Không còn hai con vẹt đáng ghét nữa, anh lại bắt đầu tập trung vào công việc.
Khi ngẩng đầu lên đã là mười giờ tối.
Tệ thật! Hôm nay là thứ sáu, anh nhận lời Tiểu Niệm sẽ đến thăm nó!
Sau khi Mạt Mạt đi, mẹ anh dồn hết tâm tư vào đối phó Tình Không, chẳng cần nhiều công phu lắm thì Tình Không đã khóc lóc chuyển ra khỏi nhà chính.
Đối với hành động mờ ám sau lưng mình, anh đã chết lòng, cũng không quan tâm, mặc kệ tất cả, bây giờ anh đã không có ý muốn bảo vệ bất kì ai.
Tất cả phụ nữ trong lòng anh đều chẳng có chút sức nặng nào, có lẽ anh đã chẳng quan tâm gì nữa, hai năm nay, mẹ anh cũng đứng ngồi không yên, dù sao chuyện nối dõi tông đường, Phàn gia chỉ có thể dựa vào anh.
Tiền sinh hoạt và thuốc men hiện giờ của Tình Không và Tiểu Niệm vẫn dựa vào anh như cũ.
Hoặc nên nói là dựa vào Phàn gia.
Ba năm trôi qua, anh đã nắm giữ tất cả cơ nghiệp trong tay mình, ngay cả Phàn gia hiện giờ cũng do anh làm chủ, tiền mẹ anh tiêu cũng do anh kiểm soát, cho nên, nói thẳng ra, nếu anh muốn đối phó với mẹ mình thì rất dễ dàng, chỉ cần bóp chết nguồn kinh tế thì chắc chắn sẽ ép mẹ anh phát điên lên.
Bởi vì Tiểu Niệm bị bệnh, cha anh đã lĩnh ngộ thêm một bước về cuộc đời, gần như nghỉ ngơi không tham dự công việc gì nữa.
Lái xe đến khu nhà cao cấp mà Tình Không ở, anh có chìa khóa nhưng vẫn ấn chuông cửa theo phép lịch sự.
Vài năm nay, đối với ai anh cũng tỏ ra xa cách.
“Chú!” Cửa lớn vừa mở ra, đứa bé chín tuổi liền bổ nhào vào người anh.
Tiểu Niệm khôi phục rất nhanh, không bài xích nhiều với tủy của Mạt Mạt, nhưng đứa bé đã mắc loại bệnh này thì sống thêm một ngày cũng coi như may mắn.
“Có phải học bài nhiều không?” Sờ đầu Tiểu Niệm, trong lòng vui vẻ.
Trên người Tiểu Niệm bây giờ không chỉ chảy dòng máu của anh trai, còn cả tế bào máu của cô…
Rất nhiều lúc anh nhìn Tiểu Niệm đều có ảo giác rằng Mạt Mạt chưa từng biến mất trong thế giới của anh.
“A Á, cậu đã đến rồi à? Mời ngồi, mời ngồi…” Tình Không đứng trong nhà, nhìn thấy anh liền lúng túng.
Từ sau cái tát kia, Tình Không không còn tự nhiên với anh như trước nữa.
Cười nhẹ, thật ra anh vẫn thích khoảng cách rõ ràng với Tình Không như thế này.
“Ừ, gần đây ở cửa hàng thế nào rồi?” Anh bỏ vốn mua một cửa hàng thời trang cho Tình Không, lãi lỗ cũng chỉ để cô giải trí mà thôi.
“Gần đây không tệ đâu! Hiện giờ đã không còn lỗ nữa, tôi đi lấy sổ sách cho cậu xem!” Nhắc tới cửa hàng mình yêu thích, hai mắt Tình Không sáng lên, tinh thần thoải mái.
“Không cần đâu.” Anh xua tay, sổ sách chi tiêu ở công ty xem đã đau cả đầu, còn tâm tư đâu mà chú ý đến mấy khoản tiền nhỏ này.
Tiện thể nói chuyện với Tiểu Niệm một chút về việc học của cô bé, đã rất muộn rồi, nửa giờ sau, anh đứng dậy tạm biệt, Tình Không kinh ngạc vừa xem bộ phim Hàn Quốc “Hoàng cung” vừa nhìn lén anh.
Tiễn anh ra đến cửa, Tình Không ấp úng, “A Á… Khi Tiểu Niệm về nhà chính chơi, nghe ông nói, cậu vẫn không muốn lấy vợ sao?…”
Nhíu mày một chút, anh phản cảm nhất là người khác nói đến đề tài này, dụng ý của cha anh, anh biết rõ, hiện giờ không thể tạo áp lực gì cho anh, đành phải thông qua Tiểu Niệm để Tình Không biết mà khuyên nhủ anh.
“Tôi có vợ rồi.” Anh thản nhiên nói một câu có thể ngăn cản tất cả lời khuyên của mọi người.
“Nhưng mà… cô Hạ…”
“Cô ấy sẽ trở về.” Không muốn tiếp tục nói thêm nữa, anh luôn tin tưởng rằng có những số mệnh gắn liền với nhau thì cả đời này sẽ dây dưa.
Tình Không mờ mịt quay đầu nhìn cảnh ‘đại hôn’ của hoàng thất trên phim, lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi dép lê của mình, nhỏ giọng than thở, “Đã gả cho người trong hoàng tộc, làm sao có thể… quay trở về…”
“Hoàng tộc cái gì?” Thính lực của anh không tồi.
Kinh hãi một chút, Tình Không vội vàng xua tay, “Không không, tôi không nói gì cả!”
Cô càng như vậy thì anh càng nghi ngờ, “Thật ra đã có chuyện gì? Hoàng tộc cái gì?!” Có phải xem nhiều phim truyền hình quá nên ngớ ngẩn không?!
“Cậu đừng hỏi tôi nữa! Ông và bà không cho tôi nói!” Anh vừa nhíu mày thì Tình Không đã sợ tới phát khóc.
Dự cảm xấu bắt đầu xuất hiện trong lòng.
Hôm nay Triệu Nhã Nhi cũng nói gì đó? Cái gì mà… quốc vương, vương phi…
“Nói!” Anh lại cao giọng.
Tuy rằng đã lâu không phát cáu, nhưng Tình Không sống cùng anh nhiều năm như thế, đương nhiên hiểu rõ đây dấu hiệu trước khi anh nổi giận.
“Tôi, tôi, tôi không biết gì cả! Cậu đừng giận! Cậu đừng giận! Tôi, tôi không cố ý lừa cậu đâu!” Tình Không sợ tới mức cứ lùi lại đằng sau, nói lung ta lung tung.
“Chị biết gì thì nói hết ra!” Mắt báo của anh nhíu lại.
Nuốt một ngụm nước bọt, Tình Không do dự một chút, nhưng A Á hiện giờ đã không phải A Á từng sống cùng cô trước đây, không phải chàng trai đơn giản kia nữa. Cô thấy sợ anh!…
Cân nhắc một chút, cuối cùng cô nói ra, “Tôi chỉ biết… hơn hai năm trước, những người mặc đồ đen kia đều gọi cô ấy là vương phi, lúc hiến tủy… Có một người đàn ông vẻ ngoài cao quý vẫn ở bên cạnh cô ấy, rất đẹp trai, luôn nắm tay cô ấy… Ánh mắt rất lo lắng, có vẻ… rất yêu thương cô ấy… Những người đó gọi anh ta là ‘bệ hạ’… Sau đó cha cậu nói chuyện vài câu với anh ta, mới, mới biết anh ta chính là điện hạ Thần Y của Ả – rập Saudi… Hạ Vũ Mạt đã gả cho anh ta,… là vương phi thứ hai của anh ta…”
“Thật điên rồ, các người nói dối!” Anh không tin! Làm sao cô có thể lập gia đình được?!
Sự kích động của anh làm Tình Không hoảng sợ, “Tôi không lừa cậu! Lúc ấy mẹ cậu to mồm nói người phụ nữ đê tiện này thật tốt số, liền bị người hầu của Thần Y điện hạ lấy tội danh bất kính tát mấy cái, còn trói lại đòi đưa về nước để xử lý! Nghe nói ở Ả – rập, nói xấu hoàng tộc sẽ bị chặt đầu! Nhờ có cô Hạ cầu xin nên Thần Y điện hạ mới ra lệnh thả mẹ cậu ra… Lúc ấy, cha mẹ cậu đều rất sợ hãi…”
Quả thật, ngày hôm ấy khi anh trở về, mặt mẹ anh sưng đỏ rất ghê, mẹ anh lúng túng trả lời anh, bảo là da bị dị ứng thôi… Hai năm nay đúng là không còn thấy mẹ anh mắng chửi cô… Anh vẫn cho rằng là vì cô cứu Tiểu Niệm nên mẹ anh đã…
Không! Không có khả năng!
Thần Y điện hạ… Thần Y… Khi ở Hawai, cô buông tay anh đi về phía gã hoàng tử dịu dàng như gió trăng, hình như đã gọi hắn ta là “Hoàng tử Thần Y…”
Không! Anh không tin!
Xoay người, anh đi nhanh ra ngoài, gọi điện thoại cho Diệp Thánh Kiệm, đối phương lạnh lùng trêu chọc, “Sao thế, suy nghĩ cẩn thận rồi à?!”
Không! Anh vẫn không suy nghĩ cẩn thận!
Anh vội vàng nói với anh ta, “Tôi phải bay đi Ả-rập ngay! Tôi muốn gặp cái gã quốc vương gì gì của Ả-rập! Cần gì tôi sẽ liên lạc lại với cậu!”
Nói xong, anh vội vàng tắt điện thoại, không nghe thấy Diệp Thánh Kiệm nhếch môi, lạnh nhạt nói câu cuối cùng, “Thôi đi! Hoàng thất mà nói muốn gặp là gặp được sao?!”