Truyện 7 chương 24 –( End)Hồ ly trắng vẫn là Hồ ly trắng.
Chia tay?Kết thúc?
Anh.. cuối cùng, cũng lại như hắn ta.
Ruồng bỏ em?
Không đâu Vĩnh Tường.
Anh sẽ mãi mãi không thể nào thoát khỏi đôi tay của Sơn Trúc này được!
Bỉ ổi thì đã sao? Kinh tởm thì đã sao?
Chỉ cần giữ được anh bên mình. Giá nào em cũng trả!
Một cái lướt vai,
Triệt để cắt đứt.
Sơn Trúc nhẹ cúi đầu.
Khi bước chân Vĩnh Tường còn chưa kịp bước tới thang máy, đã thấy một luồng điện mạnh xoẹt qua eo.
Cả người bất giác cứng lại không thể cử động, thoáng chốc ngất xỉu.
Một tên cầm chiếc dùi cui điện, ngẩng mặt nhìn đến phía Sơn Trúc:
- Anh Trúc, bây giờ làm gì?
Sơn Trúc quay lại, đôi mắt đau xót tận cùng nhìn xuống gương mặt kia.
- Đưa người đi.
=========
Gối đầu người trên đùi mình, dùng chính bả vai còn chưa khô máu mà vuốt lấy từng sợi tóc mai dày vương vất.
- Vĩnh Tường.. anh là của em.
- Anh hận em cũng được, ghét bỏ em cũng được. Nhưng không được phép rời bỏ em. Không được phép.
========
Vĩnh Tường tỉnh lại, đã là gần trưa hôm sau
Mũi chích điện quá nặng khiến cho cơ thể bị sốc gần như không thể điều chỉnh ngay được.
Váng vất,
Vĩnh Tường muốn đưa tay lên nhu mắt, lại cảm thấy như có gì không đúng.
Còng tay?
Thử giật đôi chân mới thấy, ngay cả chân cũng bị banh mở trói rộng sang hai bên.
- Anh tỉnh rồi?
Giọng nói từ đầu giường truyền lại, lúc này Vĩnh Tường mới có đủ tỉnh táo để nhìn chếch về phía trên.
Sơn Trúc một bả vai băng trắng xóa, chiếc áo sơ mi vì thế không đóng phần cúc trên, treo hờ hững trên người.
Trên môi là một vết cắn rách đã khô lại, tạo thành vệt đỏ chói trên đôi môi có phần thiếu sắc ấy.
Vĩnh Tường trong lòng một mảnh co rút đau đớn.
Rút cuộc, tất cả những thứ này, là gì đây?
Sơn Trúc dùng cánh tay bị thương đỡ lấy bát cháo, lại dùng cánh tay còn lành lặn, từng thìa đút đến.
Đôi mắt dường như vô hồn nhìn về phía Vĩnh Tường, vành mắt vừa thâm quầng vừa quá đỗi mệt mỏi. Xem ra cả đêm hôm qua, đều là thức trắng
- Để em đút cho anh, giống như anh đã đút cho em, ngày hôm ấy.
Vĩnh Tường né đi,
Chút cháo ấm lập tức vương vãi đầy trên miệng.
- Thả anh ra,
Sơn Trúc nhoẻn cười, coi như không nghe thấy, liền đưa tay tới lau lại,
- Nào, ngoan, há miệng.
- Sơn Trúc!
Từng thìa cháo miễn cưỡng được ép vào khuôn miệng kia, đến khi chén cháo cạn đáy,
Sơn Trúc cũng kiệt sức mà áp cả người mình lên lồng ngực Vĩnh Tường.
- Em mệt quá,
- Em nằm một chút, nhé?
Vĩnh Tường vô pháp giãy dụa, chân tay đều bị còng siết không thể cử động quá nhiều, thở dài nhìn mái tóc bồng bềnh như tơ trôi trước mặt.
Tim.. hỗn loạn.
Một mảnh dịu nhẹ vừa ngang qua tim.. Là sao đây?
Sơn Trúc, rút cuộc.. em là người như thế nào?
=======
Vậy nhưng chỉ gần hai tiếng sau đó.
Vĩnh Tường đã phải giật mình suy nghĩ lại.
Cả người Vĩnh Tường nóng hừng hực, cậu em nhỏ dưới háng ngóc đầu dậy, căng cứng đến mức chính anh cũng không còn đủ nhẫn nại:
- Em làm gì thế này?
- Rút cuộc trong chén cháo đó có gì?
Sơn Trúc dụi dụi mắt, nâng người dậy khỏi lồng ngực nóng ran kia, nhìn cậu em nhỏ đội một lớp quần đã rõ ràng tới không còn nghi ngờ gì,
Nở nụ cười dâm đãng,
Sơn Trúc cởi bật khóa quần bò kia, cúi gập thân người ngay xuống háng Vĩnh Tường.
Hôn chụt lên chiếc côn th*t màu hồng vừa bật ra.
- Tỉnh rồi sao? bảo bối.
- ???!!!!
Vĩnh Tường trắng mắt, không thể tin nổi, nhất thời không nói thành lời.
Là đang trong tình cảnh gì kia chứ?
Một kẻ bị thương,
Một kẻ bị còng giữ.
Vậy mà Sơn Trúc thật còn muốn làm cái chuyện này?
Sơn Trúc tự thoát chiếc áo sơ mi hờ trên vai
Cũng không mấy chốc mà cả chiếc quần kia đều ngổn ngang dưới đất
- Em làm gì vậy?
Sơn Trúc như thế, mỉm cười chua chát, không nói một lời, hậu huyệt khô khốc không một chút bôi trơn, không một chút mở rộng. Cứ như thế, đặt xuống côn th*t kia, dứt khoát, ngồi xuống.
Vĩnh Tường bị nghiến đau đến vô thức mà giật đôi còng tay.
Không vào hết được.
Sơn Trúc cắn chặt răng, tự đưa hai ngón tay nhỏ, xé mở nơi nào đó.
Máu, lập tức vương vãi.
Vĩnh Tường đi vào thuận lợi, nhưng tim như thắt lại từng quãng khi thấy vết máu loang lên trên tay Sơn Trúc, bám trên bụng mình.
- Em.. bị điên sao?
- Mau! Mau thả anh ra!
Sơn Trúc gượng cười:
- Anh.. chẳng phải, anh muốn lần đầu của em sao?
- Em không cho anh được, ngay cả năm 17 tuổi em đều đã không còn để cho anh được.
- Vậy.. em đền cho anh.. thế này?
- Anh.. có thích không?
- ....
Sơn Trúc vừa nói, vừa tự mình nhấp tới, vết rách theo đó mà toạc ra nữa, máu đã từng giọt nhỏ bết dính dưới đám lông mu rập rạp của Vĩnh Tường.
Vĩnh Tường gần như hét lên,
- Em dừng lại!
- Sơn Trúc!
Sơn Trúc mím môi, cố gắng nhấp đẩy tới, trên miệng bật ra đều là những câu thấm đẫm nước mắt:
- Anh thích không?
- Thích không?
- Vĩnh Tường..
- Anh không thể rời xa em.. Em không cho phép.. không cho phép.
Vĩnh Tường lần thứ hai căm hận cái thứ bản năng giống đực khốn kiếp đang chảy trong người mình. Hai tay cố gắng hết sức giật ra thứ thép lạnh lẽo kia đến đỏ tấy
Vẫn không thể nào ngăn cản,
Dẫu rằng trong tim kia đau đến xé lòng, nhưng thứ dưới háng vẫn cương lên, theo sinh lý từng nhịp dồn đẩy mà xuất ra... tràn lan..
- Sơn Trúc, đủ rồi,
- Dừng lại đi...
Đau đớn đến như thế...
Sơn Trúc một người mồ hôi lạnh. Bờ vai rớm máu.
Nằm gục cả người trên thân Vĩnh Tường
Vẫn không rút ra.
Nơi ấy, tinh dịch trộn lẫn máu hòa thành một mảng bi ai.
- Vĩnh Tường..
- Em chỉ là một con điếm bẩn thỉu..
- Chẳng thể nào gột rửa được nữa rồi...
- Chẳng thế nào đâu...
- Chỉ xin anh, đừng chia tay em...
- Em xin anh.. Vĩnh Tường..
Tiếc khóc nấc lên nhỏ dại, đau đớn.
Chú hồ ly trắng nhỏ, trên thân đốm máu.
Ngất đi ngay trên ngực người. Điên đảo.
Một mảnh ai oán,
Ai khiến chúng ta tình nghĩa rẽ đôi?
Quá khứ nhuốc nhơ không gạt được nữa rồi?
Ai sinh ra không muốn làm người lương thiện?
Thế nhưng đời là bể khổ,
Sống ở trên đời khó tìm đúng người thương,
Thì thôi đi, oán hận làm gì.
Lướt qua vai nhau như thế,
Làm tình điên đảo một lần như thế.
Máu, phủ kín tâm tư.
========
Vĩnh Tường bước đi,
Tiếng xiềng xích trên chân vang lên từng tiếng nặng nề, kéo dài ra tới khung cửa sổ, nghiêng nhìn.
Đã là hơn một tuần,
Vì cái gì?
Lại ra nông nỗi như thế này?
Vì cái gì, lại khổ sở đến thế này?
Vĩnh Tường từng ngày đều dằn vặt bản thân đến điên dại.
Không thể hiểu nổi suy nghĩ của chính mình, và – của em ấy.
Sơn Trúc mở còng tay cho anh, nhưng lại chỉ để anh chôn chân một chỗ tại chính căn phòng này.
Ngoài xa cánh cửa kia, đều là vạt thẳm xa xăm như cánh rừng bạt ngàn không thấy được lối đi.
Sơn Trúc xiêu vẹo đi vào
Trên tay là một khay thức ăn nham nhở.
Sức khỏe ngày càng cạn kiệt, hậu huyệt tổn thương khiến bóng dáng đứng ngồi đều khó khăn.
- Anh ăn nhé?
Nụ cười gượng trên môi, theo mái tóc tơ dài phủ xuống.
Sơn Trúc đặt khay thức ăn lên trên bàn gần đó.
Vĩnh Tường nhìn đôi tay đã vài vết cắt, những món ăn trên khay đều là những món anh đã từng nói thích ăn. Nhưng.. thật khó chế biến, cũng.. thật khó để nhận ra vị gì kia nữa...
Sơn Trúc mỉm cười, hướng phía Vĩnh Tường:
- Em sẽ cố gắng học thêm
- Em sẽ cố gắng nấu ăn thật ngon, sẽ làm một người yêu tốt nhất.
Quay đi.
Ngất xỉu.
Vĩnh Tường phút chốc cũng tưởng trái tim mình ngừng đập tới nơi rồi.
Lao tới.
- Sơn Trúc!
- Sơn Trúc!
Hơi thở quá yếu ớt,
Vết thương trên vai mở ra mùi mủ, nhiễm trùng...
- Sơn Trúc!
- Tỉnh lại đi!
- Tỉnh lại!
- Anh không trách em
- Anh không trách em..
- Anh giận, anh chỉ ghen thôi
- Anh ghen tới điên mất.. Anh không muốn có người khác chạm vào em..
- Sơn Trúc, làm ơn tỉnh đi...
Những giọt nước mắt đó, không làm Sơn Trúc tỉnh lại được.
Vĩnh Tường càng muốn lay động, thân hình càng trở lên rệu rã.
Hết thật rồi.
Vĩnh Tường.
Nếu như phải chết, em không sợ,
Chỉ là cầu được chết ở bên anh, để mãi mãi.. anh vẫn ở đây, trong tâm trí này. Bên cạnh em.
=========
Vĩnh Tường cố gắng đặt nhẹ người sang một bên, lục tìm chìa khóa mở chiếc xích nơi cổ chân.
Không có!
Trên người Sơn Trúc không có!
Nhìn sắc người dần mất hết sắc khí, đôi môi đã nhợt nhạt tái màu.
Vĩnh Tường cắn chặt răng cố gắng bê đẩy chiếc tủ, nơi một đầu xích kia vòng lại.
Chiếc tủ quá nặng,
Đôi tay gượng sức đẩy đã trợt máu.
- Sơn Trúc!
- Cố chịu một lúc!
- Sơn Trúc!
Mê man rồi, tiếng gọi đó còn vang vọng đến ai nghe?
Vĩnh Tường hít một ngụm dày hơi, dùng hết sức.
- Két..
Chân tủ dựng dậy, hất cẳng chân ra khỏi.
Chiếc vòng xích bật ra trên đất.
Còn không quản đôi tay thấm máu, đã bế thốc cả người lên
Trong cơn mộng mị này, Sơn Trúc cả người nhẹ bẫng
Vĩnh Tường, lại một lần nữa, anh cứu sống em rồi ư?
=======
Bệnh viện, tối hôm đó.
- Bốp!
Vĩnh Tường bị mẹ Sơn Trúc cho ăn một bàn vả rát má ngay giữa hành lang:
- Sao cứ dính tới mày là Sơn Trúc lại gặp họa
- Đợi đó!. Đợi nó tỉnh lại tao sẽ tính sổ với mày!
Vĩnh Tường ngồi thừ một góc.
Bật cười.
Lần đầu gặp cũng ăn một phát tát như thế này.
Hôm nay, rút cuộc lại cũng chẳng có gì khác.
Vẫn rát má như thế.
==========
Sơn Trúc tỉnh dậy, liên tục tìm người.
- Anh ấy đâu?
Người mẹ hiền dịu vỗ về tay con trai mình:
- Mẹ cho người lôi cổ ra xe rồi.
Sơn Trúc gắt giọng:
- Mẹ làm cái gì vậy?
- Có biết con tốn bao nhiêu công sức, chịu bao nhiêu nỗi đau xé thịt mưng mủ mới có thể giữ người bên mình được không?
- Mau đưa anh ấy trở lại đây cho con!
Bà Phấn giật nảy mình,
Trước giờ chưa từng thấy qua Sơn Trúc nặng giọng như vậy, liền hớt hải gọi người quay lại.
Vĩnh Tường vừa bước qua cánh cửa,
Sơn Trúc đã yếu ớt mà không vững, lảo đảo bước tới, đôi vành mắt đỏ hoe, lã chã thấm ướt một mảnh vai áo kia.
- Đừng rời bỏ em.. Vĩnh Tường..
- Em sẽ không như vậy. Em chỉ cần anh, chỉ với anh..
Vĩnh Tường khép chặt đôi mi, phủ người vào trong lòng.
- Không sao cả, ngoan. Anh ở đây rồi.
- Sẽ không đi đâu cả. Sẽ không chia tay nữa. Sẽ ở bên em.
- Đừng khóc.
Vòng tay trên lưng kia khẽ siết.
Vĩnh Tường,
Điểm yếu của anh, vẫn là quá yếu lòng, quá thương người.
Vậy thì, là của em không sai rồi.
Đôi môi Hồ ly trắng, khẽ câu lên.
- ----------
Ai biết được đời này chữ ngờ?
Hồ ly trắng muôn đời chỉ là hồ ly trắng mà thôi!
Làm sao biến thành chú mèo con ấp ủ?
Số phận đã định, trời bảo thế, cứ nghe thế,
Cãi chi cho thêm phiền thêm mệt.
Một đầu óc giản đơn tươi cười với dương quang rực rỡ.
Se duyên chú hồ ly trăm mưu ngàn kế gạt người.
Chỉ duy nhất, không gạt đi được.
Đó là, yêu anh.
==========//=========
Hoàn chính truyện.
Hết truyện thứ 7 rồi.
Ta biết độc giả ngày càng ít, chắc chán truyện của ta rồi?
Thế nhưng không sao, vừa đẹp.
Ta sẽ nghỉ dưỡng một thời gian.
Hi vọng vào một ngày đẹp trời nào đó, chúng ta lại gặp nhau.
Một chương 1k5 – 2k5 chữ.
Thế nhưng 1 cmt mất của các thím có vài giây các thím cũng lười.
Lòng ta đau.
Đau ở trong lòng này.
==================//===============