Trải qua một đêm mất ngủ, trời vừa hửng sáng, Diệp An Băng đã rời khỏi phòng ngủ.
Cô muốn ngắm bình minh nên lại tìm tới sân thượng, đứng chờ ánh mặt trời dần dần nhô lên cao.
Cảnh vật yên bình, tĩnh lặng, giúp tâm trạng cô tốt lên phần nào.
Làm người, nếu cứ mãi cố chấp sẽ chẳng còn niềm vui nữa.
Cô chấp nhận tập quên từ từ, bắt đầu lại như ánh mặt trời kia chuẩn bị mở màn ngày mới.
...
Mọi việc vẫn diễn ra như hằng ngày, đến lúc Quách Khiếu Nam trở về phòng ngủ định lấy quần áo đi làm thì lại bị dọa giật mình.
Diệp An Băng thế mà đã thay sẵn quần áo, trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách của một quý cô sành điệu.
Hôm nay, cô không diện váy body hay là đầm tiểu thư hắn mua, mà lại chọn một chiếc áo ống bên trong và khoác áo vest bên ngoài, dĩ nhiên cũng phải có một chiếc quần cùng tone màu.
Chân đi giày cao gót năm phân, nhìn cô bây giờ cứ đứng cạnh người đàn ông ấy là thành một cặp vợ chồng tổng tài ngay.
"Em biến hình hay thật đấy! Nhờ vóc dáng chuẩn mực nên cũng hợp với phong cách đa dạng, như này chắc là đề phòng những lúc đánh nhau sẽ không bị vướng víu đúng không?"
"Tôi muốn rời khỏi đây."
Câu nói với âm giọng lạnh lùng ấy, nhanh chóng khiến hắn xuống sắc
"Ngủ dậy một đêm lại quên mất bản thân còn đang mắc nợ người khác à?"
"Chính vì mắc nợ nên tôi mới muốn rời khỏi đây để kiếm tiền trả nợ cho anh."
"Em chê lương vệ sĩ quá thấp?"
"Đó chỉ là cái cớ để anh giữ tôi bên cạnh."
"Giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi."
Vấn đề mà Diệp An Băng đang đề cập, Quách Khiếu Nam thừa sức biết rõ.
Và hắn vẫn đang hết sức ung dung bước về tủ quần áo, chọn lựa đồng phục công sở hằng ngày.
"Em xem kết thúc thì cứ cho là kết thúc.
Như vậy tôi càng có lý do để bắt đầu trở lại."
Cô sững người, nét mặt bất ngờ tới mức bối rối.
Lúc này, hắn đã bước tới ngay trước mặt, giương mắt nhìn cô thật kĩ, rồi mới nói:
"Đã là người của tôi, thì em đừng hòng chạy thoát."
Câu nói đó, hết chín phần là đã thấy quen thuộc khiến cô nàng chỉ biết đứng ngây ra đó, bởi nếu cô nhớ không lầm thì chính bản thân mình cũng từng nói với hắn như vậy.
Là cô từng cưỡng chế bắt ép hắn ở bên cạnh, với lý do tồi tệ là để vui chơi qua đường, nhưng nào ngờ nghiệp quật sấp mặt tới mức đem lòng yêu thương người ta sâu nặng, để đến lúc sóng gió ập tới rồi lại dễ dàng nảy sinh oán hận sâu sắc.
Gieo nhân nào, thì giờ gặt quả nấy.
...
Thượng Hải...!
Vẫn là căn phòng tràn đầy quyền lực của một ông trùm, Quách Khiếu Lâm ngồi trên ghế da sang trọng, trên tay nâng niu ly rượu thượng hạng, bên cạnh chính là cô vợ kiều nữ xinh đẹp của mình đang tận tình rót rượu.
"Đại thiếu gia, A Bát bị Khiếu Nam giết rồi.
Theo thông tin điều tra được là vì bảo vệ một người phụ nữ, và kẻ đó cũng là vệ sĩ được bổ nhiệm thay thế A Bát.
Đồng nghĩa với việc, Khiếu Nam thiếu gia đã nhận ra âm mưu của chúng ta."
Nhận được thông báo của Từ Hanh, Quách Khiếu Lâm vẫn thư thả ngồi ngắm nhìn ly rượu trong tay với một ánh mắt thâm sâu khó lường.
"Không ngờ trái đất này lại tròn đến vậy, đi một vòng lớn, kết quả vẫn gặp lại được nhau.
Lẽ ra đêm đó không nên giữ lại mạng sống của con khốn đó, bây giờ cũng chẳng khiến bổn thiếu gia nhọc lòng."
"Để thiếu gia nhọc lòng, thì phải nhắc tới Nhị thiếu gia mới phải.
Cậu ấy thay đổi kế hoạch trả thù Diệp Ức, thậm chí còn muốn tha mạng cho lão ta, rồi cùng cô gái kia xây dựng gia đình.
Há chẳng phải để Quách gia chịu đựng ủy khuất, để kẻ tàn bạo nhởn nhơ an nhàn.
Nếu không phải Đại thiếu gia ra tay dứt khoát, chắc lão già chết tiệt đó đến giờ vẫn ung dung tự tại mà sống."
"Chú Từ, em tôi cũng là vì chút tình yêu hoang đường nên mới lỡ dở việc lớn.
Tính cách nó nhân từ, lại dễ mềm lòng, ngay từ đầu để nó gánh vác trách nhiệm tiếp cận lão già chết tiệt đó đã là điều khiến tôi lưỡng lự rồi.
Không ngờ, nó vẫn khiến tôi thất vọng."
Quách Khiếu Lâm nhếch mép, uống cạn ly rượu, rồi mới nhàn nhã nói tiếp:
"Mà thôi, dù sao thì nợ máu đã trả.
Nói đến chuyện tương lai đi, chú nghĩ sao nếu để cô gái đó ở bên cạnh Khiếu Nam?"
Từ Hanh là cánh tay đắc lực của nhà họ Quách lúc đương thời.
Sau khi Quách gia sụp đổ, ông ta cũng bị Diệp Ức dồn vào đường cùng, buộc phải ngồi tù.
Mãi tới khi địa vị của Quách Khiếu Lâm ổn định, anh ta mới dùng tiền đưa Từ Hanh ra ngoài, giờ đây lại tiếp tục là cánh tay phải cho người đàn ông này.
Vì quá thân thuộc nên ông ta chẳng kiệm lời, mà trực tiếp nói thẳng:
"Quan điểm của chú, đã là kẻ thù thì mãi mãi không đội trời chung.
Dù là đời sau hay trước cũng vậy.
Vấn đề ở đây, Khiếu Nam thiếu gia lại đang yêu con gái của kẻ thù, cô ta còn không phải hạng người đơn thuần, điều đó không thể chắc chắn rằng cô ta đến bên cạnh Nhị thiếu gia là vì tình cảm thật lòng."
"Dù gì cũng là mối thù giết cha, chúng ta không nên cho đối phương cơ hội dụng vào cách của mình từng làm mà cắn lại chúng ta một cái."
"Có câu, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Nhân từ với kẻ thù chính là nhẫn tâm với chính mình.
Đại thiếu gia nên cân nhắc kỹ càng, tránh để mất đứa em trai duy nhất còn lại.
Lúc đó, có hối hận cũng đã muộn màng."
Sau bao lời tác động của Từ Hanh đã thôi thúc ánh mắt Quách Khiếu Lâm dần trở nên sắc lạnh, thâm độc.
"Ngày mai là giỗ ba mẹ, chú thay mặt tôi gửi lời nhắc nhở Khiếu Nam một tiếng, đừng để nó vì gái mà quên hết cội nguồn."
"Sẵn tiện sắp xếp thêm vài người, đợi tới khi Khiếu Nam lên đường về đây rồi, thì bảo họ đến "hỏi thăm" cô em dâu của tôi một tiếng, mà nhiều tiếng cũng càng tốt.
Đừng để cô ta cô đơn khi bạn trai vắng nhà."
"Anh à, Khiếu Nam nó yêu cô gái đó như vậy.
Anh làm thế, không sợ cậu ấy hận anh sao?"
Bấy giờ, Quế An Hi là vợ anh ta cũng dè dặt đưa ra lời nhắc nhở, hy vọng Quách Khiếu Lâm có thể cân nhắc kỹ trước khi hành động, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo sắc bén của người đàn ông ấy.
"Chuyện của đàn ông, phụ nữ như em tốt nhất chỉ nên nghe, chứ không nên lên tiếng.
Huống chi anh tự biết nặng nhẹ, Khiếu Nam nó sẽ không vì một người con gái không ra gì mà dám chống lại người anh trai này.
Em không cần suy nghĩ thay anh, mau ra ngoài đi."
"Vâng!".