Cô mặc áo lông chồn thật đẹp, có vẻ cao quý mà không ngạo mạn.
Phàn Dực Á phát hiện tim mình đang đập dồn dập, liền vỗ nhẹ.
Nhất là khi vô ý nhìn thấy đôi môi cô bị mình cắn đến sưng đỏ.
“Không được dùng tờ chi phiếu kia!” Anh mất tự nhiên, lại ra lệnh.
Lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt cô vẫn không gợn sóng như cũ, giống như búp bê barbie tinh xảo trong tủ kính.
“Rất xin lỗi, không thể.” Cô từ chối một cách kiên quyết.
Tờ chi phiếu này đã được định sẵn phải sử dụng, không thể thay đổi.
Cho dù anh ta là người thích ra mệnh lệnh nhưng cô không thuộc phạm vi cai quản của anh ta, chẳng lẽ cứ phải nghe lời anh ta sao? Cô không làm được! Bất lực!
“Cô thật sự muốn trở thành kỹ nữ à?” Anh nổi trận lôi đình.
Dùng tờ chi phiếu kia cũng giống như chấp nhận thân phận kỹ nữ, cả đời này cũng không thể xóa bỏ chuyện cô từng bán thân!
Lại nhíu mi, cô lẳng lặng nghiêng người nhìn anh.
Có gì khác nhau sao?
Đêm nay, cô vốn là kỹ nữ.
“Cô còn thiếu bao nhiêu? Hai vạn đúng không?” Đột nhiên, anh dùng vẻ mặt phức tạp hỏi cô.
Hiện tại đã không thiếu.
Cô vừa định nói lại, chưa có sự chuẩn bị, ghế ngồi của cô đột nhiên bị chỉnh thấp xuống, hoảng hốt kêu lên một tiếng, còn không kịp phản ứng, một bóng đen đã phủ lên người cô.
Anh lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Lần này, nụ hôn có phần nồng nàn tê dại.
Giống như một nụ hôn thật sự.
Anh mút lên đôi môi anh đào của cô, cố chấp, quả quyết khiến cho đôi môi hồng như hoa đào trở nên run rẩy nở rộ dưới nụ hôn.
Đầu óc cô trống rỗng, hơn nữa thời gian trống rỗng lại duy trì rất lâu.
Cảm giác tê dại xa lạ di chuyển khắp xương cốt.
Cô bực bội vì sự bá đạo của Phàn Dực Á, bực bội vì Phàn Dực Á lại xâm phạm cô một lần nữa.
Nhưng lại chẳng còn sức lực mà giãy dụa.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm còn chưa vang lên, chi phiếu 10 vạn cô bán mình vẫn còn ở trong túi xách, thậm chí vẫn nóng bỏng đến mức có thể đánh mất tôn nghiêm của con người.
Cô có tư cách gì từ chối anh ta?
Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cô mặc kệ anh thích làm gì thì làm.
Bởi vì cô thuận theo, nụ hôn càng trở nên tỉ mỉ, dịu dàng, dây dưa.
Môi cô thật ngọt, vốn chỉ định chạm vào một chút nhưng Phàn Dực Á đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, không kìm lòng nổi mà cạy mở hàm răng khéo léo của cô, anh muốn càng nhiều hơn.
Cuối cùng cũng được như ý, lưỡi anh chui vào trong miệng cô, quấn lấy cô không ngừng.
Nhưng vẫn cứ cảm thấy không đủ.
Anh mạnh mẽ đè hai chân lên đôi chân thon dài của cô, phần mềm mại trước ngực cô vẫn áp sát ngực anh.
Lúc ở trong phòng, tay cô buông rơi khăn tắm, nhẹ nhàng lộ ra tất cả cảnh đẹp, một màn trước mắt anh khi đó giống như một cảnh phim, chiếu lại từng chút một, dừng lại từng hình ảnh.
Luồng khí nóng mãnh liệt hướng về phía bụng, vật nam tính kiêu ngạo của anh đang trở nên vô cùng hùng vĩ.
Thật là thần kỳ, đây là lần đầu tiên có một cô gái có thể khiến thân thể anh “đau đớn” như thế.
Bị dục vọng sai khiến, anh hôn cô, bàn tay không kìm được sờ soạng thân thể cô.
Vào lúc sắp chạm đến nơi mềm mại bí mật kia, anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể lả lướt dưới tay anh cứng đờ.
Rút tay mình về, anh thành công kìm chế dục vọng đụng chạm cô, từ bỏ da thịt ngọt ngào dưới thân mình.
“Hai vạn, tôi cho cô.” Giọng nói của anh vì bị tình dục tra tấn mà trở nên ồm ồm.
Lông mi chớp nhẹ, cô mở mắt, gương mặt ửng hồng như say, hơi thở dồn dập giống anh.
Đúng là ngoài dự đoán.
Ngoài dự đoán, Phàn Dực Á hóa ra lại chịu buông tha cho cô.
Càng ngạc nhiên hơn là nụ hôn của Phàn Dực Á cũng giống cô, vụng về, không có kỹ thuật, chỉ dựa theo bản năng, vốn dĩ không hề giống như đã thử qua vô số phụ nữ.
Cô muốn tỉnh táo lại nhưng suy nghĩ lại bị anh ta làm đảo loạn thành hồ đồ.
Cô… không hiểu lời của anh ta.
Anh thở gấp, kiềm chế dục vọng đang sôi sục trong lòng, “Không phải đã nói hôn một lần là một vạn sao? Tôi hôn cô hai lần, cho nên hai vạn còn thiếu kia tôi sẽ bù vào…”
Ngay cả chính anh cũng không rõ mình đang đè nén, kiên trì cái gì, dù sao thì anh cũng không thích cô dùng số tiền bán thân kia!
“Vì sao?” Rõ ràng cô tự mình ra giá, nhưng lúc này cảm giác bực bội lại xuất hiện trong cô.
Nụ hôn đầu tiên của cô hóa ra đã treo bảng giá.
Mà người treo giá lại chính là cô.
Lướt qua da thịt mềm mại của cô, thật mịn màng, hương vị vô cùng ngọt ngào, anh yêu thích không buông tay, nhưng lại tỏ vẻ hung ác, “Này cô, cô phải nghe tôi!”
Vẫn là thái độ bá đạo.
Cô không hờn giận, nhăn lông mày.
Dựa vào đâu mà cô phải nghe anh ta?!
Tuy rằng cô không nói sẽ chống đối, nhưng vẻ mặt của cô đã lộ rõ cảm xúc như vậy, anh nhếch môi, lần đầu tiên lộ ra vẻ đắc ý tươi cười như một đứa trẻ trước mặt người khác, đe dọa, “Hạ Vũ Mạt, nếu cô dám không nghe lời tôi, tôi sẽ ‘muốn’ cô ngay trên xe!”
Anh có phần hả hê, bởi vì tên cô khó nhớ như vậy mà anh lại thấy giống như có tia chớp lóe qua, bỗng nhiên nhớ kỹ.
Người đàn ông này lấy “thiên phú” của anh ta làm “vũ khí” uy hiếp cô?!
Miệng cô cứng ngắc.
Ngồi trên chiếc xe quái vật của anh, nhìn dòng xe cộ qua lại không ngừng.
Cho dù bọn họ “ngồi” cao hơn nhiều so với người khác, nhưng không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.
Quả thật cô đã bị đe dọa.
“Sợ rồi sao!” Anh lại khởi động xe, vẻ mặt bắt đầu trở nên sung sướng thoải mái.
Hình như càng nhìn nữ sinh này càng cảm thấy cô thật đáng yêu.
Cho dù là dáng vẻ lạnh lùng thàn nhiên cũng thật đáng yêu!
☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆. . . . . . ☆
Nắm bàn tay nhỏ bé của em trai, đến giờ cô vẫn còn run rẩy.
Những người đó đều giống như hung thần ác sát, thật khủng khiếp, ánh mắt họ nhìn cô đầy vẻ dâm loạn, thèm nhỏ dãi như hận không thể ăn tươi nuốt sống.
May mà có Phàn Dực Á luôn che chở trước mặt cô nên tất cả mới thuận lợi như vậy.
“Chị, em làm liên lụy đến chị phải không?” Từ lúc ra khỏi đó đến giờ, em trai vẫn cúi đầu uể oải.
Cậu không biết chị mình làm sao kiếm được tiền đến chuộc cậu, nhưng ít nhất cũng biết quá trình nhất định không dễ dàng.
Trong lòng chua xót, cô xoa đầu em trai, “Đồ ngốc, đâu phải là em làm sai.”
May mắn là trừ quần áo bị bẩn ra thì em trai không có dấu vết nào chứng tỏ bị ngược đãi.
Không khí hiện giờ rất “thân tình”, Phàn Dực Á vô cùng không thích ứng.
“Này nhóc con, có đói bụng không?” Phàn Dực Á đã dừng xe ở cửa Pizza Hut.
“Anh sẽ mời em ăn à?” Nhóc con vừa rồi còn uể oải ánh mắt chợt sáng bừng lên.
Là Pizza Hut đó!
Nhìn thấy chị chỉ còn hơi khó chịu, quên mất đói bụng! Ông anh này thật cẩn thận!
“Được, nhưng phải đóng gói mang về, anh không chịu được cái mùi kỳ quái ở cửa hàng này.” Phàn Dực Á xuống xe, “Hai người ở trong xe chờ tôi.”
Mùi kỳ quái à?
Theo cô thấy thì anh ta mới kỳ quái!
Cứ tùy tùy tiện tiện lại đòi đưa bọn họ về nhà!
. . . . . .
Ăn no pizza, em trai luôn trưởng thành sớm giống như một ông già hóa ra cũng có sự tinh nghịch của trẻ con.
Em trai đi ở giữa, tay trái nắm tay cô, tay phải túm chặt tay áo Phàn Dực Á, nhìn qua nhìn lại, không ngừng đánh giá chị gái và ông anh này, ánh mắt không giấu được ý cười.
Thậm chí cậu còn nghịch ngợm dẫm chân lên cái bóng của anh.
Xe của Phàn Dực Á không vào được ngã tư đường nhỏ xíu ở chỗ bọn họ.
Nhưng anh kiên trì đưa hai người về tận nhà.
Tới cửa nhà, anh ngửa đầu nhìn những căn phòng cũ kỹ, hỏi.
“Tầng mấy?” Anh hỏi cô.
“Tầng ba.” Cô thành thật trả lời.
“Tòa nhà nào?”
“Nhà A.”
Gật đầu, biết được chỗ cụ thể của cô liền xoay người, ngay câu “Hẹn gặp lại” cũng không có, cứ thể đưa lưng về phía cô, Phàn Dực Á vẫy tay bước đi.
Tạm biệt thoải mái giống như bọn họ rất thân quen.
Tất cả những gì xảy ra đêm nay làm cô đến giờ còn chưa bình tĩnh được.
Cô đi bán thân, kết quả là người đàn ông kia không “muốn” cô, nhưng lại hôn cô.
Hơn nữa dưới sự kiên trì của anh ta, cô cầm lấy tiền bán “nụ hôn đầu tiên” và tất cả tiền tiết kiệm để chuộc em trai.
Còn tờ chi phiếu bán mình kia vẫn nằm yên ổn trong túi xách của cô.
“Chị, em rất thích anh đó.” Tiểu Minh đột nhiên nói.
“Vì sao?” Cô kinh ngạc.
Cho dù anh Ngôn ngày nào cũng đưa hai chị em đi nhưng chưa bao giờ Tiểu Minh nói “thích”.
“Bởi vì em cảm thấy anh ấy là nam sinh duy nhất có thể áp chế được chị.”
Em trai tinh nghịch cười.