát Phụng đột nhiên bắt lấy tay của quỷ sai, móng tay nhấn sâu vào trong da thịt y, “Ta bắt được ngươi rồi, ngươi không phải quỷ sai.”
Quỷ sai mỉm cười nói: “Tin ta đi, so với các đáp án khác, ngươi sẽ thích đáp án này hơn.”
Rầm.
Chân trước của con trâu giẫm lên mui xe, bất mãn nhìn chằm chằm một người một quỷ sai ngồi trong xe nói chuyện không dứt.
Quỷ sai thở dài nói: “Ngươi đến lúc nào mới học được cách kềm chế nóng giận đây.”
Con trâu đung đưa cái đầu.
“Được rồi, làm chuyện chính thôi.” Quỷ sai cứng rắn gỡ tay ra khỏi những ngón tay của Cát Phụng, mặc cho móng tay của hắn rạch lên da thịt, cất linh hồn của Sử Mạn Kỳ vào trong ngực, “Nhiệm vụ của ta là tìm lại linh hồn của Sử Mạn Kỳ, những chuyện khác không liên quan đến ta, cho nên, hành trình của các ngươi có thể tiếp tục rồi.”