Edit: Mộc
Sáng sớm, chim chóc bên ngoài líu ríu không ngừng.
Dưới chăn, hai thân thể trần trụi, thắt lưng chạm thắt lưng, chân quấn chân.
Bả vai trơn bóng của cô dưới ánh nắng làm anh xúc động.
Không nhịn được, anh cúi xuống hôn cẩn thận.
“Ngứa.” Bả vai rụt lại, cô bị đánh thức, rõ ràng là một câu giống như làm nũng lại bị cô nói hết sức nghiêm túc.
Hạnh phúc là cái gì?
Hạnh phúc chính là đón ánh nắng đầu tiên của buổi sớm, mở mắt ra liền nhìn thấy người mình thích nằm ở bên cạnh.
Cho dù vẻ mặt của cô đang nhăn nhó.
“Em đói bụng.” Đẩy nhẹ anh một cái.
Câu này rất bình thường, thậm chí còn có vẻ hách dịch, vào trong tai anh lại vô cùng vui sướng.
Đã bao lâu rồi cô không kêu đói bụng với anh?
Tất cả đều lạnh nhạt đón nhận.
Cô muốn gì, không muốn gì, anh chỉ có thể quan sát vẻ mặt của cô để suy đoán.
Thật ra như thế anh cảm thấy hơi mệt.
Có đôi khi ngay cả chính anh cũng không rõ vì sao người luôn thích đơn giản như anh lại yêu một cô gái phức tạp như vậy.
Nhưng yêu chính là yêu, không có lý nào.
Cho nên, anh đành chấp nhận.
Vui vẻ rời giường, tiện tay lấy một cái áo sơ mi, vừa cài cúc áo vừa nhìn cô đường hoàng.
Tối hôm qua cùng nhau khiến cho thể xác và tinh thần căng thẳng một tháng nay của anh đều thả lỏng.
Tối hôm qua, cô chủ động với anh, cho dù chỉ một hành động nhỏ nhỏ cũng khiến cho tâm trạng anh bay lên bảy tầng mây.
Khi mặc quần áo vào, di động trong túi anh liên tục rung.
Vui vẻ lấy di động ra, vừa nhìn thấy dãy số thì nụ cười liền cứng đờ.
Là Tình Không.
Từ tối hôm qua đến giờ đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Kể từ ngày chuyện kia xảy ra ở nhà chính, cho tới giờ Mạt Mạt đều im lặng không đề cập tới, nhưng anh cũng mơ hồ hiểu ra.
Không chỉ mẹ anh khiêu khích, chắc chắn cô cũng thấy được chuyện mà anh không muốn cô thấy.
Ví dụ như Tiểm Niệm khi bị bệnh liền gọi anh là cha, không thể sửa được.
Ví dụ như khi Tình Không không khống chế được cảm xúc sẽ ôm anh khóc lóc, không khác gì một đứa trẻ.
Trước kia anh đã quen thuộc tình cảnh này.
Nhưng anh biết nếu ở trong mắt cô thì nhất định sẽ rất khó giải thích.
“Sao không nhận điện thoại?” Cô kéo chăn, cũng ngồi dậy.
Thật ra ai có thể gọi điện bám riết không tha, trong lòng cô hiểu rõ.
“Không, không muốn nhận.” Vẻ mặt anh thản nhiên, đã tháo luôn pin điện thoại.
“Em đói bụng.” Cô lại kêu đói, cả mặt đều xụ xuống.
“Sẽ có ngay!” Anh quay đầu lại, tươi cười vô cùng chói mắt.
Tối hôm qua là anh khiến vợ anh mệt mỏi như vậy, đương nhiên phải phụ trách công tác giải quyết hậu quả.
Vui vẻ đi qua phòng khách, anh tiện tay ném luôn chiếc điện thoại Wentu mwois vào thùng rác.
Mấy trợ lí biết số điện thoại cố định ở đây đã trở thành tử sĩ của anh, không có di động, những người khác muốn tim anh khó như lên trời.
Những ngày nghỉ kéo dài này vẫn sẽ thuộc về người phụ nữ của anh.
Cho dù bị Hoàn Vũ đã mất chỉ trích, anh cũng không ngại.
Nếu ngay cả người mình yêu thương nhất còn không chăm sóc được thì lấy đâu ra thời gian rảnh để chăm sóc một người phụ nữ khác? Không phải rất buồn cười sao?
Tình Không có ơn với anh, thu nhận anh khi nghèo túng, nhưng anh cũng đã báo đáp cô ấy bằng cuộc sống không cần lo cơm áo.
Cho tới bây giờ anh vẫn không phải là người đàn ông kiên nhẫn, đối với Tình Không, kiên nhẫn của anh đã hết sạch, chỉ có thể ép mình cố gắng làm tốt nhất có thể, nhưng tuyệt đối không có khả năng rất tốt.
Đối xử tốt với Tình Không nhưng phải có chừng mực, điều kiện đầu tiên là không ảnh hưởng tới gia đình anh.
Trời sinh anh là một kẻ thích coi mình thành trung tâm, toàn bộ thế giới này anh chỉ để ý thật sự một người phụ nữ.
Chờ anh nướng vài lát bánh mì xong, đi ra đã thấy cô mặc xong quần áo, nghiêm chỉnh ngồi bên bàn cơm.
Giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
“A Á, có thể mua cho em mấy quyển sách dạy nấu ăn không?” Đang im lặng cắn bánh mì, cô đột nhiên hỏi.
“Để làm gì? Chê anh làm không ngon à?” Cắn bánh mì trong miệng, tâm trạng tốt liền mất đi, trong lòng lo lắng, không biết là cảm giác gì, nói ra lại vẫn là lời lấy lòng như cũ.
Haiz, ngay cả chính anh đều tự phỉ nhổ mình, người phụ nữ này đúng là cửa lồng giam của anh.
“Không, em chỉ muốn tự mình thử làm một chút thôi.” Cô trả lời vẫn lạnh lùng như trước.
Hiền thê lương mẫu, cô cũng muốn học theo.
“Khi nào rảnh anh sẽ dạy em.” Giống như quyền sở hữu bị xâm phạm, anh rất khó chịu.
Hình như anh cũng chỉ có khả năng nấu nướng là chiêu thức duy nhất hấp dẫn cô, lẽ nào cũng sắp mất rồi.
Muốn ăn gì anh sẽ làm cho cô. Cô vội vã học như thế có phải không muốn dựa vào anh nữa không?
Cô thực sự không cần anh…
“Vâng.” Cô gật đầu.
Dùng dao nĩa cắt mạnh miếng chân giò hun khói, anh có tức giận cũng không thể phát ra.
Trong mắt cô, anh có vẻ kì quái, rất không tự nhiên.
Haiz, cô có nên nói cho anh biết, thật ra anh cố không phát cáu trông còn khủng bố gấp trăm lần ngàn lần so với khi anh nổi giận.
“Ăn sáng xong em muốn đi dạo bãi biển một chút.”
Cô vừa mới đưa ra yêu cầu, anh đã theo bản năng từ chối ngay, “Không được! Em không thể ra gió!” Anh đã hỏi bác sĩ, cũng mất mặt đi hỏi mấy người già, bọn họ nói đẻ non cũng giống như khi ở cữ, không được để bị gió vào người.
Lạnh lùng nhìn anh, mãi đến khi anh chột dạ.
“Cứ ở trong phòng mãi, em rất buồn chán.” Mặt không thay đổi, cô nói ra đều là thật.
Nhốt cô trong phòng, ban đầu còn không cho cô gội đầu tắm rửa, may mà cô không thèm để ý!
Một tháng nay, mặc dù có anh ở bên, nhưng cô cũng buồn đến phát sợ, rất muốn ra ngoài một chút, hít thở không khí mới mẻ.
“Bác sĩ nói…” Anh ngượng ngùng muốn dùng bác sĩ đến ép cô, lại nhìn thoáng qua gương mặt hờn giận nhăn nhó của cô, ngậm miệng lại.
Không phải anh rất đạo đức giả không? Bác sĩ cũng từng nói trong 40 ngày đầu không thể làm chuyện đó.
Tối hôm qua… anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
“Nếu em thực sự muốn đi… cũng được… nhưng phải mang theo mũ…”
Mẹ nó! Phàn Dực Á, mày đúng là đàn bà! Rõ ràng muốn ngăn cô ấy ra ngoài, cuối cùng lại thỏa hiệp!
Thật ra mày đang sợ cái gì?!
Luôn lo được lo mất, dáng vẻ hoảng loạn, đúng là uất ức quá thể!
“Vâng, vậy cứ thế nhé.” Cô gật đầu, tiếp tục ăn bữa sáng.
Ánh mắt thoáng nhìn qua, anh lại đang oán hận cắt lạp xưởng rất mạnh, khúc lạp xưởng yên lành bị chà đạp sắp biến thành vụn.
À! Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình lại cảm thấy buồn.
Ngay cả bực bội mà Phàn Dực Á cũng không dám biểu lộ, đúng là rất buồn!