*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Phong Bụi
Tỉnh rồi tỉnh rồi, cần tra rõ.“Cậu nghi ngờ Tiểu Thẩm đã trở về thân thể của mình rồi sao?” Cao Cần một tay cầm điện thoại, một tay xoay gấp vô lăng.
“Hiện tại chỉ có thể nói, tôi nghi ngờ Lâm Lâm đã trở về thân thể của mình.”
“Sai một ly đi một dặm.” Cao Cần nói, “Tôi lập tức đi bệnh viện. Bên cậu có gì cần giúp đỡ không?”
La Thiếu Thần day day đường giữa hai lông mày nói: “Không, giữ liên lạc.”
“Cho dù tôi có quên số điện thoại của cậu, cậu cũng sẽ không quên số của tôi đâu.”
La Thiếu Thần: “…”
Bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh.
Đám người La Định Âu đều tiến lên.
La Học Mẫn căng thẳng hỏi: “Lâm Lâm sao rồi?”
“Bề ngoài thân thể cô bé không chịu bất cứ thương tích nào, bên trong còn cần làm vài cuộc kiểm tra nữa. Vấn đề duy nhất hiện giờlà tinh thần của cô bé, thần trí của cô bé thì tỉnh táo, nhưng không chịu mở mắt.”
La Học Mẫn hỏi: “Vậy phải làm sao?”
“Có lẽ phải để chuyên gia khoa thần kinh đến xem.”
La Định Âu nói: “Được, được. Đều nhờ cậy vào các anh hết, chỉ cần có thể chữa trị cho Lâm Lâm, hạng mục nghiên cứu y học hay thiết bị y tế mới của bệnh viện các anh tôi đều có thể tài trợ và đầu tư.”
“Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.” Bác sĩ hàm súc bày tỏ cảm ơn xong, lập tức đi tìm chuyên gia cùng y tá.
La Định Âu đẩy cửa phòng bệnh ra.
La Lâm Lâm nằm trên ga trải giường trắng như tuyết, tấm chăn màu cũng trắng như thế nàm nền cho khuôn mặt không chút huyết sắc của cô bé.
“Lâm Lâm, là ông nội đây.” La Định Âu ngồi xuống bên cạnh cô bé.
La Lâm Lâm cuộn mình lại càng dữ hơn.
La Định Âu bất đắc dĩ nhìn La Thiếu Thần. Trong thời gian này, La Thiếu Thần nghiễm nhiên là người La Lâm Lâm tin tưởng nhất.
La Thiếu Thần đi đến bên cạnh giường bệnh, vươn tay khe khẽ xoa trán cô bé, nhưng cảm thấy từ thân thể đến tâm hồn cô bé càng run rẩy kịch liệt hơn. Anh lặng lẽ thu tay lại, nhẹ giọng nói: “Mọi người đều ở đây.”
La Lâm Lâm nghiêng đầu, rúc đầu vào trong chăn.
La Khải Trạch dịu giọng nói: “Lâm Lâm, là bố đây. Bố ở đây, người xấu đã bị bắt rồi, con không phải sợ hãi nữa.”
Bọn họ dỗ dành một lúc, La Học Mẫn có công sự phải đi trước, La Khải Trạch ra ngoài hút thuốc, trong phòng chỉ chừa lại La Định Âu và La Thiếu Thần.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” La Định Âu hỏi.
La Thiếu Thần ngây ra, “Chuyện gì?”
“Con và Lâm Lâm.” La Định Âu nói, “Tình cảm của con đối với Lâm Lâm, ý ta là sự quan tâm, dường như không còn… chuyên chú như lúc trước.”
La Thiếu Thần nói: “Con bé hiện giờ khiến con cảm thấy xa lạ.”
“Đúng vậy, lúc con gặp Lâm Lâm con bé đã trở nên cởi mở, nhưng Lâm Lâm này mới là Lâm Lâm ta quen thuộc. Con biết tại sao con bé trở nên như vậy không? Muốn tạo một bất ngờ cho mẹ mình vào ngày sinh nhật của mẹ, không ngờ trốn trong tủ quần áo lại bắt gặp mẹ ở cùng người đàn ông khác.”
La Thiếu Thần trầm mặc thật lâu nói: “Cô ấy đã chết rồi.”
“Đúng vậy, đã chết rồi.” La Định Âu mệt mỏi thở dài, “Vẫn còn trẻ như vậy mà lại đi trước ta một bước.”
“Nhân sinh vô thường. Cát Phụng bị bắt rồi, hy vọng Lâm Lâm có thể bắt đầu lại từ đầu.”
“Bắt đầu lại từ đầu nên có một môi trường hoàn toàn mới.” La Định Âu nói, “Ta sẽ sắp xếp cho nó ra nước ngoài.”
La Thiếu Thần kinh ngạc hỏi: “Một mình sao?”
La Định Âu nói: “Còn có Học Giai, nó cũng cần thay đổi môi trường cho khuây khỏa. Kế hoạch Tinh La Thành gặp phải trở ngại, ta sẽ suy nghĩ lại việc lập chi nhánh tại Châu Âu, đến lúc đó cho thể bảo Khải Trạch qua, còn có thể ở gần chăm sóc Lâm Lâm. Kỳ thực ta đã có ý này từ lâu, xem Lâm Lâm có chút chuyển biến tốt nào không mới quyết định, hiện tại nghĩ lại, vẫn nên đưa nó đi thì tốt hơn. La gia hiện giờ không yên ổn nữa, ở lại chỗ này không biết còn xảy ra chuyện gì.”
Đối với La Lâm Lâm thực, có thể điều này đúng là một lựa chọn tốt.
La Thiếu Thần nói: “Học Giai có đồng ý không?”
“Dân chủ và cưỡng chế đều có lợi và hại của mình, cách tốt nhất là lúc cần dân chủ thì dân chủ, lúc cần cưỡng chế thì cưỡng chế.” La Định Âu sâu xa nói.
Cửa bị gõ hai cái.
La Thiếu Thần mở cửa ra, Đồ Lạc Văn cười tủm tỉm đứng trước cửa. “Tôi nghe nói La tiểu tiểu thư bình an trở về, nên đến thăm hỏi.”
Ánh mắt La Định Âu quét qua.
Đồ Lạc Văn nâng tay thể hiện ý thăm hỏi.
La Định Âu gật gật đầu, quay người chắn trước giường bệnh.
La Thiếu Thần hiểu ý đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
“La tiểu tiểu thư thế nào rồi?” Đồ Lạc Văn mời anh một thanh kẹo cao su.
La Thiếu Thần khóe léo từ chối, “Không bị thương.”
“Cát Phụng vẫn chưa tỉnh lại, vừa hay cũng được đưa vào trong bệnh viện này.” Đồ Lạc Văn mỉm cười nói, “Hiện giờ hắn trói gà không chặt, lên Đào Bảo mua cây kiếm nhựa ở gian hàng tồi nhất đã có thể hạ gục hắn rồi. Các anh sẽ không nhân cơ hội làm gì đó chứ?”
“Anh đang ngầm ra hiệu cho tôi làm gì sao? Cảnh sát Đồ?”
“Ngài nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ đến tìm hiểu tình hình thôi, chúng tôi phát hiện trên người Cát Phụng mang một khẩu súng có đạn, cho nên muốn hỏi xem anh đã đoạt thức ăn trước miệng hổ thế nào thôi?”
La Thiếu Thần nói: “Lúc tôi đến, xe đỗ bên đường, Cát Phụng và Lâm Lâm một ngồi ghế lái một ngồi ghế sau, đều đã ngất xỉu.”
“Còn một vấn đề nữa tôi rất hiếu kỳ, làm sao anh biết được Cát Phụng ở chỗ nào?”
La Thiếu Thần lật đến một tin nhắn trong điện thoại đưa cho anh ta xem, “Địa điểm được miêu tả rất cặn kẽ, chỉ thiếu chú thích kinh vĩ độ nữa thôi.”
“Anh biết ai gửi tin này đến không?”
“Công ty di động.”
“Cái gì?” Đồ Lạc Văn sau khi nhìn thấy mục người gửi, biểu cảm rất phong phú, “10086? Bọn họ còn làm dịch vụ mật báo nữa sao? Anh nạp trước 10 triệu tiền điện thoại à? Bọn họ nên đẩy mạnh tiêu thụ dịch vụ này với cảnh sát mới đúng.”
La Thiếu Thần nói: “Số điện thoại của tôi là số liên thông.”
“…Đây là cách thức giành khách hàng hiếm thấy nhất mà tôi từng biết. Anh có định đổi số điện thoại không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Để tránh lần sau công ty di động không tìm được số điện thoại của tôi.”
“…Có lý.” Đồ Lạc Văn vuốt mặt một cái nói, “Nói về chuyện chính, rốt cuộc là ai gửi đến?”
La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm nhìn anh ta.
“Được rồi, tôi sẽ tìm người điều tra rõ ràng. La tiểu tiểu thư đã tỉnh chưa? Tôi muốn lấy lời khai của cô bé.” Đồ Lạc Văn thấy ánh mắt của La Thiếu Thần không tốt, vội vàng nói, “Tôi xin cam đoan tôi là bạn của nhi đồng, là người bảo vệ kiên định nhất của “Luật bảo vệ phụ nữ và trẻ em.” Anh chắc hẳn cũng rất muốn nhanh chóng đưa Cát Phụng vào tù phải không?”
La Thiếu Thần nói: “Cô bé không cách nào lấy lời khai.”
“Tại sao? Anh đã nói cô bé không bị thương mà.”
“Trên thân thể thì không.”
Đồ Lạc Văn giật mình hiểu ra, “Được rồi, đợi khi nào cô bé mở miệng thì nói với tôi. Tôi luôn sẵn sàng đợi lệnh.”
“Muốn kiện Cát Phụng không nhất định phải cần Lâm Lâm, còn có một người có thể làm chứng.”
“Sử Mạn Kỳ? Tuy rằng thi thể của cô ấy ở trên xe của Cát Phụng, nhưng đồng nghiệp bên giao thông đã chứng thực việc cô ấy chết vì tai nạn giao thông rồi. Cát Phụng chỉ là đánh cắp thi thể thôi.”
“Triệu Liên Hoa. Bà lão vẫ luôn chăm sóc Lâm Lâm, lúc bắt cóc Lâm Lâm bị bà ấy phát hiện, Cát Phụng đã nổ súng về phía bà ấy, nhưng là bắn trượt.”
“Lúc nào tôi có thể gặp bà ấy?”
“Bà ấy ở La gia, lúc nào cũng có thể.” La Thiếu Thần ngừng một lát nói, “Mã gia có tin tức chưa?”
“Cái này ấy à,” Đồ Lạc Văn vằ quay người đi về, vừa cười với anh nói: “Đợi tin tức của 10086 chính xác hơn đó.” Lúc anh ta đi đến khúc quanh, còn chưa kịp quay người đã bị xô phải.
Tiểu Đổng dìu lấy vai anh ta nói: “Cát Phụng tỉnh rồi.”
Đồ Lạc Văn liếc nhìn La Thiếu Thần đang nhìn qua bên này, khẽ giọng nói: “Đi xem xem.”
Giọng nói của Tiểu Đổng rất nhỏ, La Thiếu Thần chỉ nghe loáng thoáng được là tỉnh rồi, vội vàng gọi cho Cao Cần.
Cao Cần nhận điện thoại không đợi anh mở miệng liền nói: “Hiện tại vẫn chưa có tin tức…”
“Chuyên gia anh mời đâu?”
“Chính thức trẹo lưng rồi, người thay thế mất tích rồi.” Cao Cần nói, “Hiện tại tôi đang đợi thay thế của thay thế.”
La Thiếu Thần không biết nói gì nữa.
“Đợi Thẩm Thận Nguyên tỉnh, tôi nhất định sẽ bảo cậu ấy đến chùa chiền cúng bái cẩn thận. Người bình thường xui xẻo cũng không đến mức như cậu ấy.”
La Thiếu Thần nói: “… Trước cứ lấy cho cậu ấy mấy cái bùa hộ thân đề phòng.”
Cao Cần nói: “Trong phòng của cậu ta đầy đủ mọi chủng loại, ngay cả tượng Tống Tử Quan âm cũng có.” (Tống Tử Quan âm: là một vị quan âm mà thời xưa, đặc biệt là phụ nữ theo Phật giáo hay thờ, không phải vì đó là vị quan âm cao nhất, mà là vì vị quan âm này có khả năng… mang đến con cháu đầy đàn. =)))) Các fan của bạn Nguyên thật lợi hại, đã nhìn trước được tương lai trở thành thụ của bạn í.)
“…”
“Đợi đã.” Cao Cần bên đó bất ngờ trở nên rất ồn ào.
La Thiếu Thần trong lòng lập tức có dự cảm.
Không lâu sau, anh liền nghe thấy Cao Cần nói: “Cậu ấy tỉnh rồi.”
Đây là lần bão xe thứ hai của La Thiếu Thần trong ngày hôm nay, nếu như phản ứng của camera giám sát giao thông nhanh nhạy, hôm nay anh đại khái mất khoảng mấy nghìn tiền phạt rồi. Dưới bệnh viện, Cao Cần đang nói chuyện với một người, thấy anh đi đến, người đó nhanh chóng đi khỏi.
“Sao rồi?” La Thiếu Thần hỏi.
Cao Cần nói: “Không biết, phía cảnh sát không cho vào thăm.”
La Thiếu Thần chau mày: “Người nhà của cậu ấy thì sao? Người nhà cũng không cho vào thăm sao?”
Cao Cần sâu xa nhìn anh, “Cậu vẫn còn phải cố gắng nhiều.”
“Tôi đang nói là thân nhân của cậu ấy.”
“Cậu ấy chưa từng nhắc đến. Cột người liên hệ trong biểu công ty, cậu ta viết là tôi.” Cao Cần ngừng một lát nói, “Sau này tôi sẽ sửa thành cậu.”
La Thiếu Thần đột nhiên nhớ đến một người, lấy ra danh thiếp Đồ Lạc Văn đã cố nhét cho anh vào lần trước khi đến đồn cảnh sát, bấm số điện thoại trên đó, điện thoại vang lên hai lượt liền được nhận.
“Có tin tức nào tốt sao?” Đồ Lạc Văn hỏi.
“Tôi muốn gặp Thẩm Thận Nguyên.”
Sau lưng La Thiếu Thần vang lên tiếng đóng cửa xe, sau đó nghe thấy giọng nói của Đồ Lạc Văn vang lên từ trong điện thoại và sau lưng, “Tôi bắt đầu tò mò vè mối quan hệ giữa hai người rồi đấy.” Đồ Lạc Văn nhìn anh, sau đó ngắt điện thoại, trực diện nói chuyện: “Lý do là gì?”
La Thiếu Thần đáp: “Tôi muốn biết cậu ta còn có thể hát không.”
“Hát?”
Cao Cần cực kỳ ăn ý nói tiếp: “Sau khi Mã Duy Càn xảy ra chuyện, công ty có ý định tìm một người thay thế tất cả hợp đồng anh ta đã ký, bao gồm cả hợp đồng album hợp tác với La Thiếu. Thẩm Thận Nguyên tỉnh vừa đúng lúc.”
Đồ Lạc Văn hỏi: “Các anh làm sao biết được Thẩm Thận Nguyên không có vấn đề gì?”
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu ta có vấn đề sao?”
Đồ Lạc Văn không khẳng định cũng không phủ định, “Tôi lên trên xem xem, các anh có thể ở đây đợi tin tức.”
“Tôi sẽ gọi điện cho anh.”
Đồ Lạc Văn nhún vai nói: “Thật hy vọng sáng nay tôi không sạc điện của điện thoại.”
Đợi chờ quả thực là một chuyện rất khó chịu, cũng may cả Cao Cần và La Thiếu Thần đều là những người vui buồn không để lộ trên mặt, cho nên lúc Đồ Lạc Văn đi lên sắc mặt họ thế nào, lúc anh ta xuống sắc mặt họ vẫn như thế.
“Cậu ta tỉnh rồi, nhưng vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, bác sĩ đang giúp cậu ta kiểm tra toàn diện. Nếu như có tin tức tôi sẽ báo cho các anh.”
La Thiếu Thần hỏi: “Có thể chăm sóc bên giường bệnh theo lệnh của cảnh sát không?”
Đồ Lạc Văn tỏ ra rất hứng thú nhìn anh, “Không thể.”
La Thiếu Thần quay người đi thẳng.
Đêm tối.
La Định Âu đang xem báo biểu của công ty, liền nhìn thấy La Thiếu Thần xuất hiện ngoài cánh cửa thư phòng mở lớn, “Vào đi. Có chuyện gì sao?”
La Thiếu Thần hỏi: “Nếu như con làm việc cho La thị, có thể mượn ảnh hưởng của La thị không?”
“Con muốn làm gì?”
“Điều tra rõ vụ án của Khải Tùng.”
La Định Âu bỏ mắt kính xuống, nghiêm túc nhìn anh, “Lý do?”
La Thiếu Thần nói: “Bên trong có nội tình, anh ấy rất có thể bị oan.”
“…” La Định Âu cúi đầu, xoa xoa trán, sau đó ngẩng đầu lên kiên định nói, “Không cần miễn cưỡng đến công ty, nhưng chuyện này nhất định phải điều tra cho bằng được.”
——————————————–
Tống Tử Quan âm: