Giường Đơn

Chương 1

Lại là một ngày mới, lại là một buổi sáng sớm có ánh nắng rực rỡ, lại là tiếng mắng mỏ gay gắt của mẹ.

Hạ Vũ Mạt 18 tuổi, tâm tình vẫn giống như trước, cô bình tĩnh rời giường, bình tĩnh gấp chăn gọn gàng đặt trên chiếc giường đơn của mình.

“Ông là đồ bỏ đi! Ông chết với quỷ đi, bà đây theo ông đúng là xui xẻo tám đời…”

Nếu cảm thấy không tốt, có thể tái hôn.

Vừa đánh răng Hạ Vũ Mạt vừa nghĩ tới lời kịch tiếp theo.

“Bà đây chẳng qua chỉ đánh ván bài nhỏ, ông cần gì phải nói ma nói quỷ suốt nửa ngày với tôi?!”

Ba chỉ nhỏ giọng nói gì đó.

“Người ta đi chết, sao ông không đi chết đi? Tìm cái xe sang trọng nào đó mà đâm đầu vào, như vậy ba mẹ con tôi cũng có tiền sống được thêm mấy tháng!”

Thật đúng là càng mắng càng phát hỏa.

Người cha yếu đuối của cô, chắc chắn đùi đã bị cấu đến thâm tím, ngay cả ho một tiếng cũng chẳng dám.

Hờ hững cầm lấy túi sách, cô cứ thế không nhìn vai võ phụ đang trình diễn trong phòng khách. (vai võ phụ: vai phụ trong vở kịch khi biểu diễn đánh võ)

Cô không đồng tình với cha, là đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ cũng không khống chế được thì có gì để người khác thông cảm?

Cô vẫn tự nói với chính mình, tương lai, cô sẽ tìm một người đàn ông thật mạnh mẽ, nhất định phải có cánh tay cứng rắn, mạnh mẽ mà có ý chí.

“Chị, cùng nhau đi!” Tiểu Minh mười hai tuổi, từ trong phòng vọt ra, giữ lấy tay cô.

“Ừ.” Cô thản nhiên lên tiếng, nắm tay em trai, đi ra cửa lớn.

Bọn họ có cha mẹ, nhưng ngay từ nhỏ đã nghe những tiếng đập phá, càng ngày càng ác độc, tiếng nói ngày càng gay gắt, bọn họ không có nhà, bởi vì lúc nào cũng có thể không viên ngói che đầu, nhiều lúc phải lẩn trốn.

Nơi như thế, sao có thể gọi là nhà?

Cô vẫn nói với mình, tương lai, cô muốn tìm một người đàn ông có rất nhiều tiền, ít nhất phải có tiền để em trai cô ra nước ngoài du học tại một trường nổi tiếng.

Cô phải giúp em trai trở thành người tầng lớp trên, không thể giống như cha, cả đời bi ai!

“Tiểu Mạt, anh đưa hai người đến trường.” Phía sau có giọng nói dịu dàng gọi cô.

Cô quay đầu, bắt gặp một đôi mắt dịu dàng thắm thiết.

Là hàng xóm mới của cô, cũng là con trai duy nhất của bà chủ nhà.

“Anh Ngôn.” Cô mỉm cười, lịch sự nói.

“Đi nào, anh đưa các em đi.” Ánh mắt Ngôn Thần Minh nho nhã, dịu dàng, nhìn cô chăm chú.

“Anh Ngôn, cảm ơn.” Cô gật đầu cảm ơn.

Tiểu Minh không nói một lời, chỉ liếc mắt với chị gái.

Nhận được lời chấp thuận, Ngôn Thần Minh nhanh chóng bế Tiểu Minh lên xe máy của mình, sau đó để Hạ Vũ Mạt ôm lưng em trai, cùng lên xe máy.

Xe máy tiểu cừu phải tải sức nặng của ba người, đáng thương vượt qua đường phố, tránh được cảnh sát ngầm, rất nhanh đã đến trường tiểu học của Tiểu Minh.

“Cảm ơn anh Ngôn.” Tiểu Minh ngoan ngoãn xuống xe, cung kính cúi đầu nói lời cảm tạ.

“Không có gì, không có gì!” Ngôn Thần Minh tươi cười vẫn hiền hòa như cũ.

“Ở trường học nhất định phải nghe lời giáo viên, cái gì không hiểu thì phải hỏi đến khi hiểu mới thôi, nhớ chưa?” Hạ Vũ Mạt nhỏ nhẹ nhắc nhở em trai.

“Em hiểu.” Tiểu Minh gật đầu, cậu hiểu chứ, tiền học nhất định không được lãng phí.

Tiến vào trước vườn trường, Tiểu Minh xoay người vẫy tay với anh Ngôn và chị gái, cuối cùng dùng một đôi mắt trưởng thành từ lâu, đã lõi đời, liếc mắt một cái với chị mình.

Hạ Vũ Mạt hiểu rõ hàm nghĩa trong cái liếc mắt của em trai.

Đó là sự không đồng tình, vì mấy đồng tiền xe bus mỗi ngày mà lại lợi dụng tấm lòng của một chàng trai.

Nhưng mà, em trai mới sáu tuổi, cho dù có trưởng thành sớm cũng không hiểu được, mỗi đồng tiền kiếm được đều không dễ dàng, phải dựa vào tiền xe bus tiết kiếm được thì tiền đồ ăn hàng ngày của nó mới đến.

“Anh Ngôn, đi thôi!” Lại ngồi lên xe lần nữa, nụ cười của cô vẫn nhạt nhẽo như cũ.

“Ừ.” Cánh tay nhỏ bé của cô đặt lên vạt áo bên hông anh, lập tức, Ngôn Thần Minh cảm thấy trong lòng có một khối tình cảm không thể kìm nén được dần dâng lên.

Muốn tới gần, muốn tiến vào.

Từ ngày thứ nhất cô gái này tới căn phòng bên cạnh nhà anh, trái tim chưa từng gợn sóng cuối cùng đã hiểu được, thế nào là nhất kiến chung tình.

“Tiểu Mạt, chủ nhật có rảnh không? Anh muốn mời em đi xem phim.” Ngồi ở trước xe máy, Ngôn Thần Minh nắm chặt tay lái, ngượng ngùng hỏi, vô cùng căng thẳng.

“Anh Ngôn, anh biết là em phải đi làm mà, thật sự không có thời gian.” Cô thản nhiên từ chối.

Đùa sao, xem một bộ phim sẽ lãng phí mất bao nhiêu thời gian làm việc của cô, sẽ kiếm ít đi bao nhiêu tiền?! Nếu cô có thời gian rảnh thật thì thà về nhà ngủ thêm còn tốt hơn.

Tuy rằng, cô cũng có thiện cảm ở một mức nào đó với chàng trai này.

Lần đầu tiên đề nghị hẹn hò, đã bị từ chối, Ngôn Thần Minh ngượng đến đỏ mặt, từ lúc tay cô đặt lên thắt lưng anh (thật ra là ngay từ lúc chạm vào vạt áo), tới lúc anh đưa ra lời mời, lại bị từ chối, cảm xúc phập phồng giống như đang ngồi một lúc bỗng nhiên chạy như bay.

Nhưng anh biết, cô không giống với các cô gái khác, từ chối không phải vì làm cao, không phải vì không thích, mà cô thật sự không có thời gian.

Vấn đề là cho dù hiểu được, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.

Rất nhanh đã tới trường cô.

Học viện quý tộc Thù Lị Á.

Mới đầu, đối với một cô gái gia cảnh bần hàn, lại có thể học tại ngôi trường mà ngay cả gia đình trí thức cho dù cắn răng bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chưa chắc vào được, Ngôn Thần Minh vô cùng kinh ngạc.

Dù sao thì đây thật sự là học viện quý tộc duy nhất trong nước.

Bên trong đều là con cháu của ông chủ công ty nổi tiếng hoặc là gia đình cán bộ cao cấp.

Sau này Ngôn Thần Minh mới biết, sở dĩ Hạ Vũ Mạt có thể đi học tại đây là vì thành tích của học sinh trường này rất thê thảm, vì che giấu thái bình, lại mang thành tích của học sinh làm quảng cáo, cho nên trường học có ngoại lệ, miễn giảm toàn bộ học phí của Hạ Vũ Mạt, còn cung cấp thêm sinh hoạt phí, “giành” Hạ Vũ Mạt từ một trường đại học trọng điểm.

Hạ Vũ Mạt chưa đầy 18 tuổi, trở thành học sinh chuyển trường tới học viện quý tộc Thù Lị Á, cũng là học sinh bình dân duy nhất ở đây.

Từ lúc đi học, bởi vì thành tích xuất sắc, nhảy liền mấy cấp, nên hiện tại cô đã là học sinh năm thứ ba của học viện.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, cô cũng giống như tất cả học viên trong học viện Thù Lị Á, bốn năm chính quy sẽ chuyên tâm học tập tại trường này.

Cười nhạt, cô phất tay tạm biệt với Ngôn Thừa Minh.

Cô lễ phép chờ Ngôn Thần Minh đi xa mới xoay người đi về phía vườn trường.

Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu đỏ, tốc độ hơn một trăm cây chạy như bay qua người cô.

Thùng thùng, ngọn gió bên tai như dao cắt vào tận xương.

Cô cắn chặt môi dưới, cảm giác tức giận không hiểu sao lại xuất hiện trong ngực cô.

Cô biết đó là ai!

Phàn Dực Á!

Cái kẻ đi học chỉ biết ngủ, chưa bao giờ làm bài tập, bị cô thúc giục thì không kiên nhẫn, bực tức gào ầm lên, “Cô là ai hả?!”

Anh không biết cô, làm bạn học cùng lớp hai tháng, ngay cả lớp trưởng mà anh cũng không biết tên!

Thái quá đến mức mỗi lần đều rống một câu với cô, “Cô là ai hả?”

Anh thật sự không biết cô, gặp một lần là quên một lần.

Hoặc là nên nói, anh ta căn bản khinh thường nhớ đến cô.

Công tử nhà giàu như thế, ngay cả ánh mắt nhìn bọn họ cũng tràn ngập khinh thường!

. . . . . .

Phàn Dực Á không biết trong lúc vô tình tự mình đã kiếm thêm một kẻ địch, chạy như bay vào nơi dừng xe, “Chi” một tiếng, cầm túi xách, đi ra khỏi xe thể thao.

Ném túi sách ra đằng sau lưng, dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân vô cùng mê người.

“Là Phàn Dực Á đấy, anh ấy thật đẹp trai, đúng là xem trăm lần không chán!”

“Đúng thế, cậu nhìn anh ấy đi, mặc áo da, lại còn đeo một cái túi sách, nếu là người khác chắc chắn rất khó coi, nhưng Phàn Dực Á mặc vào đúng là như sao kim trên trời, quả thực là dẫn đầu trào lưu.”

“Không được, mình hôn mê rồi ~”

Phàn Dực Á đến đâu, luôn có nước miếng háo sắc đến đấy.

Phàn Dực Á hai mươi tuổi, là ngôi sao chói mắt nhất trong học viện quý tộc Thù Lị Á.

Sở dĩ anh xuất hiện ở đây là vì vị trí của anh vốn phải ở đây.

Anh là người quyên tiền hàng năm cho trường học.

Nói cách khác, anh là kim chủ của cô, mỗi tháng tiền sinh hoạt phí phát ra đều là từ sự cống hiến rộng rãi của Phàn gia với trường học.

Ấn tượng của Hạ Vũ Mạt với Phàn Dực Á khắc sâu đến ác liệt, chưa từng thấy ai không hiểu chuyện như anh ta. Nông cạn, tự đại, lãng phí, coi phụ nữ như quần áo, là bệnh điển hình của vương tử.

Vấn đề là, đây là ý nghĩ cá nhân của cô, không có nghĩa là ý nghĩ của quần chúng.

Ví dụ như…

Một cô gái thanh tú, gương mặt ửng hồng, cúi đầu, dũng cảm chạy tới trước mặt Phàn Dực Á, lắp bắp.

“Phàn học trưởng, em thích anh, xin anh kết giao với em!” Mặt cô gái hồng như bị sung huyết não, cầm trong tay một bức thư hồng, giơ cao chờ anh nhận lấy.

Bầu không khí im lặng trong mười giây…

“Đi năm bước, rẽ trái, có thùng rác, cám ơn.” Đây là câu trả lời của Phàn Dực Á.

Thật rõ ràng, tuyệt tình!

Mặc kệ ở đây có bao nhiêu người đang nhìn, anh ta chưa bao giờ bận tâm đến cảm nhận của người khác.

Hai mắt cô gái liền đỏ bừng, “Phàn học trưởng, sao anh lại như vậy? Rõ ràng là hôm đó anh ở cùng với em rất vui mà!” Vẻ mặt cô gái đầy ấm ức, vô tội giống như bị người ta bỡn cợt rồi vứt bỏ.

Xung quanh bắt đầu có tiếng nói khe khẽ.

Thấy người khác chỉ trỏ, một chút kiên nhẫn của Phàn Dực Á cũng mất nốt, anh hung hãn quát lên “chiêu bài” : “Cô là ai hả?”

Cô gái nghe xong đáp án liền che mặt khóc rống.

“Phàn học trưởng, sao anh có thể như vậy?…”

Các học sinh đứng vây thành ba vòng, ba vòng này ai cũng ôm tâm trạng vui sướng khi người gặp họa mà quan sát.

Đùa sao, muốn trèo lên cạnh Phàn Dực Á, còn phải xem người ta có bằng lòng không!

“Bệnh thần kinh! Tôi không biết cô!” Lửa giận của Phàn Dực Á càng to hơn, đang muốn đẩy đám người kia ra.

Đột nhiên ở phía sau có tiếng cười khúc khích, bạn của Phàn Dực Á là Diệp Thánh Kiệm đang đứng trong đám đông cười vui vẻ.

“A Á, cậu như vậy là không đúng rồi, người ta là cô bé vẫn làm bánh tiramisu cho cậu, lần nào cũng ăn đến vui sướng, bây giờ lại trở mặt không nhận, như vậy là không được đâu!” Diệp Thánh Kiệm nghẹn lời, không dám cười quá phô trương.

Chỉ có hắn biết, người này…

Quả nhiên.

Bánh tiramisu? Mẹ nó, sao không nói sớm!

Nhìn dáng vẻ Phàn Dực Á bừng tỉnh đại ngộ, Diệp Thánh Kiệm nghẹn cười đến mức sắp thành nội thương.

Hiểu được tự mình lại thêm một vết bẩn lên người, vì một miếng tiramisu, hắn biến thành gã phụ lòng, cả mặt Phàn Dực Á đều thành màu đen.

Ăn phải bồ hòn, Phàn Dực Á tức tối đẩy các học sinh đang vây quanh ra, thô bạo đến mức làm ngã vài bạn cùng lớp, cũng không thèm để ý, cứ thế nghênh ngang mà đi.

Người này, không phân biệt tốt xấu, không lễ phép!

Hạ Vũ Mạt lại thêm hai tội nữa cho Phàn Dực Á.

Cô muốn tìm một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa có tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không như Phàn Dực Á!
Bình Luận (0)
Comment