Edit: Mộc
Nhìn thấy nhau, câu đầu tiên anh nói với cô sẽ là gì?
Nhất định là châm biếm.
Anh mời cô cùng ăn bữa tối là có ý gì?
Nhất định là muốn nhục nhã cô.
Không sao cả, mọi thứ đều là cô nợ Phàn Dực Á.
Cô chịu được!
Mỉm cười cứng đờ, đứng ở cửa nhà hàng Pháp, cô mặc váy dạ hội tuyệt
đẹp lộ ra tấm lưng mê người, trong gió rét, lạnh đến run rẩy.
Cửa nhà hàng Pháp.
Đám đông xôn xao.
Có rất nhiều người dân bình thường, có người tới đây là vì được nhìn
thấy ngôi sao mà không mất tiền, có người là fan điên cuồng.
Không khí lúc này thật náo nhiệt.
“Hạ Vũ Mạt!”
“Triệu Diệc Minh!”
“Hạ Vũ Mạt! Cô bé lọ lem Sam Thái! Cố lên!”
“Hạ Vũ Mạt! Chúng tôi mãi mãi yêu cô!”
. . .
Nhóm người hâm mộ hưng phấn thét chói tai.
“Pháp vị thiên hạ” cử ra rất nhiều bảo vệ, ngăn cản những người hâm mộ ngang ngạnh.
Ánh đèn flash lại chớp liên hồi, chiếu rọi lên gương mặt có phần tái nhợt của cô.
Lúc này có rất nhiều người mê phim của cô, các phóng viên, nếu hôm
nay ở đây dấy lên tin tức gì lớn, giới giải trí vốn là nơi vô cùng tàn
khốc, có lẽ kiếp sống diễn viên của cô sẽ bị mấy lời gièm pha phá hỏng,
cô sẽ rơi xuống dốc.
Ví dụ như, cô bị một cậu quý công tử, ở giữa phố hạ nhục bằng hai chữ kỹ nữ.
Cô không biết liệu đây có phải là kết quả mà Phàn Dực Á muốn không.
Dẫm nát cô dưới bùn lầy, trọn đời không thể siêu thoát. Như vậy anh mới có thể thoải mái sao?!
Một chiếc xe Lincoln dài chậm rãi đi tới.
Tim cô liền đập nhanh hơn.
Chiếc Lincoln dừng trước mặt cô, ánh đèn flash lại lóe lên.
Giới truyền thông vô cùng hưng phấn.
Cậu chủ Phàn gia, trong giới xã giao Pháp nổi tiếng được yêu thích,
nhưng đây là lần đầu tiên thật sự xuất hiện trước truyền thông.
Nghe nói anh ta rất đẹp trai, từ tính tình đến gương mặt đều có thể dễ dàng cướp đi hô hấp của các cô gái.
Nghe nói anh ta chín chắn, cao lớn, làm người rất khéo léo lịch sự.
Nhưng đây toàn là nghe mọi người nói mà thôi.
Cậu chủ Phàn gia rất thần bí, cho dù truyền thông tiêu hao sức lực
chín trâu hai hổ cũng khó mà chụp được một cái ảnh của anh ta.
Lái xe cung kính mở cửa xe Lincoln.
Một đôi giày cao gót màu trắng bước xuống.
Nhất thời, truyền thông thất vọng thở dài một tiếng, vì trong xe chỉ có một cô gái.
Nhưng rất nhanh sau đó, cuộn phim trong tay các phóng viên lập tức bị hao hết.
Ánh đèn flash lại lóe lên không ngừng.
Là vị hôn thê thanh mai trúc mã của cậu chủ Phàn gia!
Thời gian bảy năm đã biến Triệu Nhã Nhi từ một cô gái sôi nổi trở thành một tiểu thư quý tộc phong tình vạn chủng.
Mỗi bước đi của cô đều thanh lịch, cao quý.
“Cô Triệu, xin hỏi cậu Phàn đâu?” Phóng viên đều hỏi cô.
“Tên kia ấy à, là cái đồ vua đến muộn, khéo vẫn còn chui trong chăn
ngủ ấy chứ! Đừng bị dáng vẻ bên ngoài của cậu ta đánh lừa, tính tình của cậu ta không tốt chút nào đâu, các vị đừng bảo tôi tự mình đi tìm chết, gọi cậu ta rời giường đấy!” Triệu Nhã Nhi trả lời rất tự nhiên, rất
tinh nghịch.
Làm các phóng viên bật cười, không khí trở nên thật nhẹ nhàng.
“Cô Triệu, xin hỏi khi nào thì hai người tổ chức hôn lễ?”
Một phóng viên hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.
Vấn đề này Hạ Vũ Mạt cũng muốn biết.
Cô phát hiện ra lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi lạnh.
“Nhanh thôi, nhanh thôi.” Không ngờ Triệu Nhã Nhi chỉ cười gượng, giả bộ ngốc nghếch để tránh đi.
Nhưng Triệu Nhã Nhi lại giương mắt lên, làm như vô tình quét về phía
cô một cái, đồng tử giống như hai hồ băng, ánh mắt sắc bén, lộ ra thù
hận như muốn lột da lóc xương, làm cho người ta sợ hãi.
Dưới ánh mắt ấy, lưng cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Không khí rất quỷ dị.
Nhưng cô không sợ!
Cô là Hạ Vũ Mạt, có sóng to gió lớn gì mà cô chưa từng gặp chứ?
Lúc này cô thầm nghĩ muốn hút một điếu thuốc, thả lỏng chính mình.
Mọi người đợi thêm một lúc, thấy thời gian dùng bữa đã sắp qua mà Phàn Dực Á vẫn chưa đến.
Triệu Nhã Nhi chủ trì nghi thức cắt băng.
Hai cô gái đứng cùng một chỗ, thân thiết tới gần, để giới truyền thông chụp ảnh.
“Hạ Vũ Mạt, sớm hay muộn cô cũng sẽ hối hận!” Đầu tiên, Triệu Nhã Nhi không kiềm chế được, nhỏ giọng nói, nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ một, “Tôi thật hối hận vì năm đó đã giúp A Á, khiến cho thứ kỹ nữ
thối tha như cô làm tổn thương không thể lành lại được!” Nhã Nhi cầm kéo hung hăng cắt đứt đoạn ruy băng.
Hạ Vũ Mạt vẫn mỉm cười tự nhiên với giới truyền thông như cũ, hai tai coi như không nghe thấy.
“Nghe nói tối nay Phàn Dực Á hẹn cô ăn cơm? Hạ Vũ Mạt, nếu cô còn có
lương tâm thì cho dù cậu ta nói cái gì cô cũng nên gật đầu!” Triệu Nhã
Nhi đe dọa cô.
Vì sao cô phải thế chứ?
Cô là người phụ nữ xấu xa, cô thừa nhận, cho nên vì sao cô không thể xấu xa hoàn toàn chứ?!
Thấy cô vẫn bình tĩnh tự nhiên, Triệu Nhã Nhi tức giận tới mức muốn
xông lên cho cô một cái tát, không ngờ lại bị một người trợ lý đằng sau
giữ chặt, “Cô Triệu, cậu Phàn dặn cô hãy bình tĩnh, cô Hạ là khách của
chúng ta.” Tay hắn chỉ về phía gần đó.
Phàn Dực Á đã đến.
Cô chấn động.
Ánh mắt nhìn về phía chiếc xe đen có rèm che vừa dừng ở cửa.
Quản lý nhà hàng đã vội ra nghênh đón, “Cậu chủ”. Cung kính chào, cửa xe bị mở ra.
Nhóm người làm cả nam lẫn nữ đã xếp thành hàng chỉnh tề cung kính.
Đôi giày da sang trọng bước xuống. Gương mặt đẹp trai, trẻ trung, vô cùng tự tin xuất hiện trước mặt mọi người.
Cậu chủ Phàn gia thần bí đây sao?
Giới truyền thông chưa dám có hành động xốc nổi nào.
Mãi đến khi Triệu Nhã Nhi đi tới, thân thiết khoác tay anh ta, “A Á, cậu thật quá đáng, bây giờ mới chịu tới!”
Gương mặt trẻ trung mỉm cười lịch sự.
“Thật ngại quá, tôi lại đến muộn rồi.”
Oh, đúng là cậu chủ Phàn gia rồi!
Ánh đèn flash lại chớp loạn lên.
Từng bước một, người đàn ông trẻ tuổi đi về phía Hạ Vũ Mạt, lịch sự
vươn tay, “Rất vui được làm quen với cô Hạ, tôi là Phàn Dực Á, thật mong chờ đêm nay được dùng bữa với cô.”
Truyền thông lại ồ lên ồn ào.
Ngay trước mặt vị hôn thê, cậu chủ Phàn gia lại mời Hạ Vũ Mạt dùng bữa tối sao?
Xem ra ngày mai lại có tin lên đầu báo rồi.
Hạ Vũ Mạt vẫn cứng đờ như cũ, thất lễ không thể vươn tay.
Cô vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì người đàn ông này vốn không phải là Phàn Dực Á.