Edit: Mộc
Anh trừng mắt nhìn di động, không thể tin được, mình bị dập điện thoại trước.
Chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, giới hạn của em ở đâu.
Vì sao cô lại vô duyên vô cớ nói như vậy?
Chẳng lẽ? . . .
Cô nghe phong phanh được chuyện gì, biết hôm qua anh đi bàn việc làm ăn ở hộp đêm?
Một giọt mồ hôi lạnh rất lớn trượt từ trên trán anh xuống.
Chết tiệt! Bị mấy ông già người Pháp kia hại chết rồi!
Rốt cuộc sao lại thành thế này chứ?
Tại đêm qua đám lão già kia trêu đùa, mang cả người vợ ngôi sao của
anh ra làm trò vui, thái độ không chút tôn trọng khiến anh tức giận quát lên, thiếu chút nữa là đánh người, cho nên bị phóng viên nào đó bắt
được sao?
Anh thừa nhận, dục vọng chiếm giữ của anh rất mạnh, không chịu nổi
ánh mắt say mê của người khách nhìn cô, thầm nghĩ che kín sức hút của
cô, không thích cô xuất đầu lộ diện.
May mắn là cô chưa từng giận dỗi với anh.
Nhưng hiện giờ cô làm sao vậy?
Chẳng lẽ cô nghĩ đêm qua anh ra ngoài chơi bời?
“Chủ tịch, hội nghị có thể tiếp tục không?” Trong phòng tổng thống đang bàn việc, một cấp dưới to gan hỏi.
“Tiếp tục.” Anh trầm giọng ra lệnh, bắt buộc chính mính không được phân tâm.
“Lần này Nữ hoàng Anh và Hoàng tử Andrew sẽ tới Pháp du lịch, chúng
ta phải thực tổ chức sinh nhật cho nữ hoàng trong bữa tiệc VIP nghênh
đón…”
Nữ hoàng Anh! Nữ hoàng Anh! Nữ hoàng Anh!
Chết tiệt! Hiện tại trong đầu anh chỉ có nữ hoàng Mạt Mạt!
Quả nhiên, ép mình lúc đi công tác chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, ép mình chưa bao giờ đưa cô đi cùng đều là đúng đắn!
Chỉ cần người phụ nữ này xuất hiện trong đầu anh, căn bản anh chẳng còn biện pháp nào để làm việc!
“A Á, mọi người đang chờ câu trả lời của cậu.” Tình Không to gan nhắc nhở.
“Ừ.” Tập trung tinh thần, miễn cưỡng chú ý lại.
Hai tháng nay, ngay cả một giấc ngủ bình thường anh đều không có nổi, mỗi ngày đều lựa lúc ở trên máy bay ngủ gật.
Mà mấy ông già trong ban giám đốc, mới đầu còn khó chịu với anh, đến bây giờ thì đều im miệng cả.
Anh đã thành công rồi, nhưng còn với cô thì sao? Có phải anh đã thiếu quan tâm đến cô không?
Đáng chết! Nếu biết thế thì ngày đó nên hôn cô, an ủi cô vài câu hẵng đi!
Tâm phiền ý loạn.
Anh nghiêm túc dặn dò cấp dưới, “Ngày mai bắt đầu kiểm tra các bước phục vụ của nhân viên nhà hàng…”
Lần lượt, anh tự mình xây dựng kế hoạch làm việc, khẩn trương trao đổi với cấp dưới.
Đồng hồ báo thức bắt đầu kêu.
“Tốt rồi, mọi việc cứ thế mà làm. Hiện giờ tôi sẽ đi máy bay cá nhân
về nước một chuyến.” Quyết định của anh khiến mọi người kinh ngạc, “Mọi
việc ở nơi này sẽ do mọi người giám sát.”
Đám cấp dưới vội vàng kêu lên, “Chủ tịch! Nữ hoàng Anh tới nhà hàng chúng ta, làm sao anh có thể không ở đây được?”
“Anh đã nói là ngày kia rồi còn gì, tôi về nước một chuyến, lập tức
sẽ quay lại.” Anh biết phân việc nặng nhẹ, chuẩn bị tiệc tối cho hoàng
gia, không chỉ là sự kiện quan trọng với
“Pháp vị thiên hạ”, còn liên quan đến lễ nghi ngoại giao ba nước.
Nhưng mà cả thiên hạ này, anh chỉ vì một người phụ nữ mà tranh đoạt.
Anh lại nhận ra người phụ nữ kia đang tức giận.
Cho dù cô có vẻ rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.
Không để ý tới đám cấp dưới đang nhìn trộm mình, anh cho tất cả tài
liệu, bút, máy tính vào cặp để lên máy bay, nhanh chóng quay đầu bước
đi.
“A Á…” Tình Không bước nhanh theo, kéo lấy ống tay áo anh, ấp a ấp úng, “Tôi cũng… cùng cậu… đi máy bay…”
Anh nhíu chặt mày, “Tình Không, không phải chị muốn hiểu biết thêm về Hoàng gia Anh sao? Chị ở lại đây đi!” Thái độ của anh như chém đinh
chặt sắt.
“Nhưng mà tôi cũng muốn đi máy bay nhiều một chút, đi máy bay rất vui…” Cô ngốc nghếch tìm bừa một lý do để đi theo anh.
“Tôi không đi chơi! Tôi có việc quan trọng!” Anh từ chối thẳng, “Tôi phải về với Mạt Mạt!”
Mười ngày trước, vốn dĩ anh sắp xếp được một đêm để ở bên Mạt Mạt,
không ngờ lại trùng hợp như thế. Không biết Tình Không đã làm gì, bị cha mắng mỏ, sợ đến sốt cao không giảm, vẫn cố gọi điện cho anh.
Anh đành phải hủy bỏ kế hoạch.
May mà khi Tình Không mắc bệnh vẫn luôn gọi tên anh trai.
Anh biết, với một người phụ nữ còn trẻ, sống trong nhà chính sẽ phải
chịu nhiều áp lực, cũng vì thế mà anh không từ chối người phụ nữ vừa
khỏi bệnh, nói muốn đếp Pháp dự tiệc có mặt hoàng gia Anh.
Coi như là để cô giải sầu, giảm bớt áp lực.
Cô là người phụ nữ của anh trai, anh phải quan tâm và bảo vệ cho cô.
Nhưng không có nghĩa cô có thể theo sát đằng sau anh.
“A Á!”
Không để ý Tình Không gọi to, anh đi thẳng đến sân bay.
Trong thư phòng, cô cầm bút viết, rất chăm chú học.
Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra.
Anh thấy cô im lặng ngồi bên bàn học, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ngược lại, cô bị bất ngờ làm hoảng sợ.
“Đang làm gì thế?” Anh nhướn mày, ôm lấy cả người cô, cánh tay rắn chắc nâng cô lên, để cô ngồi trên đùi mình.
“Không bận sao?” Nhìn thấy anh, cô rất bất ngờ.
“Ừ.” Hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đã lâu rồi mới thân thiết như thế, anh thỏa mãn thở dài.
Tiện tay giở bài vở của cô, có chút ngạc nhiên, “Chương trình đại học à?”
Cô dựa vào anh, nói bâng quơ, “Ừ, năm ấy tự nhiên bỏ học, không định
cầm sách thêm lần nào nữa, hiện giờ nghĩ lại, cứ tự học từ xa, kiếm cái
bằng cũng tốt.”
Khi đó, cô một lòng muốn báo đáp anh Đinh bảo vệ mình, kiếm càng
nhiều tiền càng tốt, cuộc sống căng thẳng như dây đàn sắp đứt, làm sao
còn nghĩ tới chuyện quay lại trường học?!
“Muốn anh sắp xếp cho em đi học lại không?” Anh cẩn thận đề nghị.
Ngửa đầu, nhìn về phía anh, có chút vui sướng, khi nhận ra ánh mắt
cẩn trọng của anh, đành nuốt xuống, thật cẩn thận thử lại, cố ý từ chối, “Không… Em có thể… tự học ở nhà…”
Quả nhiên, vẻ mặt anh như thể trút được một gánh nặng, thở phào một hơi.
“Đúng vậy, quay về trường học làm gì chứ! Mỗi ngày lại phải đến nghe
mấy bài giảng vô vị, nhàm chán chết người!” Vẻ mặt anh không che dấu
được sự thoải mái.
Không phải anh không thích cô quay lại trường, có điều hiện giờ đám
nam sinh rất nhiều kẻ lông bông, anh sợ có người bám đuôi cô.
Cô cười ảm đạm.
18 tuổi, anh ngang ngược, cô nhường nhịn vì không muốn chọc giận anh.
Hiện giờ, đối với dục vọng chiếm giữ của anh, cô tỏ ra nhún nhường chỉ đơn giản vì muốn thấy anh thoải mái.
“Em cứ ở nhà ngoan ngoãn đọc sách, anh sẽ mời cho em giáo viên tốt
nhất, để vợ anh học thẳng đến tiến sĩ, OK?!” Anh véo mũi cô, cười vui
vẻ.
Cô gật đầu.
Nhưng anh lại bực bội, “Nếu vợ anh là tiến sĩ, còn anh ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp thì thật mất mặt…”
Cô cứng đờ, thật cố gắng, thật cố gắng, nhưng…
Vậy em không học thêm nữa, câu nói đơn giản như thế nhưng không thể mở miệng được.
Làm ơn, cô thật sự không muốn trở thành một bình hoa.
Tuy rằng cô thực sự thích anh.
May mà anh tiếp tục câu chuyện làm cô dở khóc dở cười, thở một hơi
nhẹ nhõm, “Ngày mai gọi cái gã giả làm anh trở về, đến trường đại học,
thay anh lấy cái bằng tiến sĩ! Ha ha, nhà ta sẽ có hai bằng tiến sĩ, anh sẽ không sợ không xứng với em!” Mệt cho anh, chuyện như vậy cũng nghĩ
ra được.
Nhưng câu chuyện ngốc nghếch này lại kéo khoảng cách 2 tháng giữa họ gần lại.
“Khi nào thì đi?” Dựa vào ngực anh, cô hỏi.
Cô không ngốc, anh vội vàng dành ra được chút thời gian, làm sao cô lại không hiểu?
Ban ngày, cô đã nặng lời với anh quá sao?
Thở dài, cô chỉ hơi ghen mà thôi.
Anh nhìn cô, thật cẩn thận suy nghĩ, hiếm khi được ở bên nhau, anh không muốn làm cô tức giận.
Chuyện kia, anh có nên nhắc đến không? Nên chủ động giải thích không?
Rốt cuộc là ai nói linh tinh bên tai cô, nói anh đi hộp đêm? Anh rất muốn chém người!
Nhận mệnh nhắm mắt lại, vươn 2 ngón tay, “Anh thề! Anh không hề chạm
vào mấy cô gái đó! Ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm tới! Nếu anh lừa
em, đi ra ngoài lăng nhăng với người phụ nữ khác, anh sẽ không được chết tử tế!”
Cô tỏ vẻ kì quái nhìn anh, thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc.
Thì ra là đến hộp đêm!
Môi không kìm được nhếch lên.
Thật là người đàn ông ngu ngốc! Vẫn còn không hiểu sao cô lại không thoải mái!
Đàn ông không thể không đến hộp đêm xã giao, sao cô lại để ý chuyện đó chứ?!
“Ngay cả ngón tay của Tình Không cũng không chạm vào sao?” Cô nói thẳng vào vấn đề.
Giọng nói lãnh đạm lại có chút bỡn cợt.
Trừng mắt, há to miệng, anh không tin nổi nhìn cô.
Thì ra, cô để ý lại là…
“Hạ Vũ Mạt, em chết chắc rồi!” Anh hung tợn hôn lên môi cô.
Dám nghi ngờ anh và chị dâu có mờ ám!
Anh hôn cô rất ngang ngược khiến cô không thở nổi, cô không ngừng dùng nắm tay đập lên vai anh, cầu xin tha thứ.
“Hạ Vũ Mạt, anh phải được nghe giải thích!” Cụng lên trán cô, anh
cũng thở hồng hộc, nhưng cố ý bắt cô phải giải thích nghi ngờ cho anh.
“Em không có gì giải thích cả, em để ý chuyện đấy.” Cô thẳng thắn nhìn mắt anh, ánh mắt không chút trốn tránh.
Anh chấn động, cuối cùng cũng hiểu được, cô không hề nói đùa.
Hạ Vũ Mạt chưa bao giờ là người phụ nữ thích đùa.
Lại hôn cô, anh vội vàng tìm kiếm đầu lưỡi cô.
Muốn cam đoan, muốn chứng minh, muốn để cô an tâm.
Nhưng trong đáy lòng bỗng nhiên lo sợ, cảm thấy đã có chuyện xảy ra.