Sau khi truyền nước và uống thuốc xong, cơn đau dạ dày của Quách Khiếu Nam tạm thời được cắt đứt.
Hắn lại được Diệp An Băng hộ tống về nhà bằng xế hộp sang trọng.
Cũng không rõ là sau cuộc nói chuyện vừa rồi trong bệnh viện, thì vấn đề tình cảm của cả hai có được giải quyết rõ ràng hay chưa, nhưng hiện tại lại cùng nhau quay trở về, mà nét mặt hai người cũng khá hơn so với trước, nên chắc là đã ổn.
Diệp An Băng không chịu chia tay khi không có lý do rõ ràng, chính đáng, đủ sức thuyết phục, tất nhiên với tính cách mạnh mẽ, dứt khoát của cô sẽ chẳng bao giờ cho người đàn ông ấy cơ hội chạy thoát.
Cô ít khi yêu, nhưng một khi yêu ai rồi sẽ xem đối phương là người yêu cuối cùng.
Về đến nhà, vừa xuống xe xong, cô đã đi tới chỗ người đàn ông, chủ động ôm lấy cánh tay hắn ta.
"Em làm gì vậy?"
"Dìu anh vào nhà!"
Trong khi hắn đang hoang mang thì cô nàng thản nhiên đáp, xong chân đã bước đi.
"Nhưng anh khỏe rồi."
Lúc này, Diệp An Băng mới định hình lại tình thế.
Cô cũng biết bản thân đang quan trọng hóa vấn đề lên, nên liền nhe răng cười, sau đó chuyển hành động ôm trọn cánh tay, sang nắm lấy bàn tay của người đàn ông.
"Nắm tay thôi, chắc không thành vấn đề gì đâu ha?"
"Em muốn sao mà chả được, đã là lệnh bà thì Vua chúa cũng phải nghe."
"Biết điều rồi đó."
Cô vui cười, véo chiếc mũi cao vút của hắn một cái, kèm lời khen ngợi.
Sau đó thì cả hai mới tay trong tay sải bước vào nhà.
Vậy mà, thoải mái chưa được ba phút, lúc vào tới phòng khách, nét mặt của cả hai phải trở nên nghiêm túc hơn, khi gặp Diệp Ức đang ngồi uống trà bên sofa.
"Ba về khi nào vậy?"
"Vừa về tới được một lúc."
Diệp Ức trả lời xong, mới ngẩng mặt lên nhìn hai người bọn họ.
Thấy cô nắm tay hắn, ông cũng chẳng phản ứng gay gắt gì, trái lại chỉ buông lơi nhẹ một câu:
"Ngồi xuống đi."
Đợi cả hai cùng ngồi xuống rồi, Diệp Ức lại hỏi:
"Nghe quản gia nói sáng nay cậu không khỏe, phải đến bệnh viện một chuyến à?"
"Vâng! Chỉ là chút bệnh vặt, giờ đã ổn hơn nhiều rồi.
Cảm ơn ông chủ đã quan tâm."
Diệp Ức cười nhạt, vẫn trầm thấp âm giọng mà nói:
"Ổn thì tốt, vừa đúng lúc tối nay có thể thay tôi ra mặt thực hiện một giao dịch."
Diệp An Băng thoáng cau mày, Quách Khiếu Nam vẫn im lặng lắng nghe.
Dĩ nhiên, cô là người phản ứng đầu tiên.
"Tuy sức khỏe của Khiếu Nam ổn định hơn rồi, nhưng mà chưa thích hợp ra ngoài làm việc vào lúc này.
Sao ba không bảo lão Tam, lão Tứ đi?"
"Lạ nhỉ? Là con yêu cầu ba cân nhắc để cậu ta thay thế vị trí của lão Tam, bây giờ có việc sai cậu ta làm, thì con lại biện lý do từ chối.
Diệp An Băng, con đang xem ba là chong chóng nên muốn quay sao cũng được à?"
"Ý con không phải vậy, nhưng mà..."
"Tôi đồng ý! Cụ thể mọi việc như thế nào, ông chủ cứ bàn giao.
Khiếu Nam, nhất định hoàn thành tốt nhất có thể."
Diệp An Băng còn đang định đôi co thì Quách Khiếu Nam đã nắm tay cô, rồi trực tiếp chen ngang.
Vậy mới thành công lấy được nụ cười hài lòng trên môi Diệp Ức.
Hắn biết Diệp An Băng không đồng ý, còn đang bất mãn, nhưng chuyện đó cứ đợi Diệp Ức rời đi, rồi hẵng tính.
"Băng Băng, con nghe rõ rồi chứ? Cậu ta bảo đồng ý, còn hứa hẹn hoàn thành thật tốt.
Chưa gì con đã chen ngang rồi, sau này không được như thế nữa nhé!"
"Được thì được, nhưng phi vụ tối nay con phải đi theo."
"Không được/Được.
"
Hai người đàn ông cùng đồng thanh, nhưng Quách Khiếu Nam không đồng ý cho Diệp An Băng đi theo, còn Diệp Ức rất thư thái bảo rằng "được".
Đương nhiên phần thắng thuộc về Diệp Ức, Diệp An Băng đang vui vẻ ra mặt.
"Ba nói được, vậy là được rồi.
Tối nay em đi với anh!"
"Tuy em có võ, thành thạo vũ khí, nhưng vẫn có nguy hiểm rình rập khắp nơi, sơ xảy thôi là gặp chuyện ngoài ý muốn ngay.
Anh thấy, em nên ở nhà vẫn tốt hơn."
"Thôi được rồi! Chỉ là bàn chuyện giao dịch hàng hóa, gặp đối phương xả giao vài ly rồi mang hàng về nhà thôi.
Cho nó đi theo, coi như là giám sát cậu.
Đừng tranh cãi nữa."
Diệp Ức đã lên tiếng, Quách Khiếu Nam cũng không còn lời gì để nói.
Chỉ đành cúi đầu nghe theo.
"Địa điểm gặp mặt khách hàng là quán bar J.
Đối phương là người vùng ngoài, có số lượng lớn đạn dành cho súng tiểu liên.
Chúng ta mang tiền tới mua hàng, tiền trao cháo múc.
Chỉ cần giao dịch hoàn thành trong vui vẻ, hòa bình, coi như nhiệm vụ của cậu thành công."
"Vậy là phải dựa theo sắc mặt của đối phương mà giao dịch rồi.
Thế nếu trong trường hợp đối phương đòi hỏi quá đáng thì sao?"
"Nguyên tắc của tổ chức là trao đổi hàng hóa trong hòa bình.
Mua hàng chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Còn làm thế nào thì đó là chuyện của hai cô cậu."
Kết thúc lời nói sau cùng, Diệp Ức đã đứng dậy và rời đi ngay sau đó.
Bấy giờ, Diệp An Băng mới thả lỏng, thì lại bắt gặp gương mặt không vui của người đàn ông ngồi bên cạnh.
"Anh nhìn em với ánh mắt bất mãn kia là sao? Chúng ta là hai người sẽ thay vào vị trí của lão Tam, lão Tứ, thì dĩ nhiên phải đồng hành với nhau trên mọi chiến tuyến rồi."
Nói đến đây, Diệp An Băng đã chủ động ôm cánh tay của Quách Khiếu Nam, còn tựa đầu vào vai người ấy, rồi mới nói:
"Huống chi sức khỏe của anh còn chưa ổn định hẳn.
Cho nên, em càng phải theo anh sát sao để còn quản lý chặt chẽ vấn đề ăn uống.
Chưa hết, tối nay đến đó anh còn không được phép uống rượu.
Em phải chuẩn bị dạ dày thật tốt để uống thay anh."
"Đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta.
Chỉ được phép thành công, không được thất bại."
"Vậy lỡ gặp nguy hiểm thì sao? Em có chắc là không hoảng sợ?"
"Nếu không may phải đối mặt với cái chết, thì cũng không có gì đáng sợ cả."
Diệp An Băng nói nửa vời đã ngừng lại, cô ngồi thẳng ngay ngắn, để đối mặt với người bên cạnh, khi đã nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi, mới nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc mà nói tiếp:
"Bởi vì, không có anh bên cạnh mới là điều đáng sợ nhất!"