Một đêm bình lặng nhẹ nhàng trôi qua, Diệp Ức đang thong thả ngồi uống trà trong phòng khách cùng Ôn Kiến Hoa và Lệ Lệ, tận hưởng một buổi sáng trong lành.
Lúc này, một cô hầu gái vừa từ trên phòng Diệp An Băng quay trở xuống, đã cung kính cuối đầu thông báo:
"Lão gia, tiểu thư vẫn chưa dậy ạ!"
"Vậy đã gọi tiểu thư chưa?"
"Dạ...dạ chưa ạ!"
Nhận thấy giọng điệu lấp lửng, ngập ngừng của nữ người hầu, Diệp Ức thoáng cau mày mà gặng hỏi ngay:
"Có chuyện gì thì nói thẳng, tôi ghét nhất chính là lòng vòng lưỡng lự như thế, lẽ nào cô chưa học thuộc nội quy ở đây?"
"Dạ con nào dám.
Sở dĩ con không dám gọi tiểu thư dậy là vì trong phòng còn có cậu Khiếu Nam.
Hai...hai người họ vẫn đang chung giường, nên con..."
"Điên rồ."
Tiếng hét thể hiện sự phẫn nộ của Diệp Ức khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều giật mình.
Thấy ông hùng hổ xông lên lầu, Ôn Kiến Hoa cũng lật đật chạy theo sau.
Đương nhiên người thích hóng chuyện như Lệ Lệ càng không thể không đi theo hóng hớt.
*Rầm.
Âm thanh chói tai từ cửa phòng, khiến đôi nam nữ trên giường một phen thất kinh hồn vía, vội vã bật người ngồi dậy.
Khi thấy ba mình đang đứng trước mặt, còn có Ôn Kiến Hoa và Lệ Lệ, sắc mặt Diệp An Băng liền biến đổi, chỉ có Quách Khiếu Nam vẫn mang nét mặt trầm tĩnh, như thể đã sẵn sàng gánh lấy hậu quả cho những việc mình đã làm.
"Ba..."
"Hai đứa chúng mày đang làm chuyện quái quỷ gì đây hả?"
Đáp lại tiếng "ba" ôn nhu của cô gái, là giọng điệu tra hỏi đặc biệt khó nghe, đến Lệ Lệ cũng phải rén, nhưng Diệp An Băng thì tuyệt nhiên bình thản, đáp:
"Như ba đã thấy đó, con và anh ấy yêu nhau, nên chuyện chung giường không có gì là lạ cả."
*Chát.
Hậu quả của việc hiên ngang đáp trả là ăn một cái tát đau rát vào mặt.
Diệp Ức hành động quá nhanh, quá dứt khoát, khiến Quách Khiếu Nam cũng không kịp trở tay.
Lúc phản ứng được, thì cô gái bên cạnh mình đã bị đánh xong.
"Ông chủ, đây là lỗi của tôi.
Yêu cô ấy trước cũng là tôi, ông muốn đánh giết gì thì cứ nhắm vào tôi là được, tại sao lại mạnh tay với cô ấy?"
Quá tức, hắn lập tức đanh giọng chất vấn, đến khi Diệp An Băng kịp lay cánh tay hắn, âm thầm nhắc nhở nên im lặng để tự cô dàn xếp thì Diệp Ức đã lao tới túm cổ áo hắn ta, lôi xuống giường.
"Thằng chó, mày là cái thá gì mà dám ở đây chất vấn tao hả? Còn biết gọi tao hai tiếng ông chủ, sao lại dám lén lút dụ dỗ con gái tao? Quách Khiếu Nam, mày chán sống rồi đúng không?"
"Xin lỗi, nhưng một khi dám chấp nhận bước vào con đường này, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất.
Tất nhiên, tôi muốn chịu trách nhiệm với cô ấy.
Vì tình yêu từ trong tim mà có, nó rung động trước ai, hoàn toàn không có lỗi."
"Này thì yêu."
*Bụp...bụp...
Hắn thẳng thắn nói lên quan điểm, Diệp Ức cũng dứt khoát tung cú đấm vào mặt đối phương một cách mạnh bạo, khiến hắn ngã về phía bàn trang điểm.
"Mày giỏi lắm thằng khốn, phận đũa mốc mà đòi chồi mâm son hả? Nếu đã chuẩn bị tinh thần xong rồi, thế bây giờ sẵn sàng nhắm mắt xuôi tay chưa?"
Nói xong, Diệp Ức liền rút súng trong người ra, lên nòng và giương thẳng về phía Quách Khiếu Nam, dọa tất cả mọi người một phen hú vía.
Diệp An Băng lập tức chạy tới che chắn cho người đàn ông của mình.
"Nếu ba muốn giết anh ấy, vậy ba nổ súng bắn chết con và cháu ngoại ba trước đi."
Nghe cô nói mà ai nấy sửng sốt, đặc biệt là người làm ba như Diệp Ức, cánh tay ông đang cầm súng vô thức run lên, khóe môi giật giật, vì lửa giận đã đạt tới cao trào.
*Đoàng...
*Xoảng...
Đỉnh điểm của căng thẳng là khi tiếng súng vang lên, khiến lọ hoa đặt bên bàn vỡ tan tành.
Đây mới là lúc Diệp An Băng cảm thấy rén, cả Quách Khiếu Nam cũng chau mày vì cảm thấy bất an.
Hắn không muốn kết thúc khi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thế này.
Nhưng phát súng vừa rồi của ông không nhắm vào hai người, chứng tỏ hậu quả sẽ không nằm trong mức xấu nhất, mà thực chất họ đã được tha.
Hiện tại, sắc mặt Diệp Ức trở nên điềm tĩnh thấy rõ.
Ông cất khẩu súng vào người, rồi trầm giọng cất lời:
"Kiến Hoa, Lệ Lệ, hai người ra ngoài trước đi.
Bác có chuyện muốn nói riêng với chúng nó."
"Vâng!"
Lệ Lệ khẽ đáp, lúc cô rời khỏi đó thì Ôn Kiến Hoa đã nhanh chóng bước đi với tâm trạng chẳng mấy tốt lành.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Diệp Ức bước qua sofa ngồi.
Diệp An Băng thì vẫn lo sợ Quách Khiếu Nam bị ba mình tước đi mạng sống bất cứ lúc nào nên cứ nắm tay hắn, còn đứng ở phía trước che chắn cho hắn.
Người đàn ông ấy đang được một cô gái bé nhỏ đứng ra bảo vệ.
khoảnh khắc đó khiến cảm xúc hắn hỗn loạn.
Ánh mắt thực tình lộ vẻ phức tạp khó nói thành lời.
Tình yêu, dễ dàng có được vậy sao?
"Qua đây ngồi."
Giọng điệu lạnh lùng của Diệp Ức tuy đã hòa hoãn hơn nhưng vẫn khiến Diệp An Băng dè dặt.
Trong khi cô chưa thể yên tâm thì hắn đã nắm tay cô bước về phía trước, cùng nhau ngồi xuống đối mặt với người quyền lực đáng sợ kia.
"Cái thai mấy tháng rồi?"
"Dạ hai tháng."
Diệp An Băng nhanh nhảu đáp vì sợ Quách Khiếu Nam bối rối sẽ bị nghi ngờ không đáng có.
Diệp Ức lại hỏi:
"Yêu nhau từ khi nào?"
"Con yêu anh ấy ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt.
Bởi vậy, lúc đó con mới xin ba để anh ấy làm vệ sĩ riêng cho con."
"Là để tạo cơ hội gần gũi nhau hơn? Từ đó gian gian díu díu mập mờ sau lưng ông già này?"
Phải hay không phải cũng vô nghĩa trong lúc này, nên Diệp An Băng chỉ biết gật đầu.
Kết quả đổi được nụ cười lạnh lẽo trên môi ông ta.
"Ta cứ tưởng con trăng hoa bay bướm là thú vui qua đường, rồi sẽ biết giữ thân mà tìm một người phù hợp với mình.
Hóa ra lại là đứa trẻ ngu ngốc không biết suy nghĩ, dại dột trao thân cho một thằng khố rách áo ôm còn để mang thai nghiệp chướng thế này, đúng là chẳng ra cái thể thống gì."
Ông ấy không tiếc lời miệt thị, kể cả là con gái của mình cũng mắng nhiếc không chút thương tiếc.
Vậy mà Diệp An Băng chỉ lặng lẽ cúi mặt, còn hắn, dù có ấm ức thế nào cũng đâu dám để lộ ra ngoài.
Vì điều gì, chắc chỉ mình hắn mới rõ.
"Ba nói sao cũng được.
Nhưng sự thật vốn đã vậy, có muốn chối bỏ cũng không thể.
Ba cũng đừng nghĩ tới chuyện bắt ép con từ bỏ Khiếu Nam, vì nếu không có anh ấy, Diệp An Băng con cũng không thiết sống nữa."
Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng những gì Diệp An Băng vừa nói, vẫn khiến Diệp Ức mất đi bình tĩnh:
"Giỏi.
Vậy thì tùy, từ giờ tôi sẽ xem như chưa có đứa con gái hư thân mất nết như cô."