Edit: Mộc
Đeo túi xách, hết buổi học, cô định đến Mc Donald làm thêm.
Phàn Dực Á biến mất, cuộc sống của cô lại trở về như cũ.
Bọn họ là kẻ có tiền, trong suy nghĩ của bọn họ, cô cùng lắm cũng chỉ là một con búp bê barbie để tiêu khiển.
Ở Anh, bị Phàn Dực Á bỏ lại, một mình ngồi máy bay về nước, cúi đầu
nhìn nước Anh, nơi mà bọn họ từng ngọt ngào triền miên càng lúc càng xa
cô, cô tự an ủi chính mình.
May mà Phàn Dực Á còn cách trái tim cô rất xa, rất rất xa.
Một hòn đá nhỏ bắn trúng vào lưng cô.
Không mạnh lắm nhưng đủ để nhắc cô có người đang trêu đùa.
Cô nhăn mày, quay đầu lại, muốn nhìn xem đứa bé nghịch ngợm này là con nhà ai.
Khi quay lại, bắt gặp nụ cười của Phàn Dực Á, đôi mắt không nhìn rõ.
Cắn môi, không thèm chú ý tới anh, cô xoay người bước vội đi.
Đây là có ý gì? Không có đồ chơi mới nên lại nghĩ tới món đồ chơi cũ đã bị anh ta tiện tay vứt bỏ sao?
Cô chán ghét anh!
Chưa đi được mấy bước, sau lưng đã bị người ta kéo mạnh, eo cô bị khóa chặt, hơi thở của Phàn Dực Á phả lên cổ cô.
Hơi thở của anh nặng nề, nóng bỏng, giống như tương tư đã ngàn năm vạn năm, đều đang truyền đến cô.
Nhưng cả người anh đều lạnh như băng, ngay cả bàn tay vốn ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo.
Cô thẹn quá hóa giận giãy ra.
“Đừng giận! Để anh ôm em một lúc… Anh rất nhớ em… Vẫn luôn nghĩ đến, nghĩ đến… Đầu anh áp lên cổ cô, triền miên quyến luyến.
“Xin lỗi, không nên để em một mình ở lại Anh… Anh trai anh qua đời…
Tình cảm giữa anh và anh ấy rất tốt…” Không biết nên kể ra như thế nào,
nhắc tới Hoàn Vũ, ngực anh khó chịu đến mức không thở nổi.
Cô cứng người lại.
Cô chịu nghe lời giải thích của anh.
Cũng cảm nhận được khó chịu trong lòng anh.
“Anh rất khổ sở…” Anh tựa cả thân mình cao lớn lên người cô, thiếu chút nữa là cô đứng không vững.
☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆
Anh đã ngủ một lúc lâu.
Mười giờ, cô kết thúc công việc ở Mc Donald về nhà vẫn thấy anh đang ngủ.
Nằm trên chiếc giường đơn của cô, thậm chí hai chân anh còn lộ ra ngoài.
Hít một hơi, cô cẩn thận cởi giày da của anh, tất, rồi kéo lại chăn.
Tuy đã gần tháng tư nhưng mái nhà làm bằng tôn, ban đêm vẫn rất lạnh.
Kinh ngạc nhìn anh.
Anh đã gặp phải chuyện gì?
Thì ra tin đồn rằng anh bị bệnh không phải là giả.
Mới mười ngày ngắn ngủi mà anh đã gầy đi ít nhất mười cân, gầy tới nỗi gân xanh cũng hiện ra cả tay.
Hóa ra anh trai qua đời đã đả kích anh rất lớn.
Còn cả vết thương sâu trên trán anh là từ đâu?
Anh đánh nhau với ai?
Bởi vì anh xuất hiện, anh giải thích, cô đã bỏ qua chuyện anh không từ mà biệt.
Hôm nay làm việc ở Mc Donald, tâm trạng cô tốt vô cùng.
Hết ca làm, lần đầu tiên ngoại lệ về nhà.
Hai mắt mở ra, mười phần xâm lược như báo hoang, nhìn cô ngồi ngẩn người ở đầu giường.
Xốc góc chăn lên, “Vào đây!” Giọng nói vẫn bá đạo như cũ, chưa bao giờ cho phép ai phản kháng.
“Em còn chưa… tắm rửa…” Cô ngại ngùng.
Nằm cùng giường với anh từ lâu không phải là chuyện lần một lần hai, nhưng bọn họ vẫn thấy mất tự nhiên.
“Hôm nay anh mệt chết đi được, không muốn tắm rửa! Không cho em tắm!” Lập tức kéo cô vào trong lòng mình, lấy chăn quấn chặt thân thể hai
người lại.
Phòng rất lạnh, cô không thể tắm nước lạnh được.
. . . . . .
Anh không tắm liền ra lệnh không cho cô tắm?!
Tâm trạng đang rất tốt bỗng nhiên như bị hắt một bát nước lạnh, cô có chút giận dỗi vì anh bá đạo, cố tình gây sự.
Tay anh ôm cô rất chặt, bảo đảm cô sẽ không lăn xuống giường, thân thể hai người dựa sát vào nhau.
Cho nên anh ngây thơ cho rằng tâm hồn họ cũng chặt chẽ như thế.
“Có đói bụng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
Dịu dàng như thế, cô không thừa nhận là vì cô quan tâm anh, mà là vì anh là kim chủ của cô.
“Đói! Bụng đói lắm, nhưng thân thể càng đói!” Anh nhếch miệng, cười như trẻ con.
Mặt cô hồng như bị thiêu, vì giọng nói không chút e dè của anh.
“Sau này anh sẽ ngủ ở đây.” Anh miễn cưỡng giãn cánh tay ra, trong ngực chấn động, suýt nữa là cô lăn xuống.
Cô cẩn thận ôm lấy anh để tránh bị đập đầu xuống đất.
“Không được, giường quá nhỏ, anh ngủ ở đây thì em ngủ thế nào?” Cô không vui hỏi lại.
Thỉnh thoảng một hai lần thì cô còn chịu được, nếu anh thật sự định ở lại lâu dài thì chẳng phải là mỗi ngày đi ngủ cả thắt lưng lẫn xương
sống của cô đều đau sao?
“Anh có thể ngủ trên giường Tiểu Minh.” Cô đề nghị.
Giường của Tiểu Minh còn lớn hơn giường của cô một chút.
“Em đấy, anh còn chưa ở lại đây mà em đã dám ghét bỏ anh à!” Anh thân thiết áp mũi lên mũi cô, cọ xát hai cái, hơi thở nóng rực mạnh mẽ phả
ra.
Ngay cả chóp mũi cũng lạnh.
Lần này thân thể anh hình như đã kém đi nhiều!
Cô cử động chân, áp lên chân anh.
Cũng rất lạnh!
Bản năng lùi lại.
Nhưng xao động rất nhỏ trong lòng, cô lại áp chân lên, gan bàn chân ấm áp dán lên mu bàn chân lạnh như băng của anh.
Cô không rõ sao mình lại làm vậy, cố ý tự làm khổ mình?
Cảm nhận được ấm áp của cô, anh rất vui vẻ.
“Đi ngủ trên giường của Tiểu Minh nhé, em lấy thảm điện cho anh được không?!” Cô mở miệng đề nghị.
Trong nhà chỉ có một cái thảm điện, đương nhiên là cô để cho em trai dùng.
“Anh sẽ ngủ cùng em! Đừng nghĩ đến chuyện đuổi anh đi!” Anh ác ý dùng hai chân vòng lên hai chân cô, hai tay lạnh như băng kéo áo cô, chui
vào chỗ eo nhỏ, thấy cô bị anh làm lạnh run, anh càng cười vui vẻ hơn.
Cuối cùng lại thấy được cô, chịu nhiều khổ sở đều đáng giá.
“Thật đáng ghét!” Cô đẩy anh, bực mình vì anh lại bắt nạt cô.
Anh đặt cô lên trên người mình, “Xem này, anh làm đệm thịt cho em, như thế giường sẽ đủ chỗ!”
Anh đắc ý nhướn mày.
Cô vừa tức giận vừa buồn cười ghé lên người anh.
Ngực anh không giống như chân tay, vô cùng ấm áp.
Dựa sát vào nhau như thế cô bỗng có cảm giác hạnh phúc.
Nhưng khi ấy chính cô cũng không ngờ rằng, người buông tay hạnh phúc lại chính là mình.