Giữa Vạn Bụi Hoa Nhất Điểm Hồng

Chương 10

37

Phẫu thuật tiến hành thuận lợi hơn Từ Thương nghĩ, tuy rằng người mà Lâm Hiên đưa tới cả người toàn máu, nhưng nếu nhìn kỹ, toàn bộ đều là ngoại thương. Nhưng mất máu nhiều như vậy, việc qua Quỷ môn quan cũng không phải là điều khó khăn gì, dưới sự nỗ lực của Từ Thương, cái mạng nhỏ cũng được túm trở về.

Lâm Hiên cũng không thấy đâu cả, không chỉ là bệnh viện, tất cả những nơi y từng đi qua đều không thấy bóng dáng. Thẳng cho tới một tháng sau, người bệnh khôi phục năng lực tự sinh hoạt, Lâm Hiên mới trở về.

Lâm Hiên đeo kính râm khi tới bệnh viện, lúc đó Từ Thương đang xem xét hồ sơ bệnh nhân, thì có người báo cho hắn biết Lâm Hiên đến đây, đang muốn trách cứ một phen, khi xoay người thấy rõ người mình mong nhớ, trong một khắc, bao nhiêu lời trong lòng bỗng nghẹn lại.

Một tháng không thấy, Lâm Hiên vừa gầy, y mặc bộ quần áo lúc trước hai người cùng mua, bộ quần áo vốn dĩ vừa người lại trở nên thùng thình, Lâm Hiên mặc trên người nhìn có vẻ suy sút.

Nhưng mà, khiến cho Từ Thương chú ý hơn cả, là vết thương trên mặt Lâm Hiên, miếng băng gạc ở bên má trái, mỗi lần y động động khóe môi đều có vẻ mất tự nhiên.

“Làm sao lại thành ra thế kia?”

Từ Thương gần  như là gào lên, trừ bỏ lần đầu tiên gặp nhau là lúc thấy Lâm Hiên bị thương, những lần thực hiện nhiệm vụ, dù to, dù nhỏ, đừng nói đến bị thương, đến cái móng tay cũng không hề bị bẩn. Mới đây thôi một tháng không thấy, chẳng những mang thương tích đến gặp hắn, còn là vết thương trên mặt nữa.

“Đừng kích động mà Từ Thương Thương,” Lâm Hiên muốn cười một chút để an ủi Từ Thương, nhưng lại động đến miệng vết thương, đau đến thở không nổi, “Không phải là vết thương nghiêm trọng, sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai vốn có của tôi.”

“Đừng có cợt nhả với tôi,” lúc này Từ Thương muốn đem cái tên thanh niên đang cợt nhả trước mặt hắn đập cho một trận, để xem y rốt cuộc tại sao lại vô tâm vô phế đến như vậy, “Nói mau!”

“Ế… Nha… Từ Thương Thương……..”

“Tôi hỏi một lần cuối cùng, tại sao lại bị như vậy?”

“Một viên đạn đi lạc, sượt qua mặt, tạo thành một cái vết thương nhỏ.” Lâm Hiên giơ ngón út lên quơ quơ trước mặt Từ Thương, cố gắng miêu tả cho Từ Thương xem, vết thương vô cùng bé, không đáng kể, “Không có làm mất cái xoáy lên đâu mà, hí, cậu yên tâm.”

“Tôi yên tâm……… Hừ…… Yên tâm……” Từ Thương lầm bầm vài câu, cơ hồ gần như ngã xuống ghế ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt Lâm Hiên.

Viên đạn này, nếu chỉ chệch một chút, sẽ trúng đầu đi….. Chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết như vậy, có thể gặp được mấy lần?

38

Từ Thương đột nhiên có chút hiểu được lí do lúc trước mình và Thiệu Khanh chia tay, thiếu niên năm xưa không nói một lời, vào cái ngày chia tay, đã nói một câu.

(Từ Thương, cậu không cho tôi được cảm giác an toàn, cậu luôn bị những cuộc gọi từ số máy lạ kéo đi, đến chỗ của một nhân vật hắc đạo nào đấy khám bệnh, trị thương.

Một lần hạ bút, cậu có thể không phải lo cơm áo trong một thời gian rất dài, nhưng nếu chữa không hết bệnh, cậu có thể đánh mất tính mạng của mình, đi ra ngoài mãi không thấy về. Từ Thương, mỗi ngày tôi đều tự hù dọa chính mình, mỗi lần thấy cậu nhận điện thoại tôi đều sợ hãi, cậu có biết mỗi ngày phải sống trong cảm giác hãi hùng lo âu là cảm giác gì không? Từ Thương, tôi xin cậu, từ bỏ công việc này có được không? Tôi không cần tiền, chúng ta cứ sống như hai người bình thường có được không? Nếu như cậu không thể buông tay, chúng ta chia tay đi.)

Khuôn mặt Thiệu Khanh khẽ nhíu mày cùng với khuôn mặt luôn tươi cười ngốc nghếch của Lâm Hiên như lồng vào nhau, Từ Thương lắc đầu, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, lại phát hiện Lâm Hiên đã không còn ở trước mặt mình.

Từ Thương gần như chạy phi ra khỏi văn phòng, gặp được một người, lập tức hỏi Lâm Hiên đi phía nào, dường như đi về phía phòng bệnh đặc biệt.

Từ Thương nhanh chóng đi về phía đó, còn chưa đi tới cửa, chợt nghe thấy thanh âm của Lâm Hiên, lạnh lùng không mang theo chút hơi ấm nào.

“Trịnh Viễn, tình hình của anh ấy ra sao rồi?”

“Lão đại, bác sỹ nói không tệ, nghỉ ngơi tầm một tháng sẽ ổn thỏa.”

“Ừm…….”

Còn khoảng hai bước nữa sẽ đi tới cửa phòng, Từ Thương bỗng nghe thấy thanh âm ‘loảng xoảng keng’, giống như là có đồ vật bị đổ xuống đất, Từ Thương cả kinh gần như là nhảy vào phòng bệnh.

“Lâm Hiên….”

Đáp lại từ thường là thanh âm của một cú đấm, chẳng qua cú đấm này không phải là đánh vào người Từ Thương mà là đánh vào người hắn dốc hết sức mình mới cứu lại được.

Bệnh nhân kia vừa mới khôi phục một chút, thương tích trên người chỉ hồi phục được khoảng ba, bốn phần, cứ như vậy bị Lâm Hiên túm cổ đánh vào bụng trên, khiến người bệnh lập tức ngã xuống giường, vẫn không nhúc nhích, cũng không dám rên rỉ một tiếng.

Ngụp lặn trong hắc đạo đã lâu như vậy, Từ Thương hoàn toàn có thể biết được phân lượng của một cú đánh, có lẽ Lâm Hiên vẫn còn biết người ta là bệnh nhân, lực ra cũng khoảng bảy tám phần, nhưng chỉ sợ, y chưa dốc toàn lực… Từ Thương xông lên kiểm tra thương tích của bệnh nhân, cuối cùng đưa ra kết luận.

“Có khi phải nằm thêm nửa tháng.”

39

Lâm Hiên nghe xong kết luận, sau đó gật gật đầu, gương mặt không có chút xao động gì, không nói thêm gì nữa rồi đi ra ngoài, Từ Thương không hề nghĩ ngợi, nhấc chân đi theo.

Lâm Hiên cũng không đi quá xa, y đứng ở góc chéo của cầu thang bộ, dường như đang đợi Từ Thương. Nhìn thấy Từ Thương đến gần, Lâm Hiên bối rối cho tay vào trong túi xách, giống như đang tìm đồ vật gì, cuối cùng cũng mò được một hộp bánh quy lớn, “Trẻ hiếu động, trẻ hiếu động”, Từ Thương thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.

“Cậu muốn ăn?” Lâm Hiên rõ ràng đã hiểu sai ánh mắt biết nói của Từ Thương, lật lật lại vỏ túi bánh, bổ sung thêm một câu, “Là vị trà xanh nhá!”

Từ Thương lắc lắc đầu, hiện tại hắn đang cơ rất nhiều vấn đề, nhưng lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu, điều hắn quan tâm nhất lúc này, chỉ là vết thương kia, cho nên bắt đầu hỏi từ đây.

“Mặt là bị ai đả thương?”

“Tôi kể với cậu lý do vì sao tôi đánh người nọ nha.” Lâm Hiên ăn sạch sẽ bánh quy, chỉ còn sót lại chút mạt trà, đem vỏ bánh ném vào thùng rác, vỗ vỗ tay, trả lời kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Từ Thương lại gật đầu, mặc dù vấn đề mình muốn hỏi nghe có vẻ chẳng liên quan gì, nhưng chỉ cần Lâm Hiên muốn nói, nhất định hắn sẽ có được đáp án của mình.

“Người kia là người trong tổ chức của tôi, chỉ thấp hơn Trịnh Viễn một bậc, đương nhiên chú ấy biết tôi là lão đại W.” Lâm Hiên lại rút ra một hộp bánh quy khác, lấy ra một cái bánh, có điều không vội nhét vào miệng, chỉ quơ quơ trước mặt, cả người ngả vào tườn, hơn nữa lại thêm vết thương trên mặt, cả người đều toát ra vẻ lưu manh.

“Sau đó?”

“Chú ấy bán đứng chúng tôi.”

Từ Thương lập tức cảm thấy, một quyền kia của Lâm Hiên quả thực quá nhẹ, phải biết rằng trong giới hắc đạo, phản bội là tội lới nhất, nếu xử lí theo luật bình thường của hắc đạo, nhẹ nhất cũng phải chặt một cánh tay. So sánh với Lâm Hiên, đem người cứu trở về, sau đó đợi hồi phục rồi đánh một cú trừng phạt…….. Quả thực không khác nào anh em trong gia đình bình thường.

“Cảm thấy tôi lương thiện lắm hả?” Lâm Hiên mở miệng cười cười, bẻ gẫy bánh quy trong tay, bỏ vào miệng, “Chú ấy nắm trong tay một phần tài liệu giao dịch của tổ chức, bắt cóc chú ấy chính là một băng nhóm mới thành lập, chẳng có chút tiếng tăm gì, bất chấp thủ đoạn. Thời gian bị bắt cóc, chú ấy cũng phải chịu không ít tra tấn, bị tra tấn kiểu gì cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, chú ấy im lặng suốt ba ngày, nhưng trước khi chúng tôi cứu được chú ấy ra, chú ấy vẫn nói thông tin cơ mật ra.”

“Tại sao?” Từ Thương có chút không hiểu, theo lý thuyết mà nói, người đàn ông này cũng đáng được gọi là hán tử mình đồng da sắt, như thế nào ngay thời điểm cuối cùng, lại như thế….

“Tôi có nói qua bọn kia là lũ bất chấp thủ đoạn chưa nhỉ,” Lâm Hiên thò tay vào trong lồng ngực, lôi ra một tấm ảnh, vỗ vào ngực Từ Thương, “Nếu thân thể sắp không chịu nổi ngoại thương, cho cậu xem bức ảnh nhuốm máu của người quan trọng nhất, người dù có kiên cường đến đâu cũng không thể mạnh mẽ được nữa.”

“Đây là……..” Từ Thương nhìn qua ảnh chụp, là một cô gái còn trẻ, cô gái đang cầm một bó hoa hướng dương lớn cười thật ngọt ngào, khuôn mặt có chút nhang nhác người đang nằm trên giường bệnh.”

“Là con gái chú ấy.” Lâm Hiên day day huyệt thái dương, mệt mỏi không nói nên lời, “Tôi sợ nhất loại chuyện như thế này, cho nên tất cả anh em trong mạng lưới, người thân của họ đều được đưa ra nước ngoài, cô nhóc này, nhân dịp giáng sinh, muốn cho ba mình một chút bất ngờ, không nói lời nào, quyết định về nước, kết quả là vừa vặn bị người ta bắt được.”

Từ Thương nắm chặt tay, hắn đột nhiên hiểu ra, lần gặp cuối cùng một tháng trước, vấn đề mà y đã nói.

“Một tháng này, tôi phải cố gắng đem cô nhóc kia lừa trở về nhà, lúc lên phi cơ còn nhóc nháo tưng bừng một trận, sống chết đòi gặp ba mình, cả một đống đại lão gia cũng không xử lý nổi, tôi mạnh tay đẩy mạnh nhóc ấy qua cửa hải quan, đi cùng với một người nữa trong tổ chức.”

“……..Đẩy mạnh đi?”

“Hình như là thế…. Chuyện không quan trọng tôi cũng không nhớ lắm.” Vẻ mặt của Lâm Hiên cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Thời gian sau đó, gần như dốc toàn lực ngày đêm theo đuổi số liệu kia. Khai thác ở mấy tên chúng tôi bắt được, thì biết kẻ đứng đằng sau giật dây là một băng nhóm khác đối địch với chúng tôi rất lâu rồi, đối phó với bọn họ mất không ít công sức. Ngày ngày đêm đêm liên lục bàn bạc tìm phương pháp tác chiến, thật không ngờ, cái mạng nhỏ này của tôi, lại có nhiều người muốn đến như vậy.”

Từ Thương lúc này mới để ý, Lâm Hiên đeo kinh râm là vì muốn che dấu, không phải là vết thương trên gò má, mà là vành mắt có chút sưng đỏ, ánh mắt mông lung, khuôn mặt trắng bệch, tinh thần trạng thái không thật sự tốt.

40

“Vậy người kia làm sao bây giờ?” Từ Thương chỉ chỉ phòng bệnh phía cuối hành lang, tuy nói là phản bội, nhưng trong lòng Từ Thương rõ ràng, đối với lý do như vậy, Lâm Hiên sẽ không hạ thủ.

“Không phải tôi đã đánh chú ấy một quả sao.” Lâm Hiên đeo lại kính râm, bởi bì quá mệt, ngón tay cũng có chút run rẩy, “Chờ chú ấy khôi phục hoàn toàn, tôi sẽ sắp xếp cho chú ấy xuất ngoại, chú ấy, không thể ở trong tổ chức được nữa rồi.”

“Vậy…..”

“Đừng hỏi, nếu hỏi lại, không chừng tôi sẽ đổi ý, tôi không thể chịu đựng được nhất đó là phản bội và lừa gạt,” Lâm Hiên quay đầu về phía cửa sổ, “Tôi thật sự hâm mộ một loại cảm giác, dù có ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, cũng phải ép mình trở về nhà, bởi vì ở nơi ấy, có người đang chờ tôi trở về….”

Từ Thương không để cho Lâm Hiên nói tiếp, hắn giữ Lâm Hiên ổn định khi thấy y có chút lảo đảo thân hình, sau đó kéo thẳng về văn phòng của mình.

“Từ Thương Thương…….?”

“Có cái gì thì từ từ nói sau, trước hết ngủ một giấc đã, ngay cả đứng cũng không vững nữa rồi.”

“Nhưng mà…….”

“Không có nhưng mà,” Từ Thương kéo Lâm Hiên đến bên giường, động tác nhìn có vẻ thô lỗ nhưng cơ hồ gần như không có chút khí lực, “Có gì muốn nói, có công việc gì, để nói sau,” thanh âm Từ Thương nhẹ nhàng, mềm mại, dường như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

“Ừ.”

Lâm Hiên đồng ý rồi, chính là đôi mắt không thể ngay lập tức nhắm lại.

“Từ Thương Thương…….”

“Ơi?”

“Học kỳ tới tôi sẽ chính thức làm giảng viên.”

“Chúc mừng.”

“Chờ tôi xử lý xong chuyện này, nhớ phải cùng tôi chúc mừng một chút nhé,” nói xong Lâm Hiên lại có vẻ sợ hãi Từ Thương sẽ từ chối, lại bổ sung thêm, “Tôi chỉ có cậu là người bạn duy nhất có thể cùng chúc mừng…..”

“Ừ.”

“Thật không?”

“Thật!”

Lâm Hiên yên tâm nhắm mắt ngủ, Từ Thương cười cười sờ sờ đầu của y, không hiểu vừa nãy y đang lo lắng cái gì, yêu cầu của Lâm Hiên, làm sao hắn có thể từ chối được.

Từ Thương cười cười, xoa xoa đôi mắt bởi vì lo lắng mà nghỉ ngơi không đủ, đem những lời vừa rồi giữ lại trong lòng, yên lặng không nói cho người đang ngủ an lành không phòng bị trước mặt mình nghe.

…..Một tháng qua, tôi một mực chờ cậu trở về.
Bình Luận (0)
Comment