Đúng là tức chết cô mà,cái tên giời đánh đó lại dám cuỗm mất nụ hôn đầu của cô lại còn dám nói là hắn chịu thiệt trong khi người chịu thiệt rõ ràng là cô .Trở về làm việc nhưng trong lòng cô không ngừng nguyền rủa cái tên sếp chết tiệt kia .Lúc đi xuống quầy tiếp tân lấy bưu phẩm cô lại một phen hú hồn nữa khi trông thấy Hoàng phu nhân đang bước vào cửa công ty,cô lẩm bẩm :
“Mình không thấy,mình không thấy...” Tính chuồn thật nhanh nhưng mà "đời không như là mơ" khi cô còn chưa kịp đi thì giọng nói Hoàng phu nhân đã vang khắp đại sảnh khiến cô có muốn giả điếc ,giả mù cũng không được nữa rồi vì căn bản âm lượng của Hoàng phu nhân không hề nhỏ chút nào:
“Vân,là cháu à,thì ra cháu cũng làm việc ở đây”.Quay lại cô mỉm cười chào lễ phép:
'‘Thì ra là bác gái,hồi nãy cháu còn tưởng cháu nhìn nhầm nữa cơ,hôm nay bác tới công ty có chuyện gì sao ạ?’.Quả đúng như cô dự đoán cô tiếp tân đang nhìn cô với ánh mắt khó tin và tò mò,cô phải tìm cách tránh xa tầm mắt cô ấy ngay nếu không muốn “chết thảm” trong công ty bởi người nổi tiếng bà tám ở công ty này.Vừa nói chuyện vừa kéo bà đi nhanh ra khỏi đại sảnh còn bà thì không để ý tới sự thay đổi của cô bởi bây tâm trang vui vẻ :
“Không có gì đâu, bác chỉ là có việc đi ngang qua nên ghé vào xem con trai làm việc thế nào thôi,không ngờ lại gặp cháu ở đây.Mà dạo này công viêc bận lắm sao mà không thấy qua bác chơi thế?”
“Dạ dạo này công ty đang có mấy bản hợp đồng mới nên tương đối bận ạ.Bác cứ lên gặp anh ấy đi , cháu còn có việc cháu xin phép đi trước ,khi nào bác cháu ta nói chuyện sau ạ.” Cô bây giờ chỉ mong sao chuồn cho thật nhanh,vừa chia tay mẹ anh cô liền nhắn tin ngay cho anh “ mẹ anh đang lên ,bà biết tôi làm việc trong công ty rồi giờ phải làm sao? A lo mà xử lí đi”.Thật lòng cô rất quý bác gái ,hai người nói chuyện lại rất hợp,việc lừa bà cũng là bất đắc dĩ ,cô cũng thấy áy náy nhưng đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi ; nhiều lúc cô tự hỏi sao một người như thế lại có một đứa con trai như anh ta .Giờ mà anh ta thú thật liệu bà có ghét cô không nhỉ hay anh ta lại bịa ra cái lí do nào để chia tay cô rồi bà sẽ phản ứng ra sao nhỉ?.Thế nhưng dù cô có nghĩ như thế nào thì cũng không thể nào ngờ tới điều đang xảy ra trong phòng tổng giám đốc bây giờ.
“Mẹ ,mẹ thấy cô ấy như thế nào?” Thiên Ân cất tiếng hỏi:
“Tất nhiên là một cô nương tốt,con bé rất đặc biệt,không ngờ mắt chọn người của con lại cao như vậy nha! Mẹ rất ưng con bé,con đừng để tuột mất cố mà giữ cho chắc vào” Hiện tại bà thật sự là rất cao hứng còn trong đầu anh thì lại đang ấp ủ một âm mưu và đang thực hiện bước lôi kéo đồng minh là mẹ mình:
“Đến nước này thì con cũng nói thật với mẹ là lần trước là con nhờ cô ấy gạt mẹ.Lúc trước chúng con còn là bạn nhưng từ khi cô ấy biết con là sếp của mình thì cứ thấy con là cô ấy tránh như tránh tà ,cô ấy sợ mọi người hiểu nhầm này nọ,hình như là cô ấy ghét con thì phải.Nếu có được cô ấy thì nói làm gì,tiếc là con không có quyền gì mà giữ cô ấy cả.Haizzzzzz!!!!!” Anh nói mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ. Còn một câu nữa nhưng anh không nói đó chính là cô là người đống tính,anh không biết mình có bị làm sao không nữa biết rõ cô đồng tính mà còn không tự chủ mà yêu cô bất chấp tất cả mà muốn có cô.
“Con là đang lôi kéo đồng minh?Con muốn ta giúp?” Lâu lắm rồi mới thấy bộ dạng này của con trai nên bà thật sự không biết nên vui hay nên buồn nữa,cuối cùng cũng có người làm tan chảy “núi băng ngàn năm” này rồichỉ có điều xem ra là người ta chưa chịu chấp nhận con trai bà rồi.
“Thôi được lần này ta giúp con nhưng không phải vì con mà là vì ta không muốn mất cô con dâu đặc biệt như con bé thôi.Tuy hai đứa làm cùng công ty nhưng khoảng cách quá xa nếu con bé muốn tránh con là đếu đơn giản vậy nên con trai à con đã nghe nói “nhất cự ly nhì hành động”chưa? Còn nữa ta vẫn sẽ giả vờ như không biết hai đứa lừa ta mà ta vẫn coi con bé như bạn gái con,còn nữa Vân nó sợ bị người ta hiểu lầm là nó quyến rũ con thì thay vì để nó trốn con chi bằng kéo nó lại gần rồi cho mọi người biết con đang theo đuổi nó.Con đang thiếu một thư kí đó con trai! Thành công hay không là ở con,ta đi đây.hahaha”.Nói xong bà quay người rời đi trên môi vẫn mang theo ý cười cùng vẻ mặt mong đợi xem kịch hay của cậu quý tử.
Câu nói của mẹ như thức tỉnh anh: “Đúng vậy sao đơn giản vậy mà mình không nghĩ ra. Để xem lần này em có thoát khỏi tay anh không ?”
Đúng với tác phong của anh - ”nói là làm” sáng hôm sau khi tới công ty Vân thấy ánh mắt mọi người nhìn cô hơi khác có người còn chúc mừng cô làm cô mù mịt chả hiểu gì luôn.
“Làm ơn đi sao mặt cô lại đần ra thế kia mình thăng chức mà cũng không biết,thật là…” Thư kí Lan tốt bụng nhắc nhở ai ngờ lại nhân được tiếng thét chói tai khiến cả phòng giật mình:
“Cái… cái…cái gì,mình thăng chức,mình thăng chức hồi nào sao mình không biết,thôi mà mới sáng sớm làm ơn đừng dọa người như thế mà Lan ,trò đùa này không vui chút nào,nhạt nhẽo quá!!!”
“Cô tỉnh ngủ chưa hả Vân,làm ơn ra xem thông báo ngoài kia dùm mình cái,cả công ty đều biết cậu được chỉ định làm thư kí riêng cho tổng giám đốc kia kìa,về sau chúng ta có thể cùng làm việc rồi ,mau mở tiệc ăn mừng đi…ha..ha..ha!!!”
Vân lúc này chỉ có một câu diễn tả “quạ bay đầy đầu” cô vừa hùng hổ tiến về phía bảng tin vừa thầm rủa hắn và quả không sai cô được bổ nhiệm làm thư kí mới cho hắn kể từ hôm nay , đúng là thảm họa mà,phải tìm hắn nói lí mới được;nghĩ vậy cô lập tức hướng phòng tổng giám đốc mà đi lên.
“Rốt cuộc là anh muốn cái quái gì hả?sao tôi… à sao em lại thành thư kí của anh hả?’" Cô nói gần như quát lên với anh.
"Chả tại sao cả,anh thấy em có năng lực mà anh đang thiếu một thư kí nên mới thăng chức thôi,mà em nói chuyện với cấp trên kiểu đó hả? Em không biết công tư rõ ràng sao.? Anh nói thản nhiên.
“Nhưng công ty có bao nhiêu người cơ mà, sao cứ phải là tôi…à em?” Cô trả lời trong giọng nói đã không giữ được bình tĩnh. Mặc dù rất buồn cười trước thái độ của Vân và đặc biệt là việc cô liên tục sửa lại cách xưng hô của mình cứ "tôi" rồi lại "em" thật sự rất mắc cười nhưng vì mục tiêu cao cả anh phải nhịn:
“Làm thư kí cho anh em thiệt thòi thế sao? Dù sao thì thông báo cũng thông báo rồi làm hay không là ở em hơn nữa lương ,thưởng của em tăng gấp đôi so với khi trước có gì không thỏa đáng sao?Nếu không muốn em có thể nghỉ ………đương nhiên là sau khi bồi thường 100 triệu cho công ty vì phá vợ hợp đồng”vẻ mặt anh rất chi là nghiêm túc nhìn cô.
100 triệu,anh ta nhất định là đang đùa mà ,cô có làm thêm cả chục năm nữa thì may ra còn có được nhưng mà với điều kiện là cô không ăn không uống gì thì mới đủ; bây giờ thì kiếm đâu ra.Hơn nữa tiền lương lại tăng gấp đôi,nghĩ đến tiền cô lại cảm thấy thật sung sướng,không phải cô tham tiền mà đơn giản chỉ là tăng lương ,tăng thưởng ai lại không thích,thôi thì cô cố gắng chịu thiệt làm thư kí cho anh ta vậy.
"Thôi được em sẽ làm tốt chức trách của mình,hi vọng anh sẽ giữ lời công – tư – rõ - ràng,hơn nữa lương,thưởng nhất định phải trả đủ." Nói xong cô tức giận bỏ đi còn anh thì không tự chủ mà nở nụ cười thỏa mãn vì đạt được mục tiêu.
Công việc của cô nói rảnh cũng không rảnh mà bận cũng chã bận cả tuần trôi qua với công việc thư kí tẻ nhạt xoay quanh đống tài liệu và nhưng cuộc hẹn cho sếp tổng;cô tập trung công việc của mình, anh lo giải quyết công việc của anh đúng như lời anh nói.Ban đầu cô cũng có cảnh giác nhưng một tuần trôi qua không thấy anh có động tĩnh gì cô mừng thầm cô chắc anh vì biết cô là kẻ đồng tính nên mới dám tuyển vì không phải lo mình sẽ quyến rũ hoặc làm ảnh hưởng tới công việc anh ta chăng? Là cô suy diễn linh tinh nên mới tưởng anh ta có âm mưu gì với mình.Haiz,xem ra là cô lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử rồi!!!!!!!!’”.Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng từ tận đáy lòng không hiểu sao lại có chút mất mát mà chính bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc là mất mát cái gì nữa.Sau khi nghĩ thông cô cũng không còn cảnh giác anh nữa,tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều. Đang mải suy nghĩ thì điện thoại cô reo lên thấy số mẹ cô chả hiểu sao lại chột dạ:
“Con nghe nè mẹ,có chuyện gì mà mẹ lại gọi con giờ này thế?”
“Còn chuyện gì nữa,mẹ hỏi cô năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”mẹ cô lên tiếng.
“Con 26 ,sao hôm nay mẹ hỏi lạ thế?” Vân thắc mắc. -“Cô còn giám hỏi mẹ nữa à?Thế cô tính bao giờ mới lấy chồng? Bao giờ mới cho bà già này bế cháu?
“À chuyện này… chuyện này tạm thời con cũng chưa biết nữa,con cũng đang tìm kiếm mà mẹ,hơn nữa con còn trẻ mà,không vội ,không vội,tuyệt đối không vội….”.Cô nói dối cho qua chuyện chứ cô hiện nay chả có cái khái niệm yêu đương chứ đừng nói chồng con gì.Trán đổ mồ hôi lạnh cô có cảm giác lần này mẹ sẽ không bỏ qua cho cô như những lấn trước.
“Cái gì mà không vội,bạn bè cô ở đây đều đã có con cái rồi đây này,không phải tìm nữa mẹ đây đã tìm cho cô luôn rồi.Trưa nay 12h cô đến nhà hàng Tân Long cho mẹ,bàn số 6,mẹ hẹn người ta rồi,thằng bé tên là Hải Minh hơn con 5 tuổi là con cô Mai bạn mẹ.”. Mẹ cô dặn dò cô trong lời nói rất rất mang tính chất đe dọa.Lần này thì tay cô cũng đã ướt mồ hôi rồi:
“Mẹ à sao mẹ không nói trước với con ,con muốn tự mình tìm hiểu chứ không muốn đi xem mắt đâu,con cũng còn trẻ mẹ đừng vội bán con như thế mà!!!!!!!!!” Vân năn nỉ mẹ.
Cái gì “xem mắt”anh có nghe nhầm không cô muốn đi xem mắt,dám đi xem mắt sau lưng anh ,việc này không thể chấp nhận được.Không được ,vốn định cho cô thời gian suy nghĩ kĩ mọi chuyện để anh chuẩn bị hành động ‘bắt” cô về làm vợ không ngờ cô lại đi xem mắt làm anh tức chết đi được. Lúc này đằng xa vẫn vang lại tiếng nói chuyện khe khẽ:
“Mẹ đừng nổi giận không tốt đâu con đi là được chứ gì? 12h nhà hàng Tân Long bàn số 6 phải không?,………..Con biết rồi con sẽ đi,con phải làm việc tiếp đây,con cúp máy nha…..dạ …dạ….dạ”.Cô quay lại tiếp tục công việc nhưng không hề hay biết rằng trong đầu vị đại boss cao cao tại thượng của cô đang nhen nhóm một âm mưu phá họai buổi xem mắt của cô với mục đích vô cùng cao thượng là giúp cô không – bao - giờ đi xem mắt nữa.
Mặc dù lúc đầu cô tới đây cũng chỉ vì bị mẹ ép nhưng bây giờ khi nhìn thấy người trước mặt cô cũng có chút ngạc nhiên và khâm phục khả năng nhìn người của mẹ già nhà mình.Người đàn ông này muốn ngoại hình có ngoại hình.muốn tiền cũng có tiền ,anh ta cũng là công nhân viên chức như cô ,nhà hai người lại tương đối gần nhau,nói chung cái gì cũng được nhưng anh ta có vẻ như thẳng thắn quá mức thì phải:
“Vân này,cho phép tôi hỏi thẳng nhé, đây là lần thứ mấy cô đi xem mắt vậy? .
“Đây là lần đâu tiên,tôi cũng là bị mẹ tôi ép buộc cô đáp lại,nếu anh ta đã thẳng thắn thì cô cũng nói thẳng luôn.”
“Tôi thì đã lần thứ năm rồi,theo như cô nói thì cô cũng bị gia đình thúc ép như tôi,theo kinh nghiệm của tôi cho thấy thì càng đi xem mắt ta sẽ thấy người sau lúc nào cũng không bằng người trước chi bằng hai chúng ta kết thúc cái bi kịch đi xem mắt nay đi.Tôi không có điểm nào không ưng ý với cô.Còn cô có gì không ưng ý với tôi không?”Câu hỏi của anh ta có chút khó hiểu khiến Vân có chút vui mừng khi tưởng anh ta muốn chấm dứt việc xem mắt khiến cô nhất thời vô cùng vui mừng nên vội nói:
“Tôi thấy anh là người tốt,lại rất thẳng tính nữa.” Nào ngờ cách chấm dứt của anh ta khiến cô chấn động tròn mắt kinh ngạc:
“Vậy xong rồi nếu cả hai đều ưng ý không chê bai gì nhau chi bằng chúng ta kết hôn đi,từ nay không phải đi xem mắt nữa! Ý cô thế nào?”Hải Minh nói rất chậm rãi bình tĩnh nhưng mặt lại rất nghiêm túc khiến cô có chút sợ hãi đang không biết làm sao đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cô lại còn không ngần ngại mà khoác vai cô :
”Vân à hôm nay em nói bận không đi ăn được với anh thì ra là đi gặp bạn à? Em giới thiệu đi chứ vị này là….”Giọng nói này có chút quen thuộc khiến cô có chút giật mình ngẩng đầu lên quả đúng như cô nghĩ đây chính là tên sếp biến thái Hòang Thiên Ân của cô,có chút lung túng theo phản xạ cô gạt tay anh ra:
-“Đây là Hải Minh bạn em,còn đây là Thiên Ân ……” cô trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không biết giới thiệu anh là gì với cô nữa đột nhiên anh giơ tay ra bắt tay chào Hải Minh:
“Chào anh,tôi là Thiên Ân bạn trai của Vân”. Nói xong anh thản nhiên ngồi xuống tiếp tục khoác vai “bạn gái” mình.Câu nói của anh khiến cả hai người còn lại đều kinh ngạc : “Ai là bạn gái anh?Anh đang làm cái quái gì ở đây thế hả? anh có biết t…ôi…em đang đi xem mắt không hả? Xin anh,có rảnh cũng đừng có phá ngang như vậy.”Nói xong cô còn “rộng rãi” tặng thêm cho anh một cú đá vào chân dưới gậm bàn đau điếng.
Mặc dù rất đau nhưng vì mục đích cuối cùng anh nhịn:
“Anh chính là đang giúp em đó nha,em đi xem mắt mà không sợ bạn gái em buồn à? Mà anh thấy em cũng không có hứng thú với anh ta nên anh giúp em đuổi người thôi”.Thiên Ân nói thản nhiên khiến cô lại càng nghi ngờ không biết có âm mưu gì đằng sau không.
Hai người một trai một gái dính vào nhau thì thầm to nhỏ cộng thêm câu nói ”Tôi là bạn trai của Vân” khiến Hải Minh có chút bất ngờ , nhưng sau khi hiểu rõ sự việc anh tức giận bỏ đi với câu nói không đầu không đuôi :
“Vân à,cô làm tôi thật sự rất thất vọng ,hai người có cãi nhau đi nữa thì cũng đừng lôi tôi ra làm trò đùa,tôi không rảnh mà tiếp chuyện nữa đâu,tôi đi.”.
Vân đứng dậy tính giải thích với anh ta thì lại bị Thiên Ân kéo lại khiến cô mất thăng bằng ngã luôn vào lồng ngực săn chắc của anh,cô lắp bắp: “Anh…anh đang làm cái gì thế?" .Buông cô ra anh nhẹ nhàng nó: “Tôi giúp em đuổi người,còn không mau cảm ơn ân nhân đi”.
“Giúp cái đầu anh,anh có biết việc anh làm sẽ hại tôi thê thảm như thế nào không , mẹ tôi và mẹ anh ta là bạn đó;anh nghĩ nếu biết chuyện hôm nay mẹ tôi có để yên cho tôi không hả? Anh muốn giết tôi thì cứ nói thẳng chứ làm thế làm gì?” lần này cô thực sự muốn điên lên luôn mà,hiện giờ cô không giám nghĩ tới việc nếu mẹ cô biết chuyện thì cô sẽ như thế nào.Còn người nãy giờ bị cô mắng giờ mới hoàn hồn:
“ Thì anh chịu trách nhiệm lo phía mẹ em là được chứ gì”
"Giúp cái đầu anh.Lần này tôi chết thảm rồi anh biết không hả?”chưa nói hết câu điện thoại cô đã reo và người gọi không ai khác chính là mẹ già nhà cô khiến cô luống cuống run tay tì nữa thì rơi cả điện thoại .Quay sang lừ người bên cạnh cô nghe máy:
“Dạ con nghe mẹ…..”chưa nói hết câu cô đã bị mẹ mắng một tràng:
“ Cô có người yêu thì phải nói chứ cô biến mẹ thành trò cười như thế hả? Đúng là làm mẹ tức chết mà cô bảo sau này bà già này biết nhìn người ta như thế nào………..?” Mẹ cô nghiến răng nghiến lời gằn lên trong điện thoại.
" Mẹ,mẹ bình tĩnh chuyện không như mẹ nói đâu,mẹ nghe con nói đã….’
"Không có nghe gì hết chuyện đã vậy cô còn nói gì nữa,bà già nay cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi mà….”
“ Me,con biết mà,mẹ bình tĩnh nghe con nói đã…mẹ,mẹ” trán cô lúc này đã ướt mồ hôi rồi, đột nhiên điện thoai trong tay bị lấy mất khiến cô ngây ngốc ngồi nhìn anh nói chuyện với mẹ già nhà mình.
“Dạ cháu chào bác gái,cháu là Thiên Ân_bạn trai của Vân ạ,chuyện hôm nay không phải lỗi hoàn toàn của Vân mà cháu cũng có lỗi.Dạ….dã…chỉ là cãi nhau nhỏ nên mới vậy hiện chúng cháu mới làm hòa rồi ạ…dạ…dạ…sẽ không có lần sau đâu bác….dạ dạ,chỉ cần Vân Đồng ý cháu sẽ cùng cô ấy về gặp bác ngay …dạ,,dạ…cháu chào bác…”.Lúc này cô bừng tỉnh cô giựt điện thoại quát lên:
"Anh làm cái gì vậy ?Anh có biết mình đang làm gì không hả?”
“Anh đang giúp em,hồi nãy anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm chỗ mẹ em còn gì! Không phải sao giờ em không còn lo mẹ em mắng em nữa và cũng không phải đi xem mắt nữa rồi,em phải cảm ơn anh đi.”
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn .thế em hỏi anh nếu mẹ em hỏi bạn trai em biết moi đâu ra bạn trai về cho mẹ tôi xem mắt,anh bảo em phải làm sao,mẹ mà biết hai chúng ta lừa bà…. anh thì không sao nhưng bà sẽ từ em mất”.Cô nói như muốn khóc luôn vậy.
“Em lo cái gì! Nghe cho rõ đây, anh thích em cho nên từ bây giờ anh chính thức theo đuổi em?”Giọng Thiên Ân đã không còn bĩnh tĩnh nữa rồi.Cô đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là lăn ra cười:
“Hahahhahahaha.Anh rảnh quá sinh nông nổi hả,không có việc giò làm nên đi đùa em à, đây là trò vui nhất trong ngày đó…ha..ha..ha..ha”
“Ai nói với em là đùa, tôi đang rất nghiêm túc.” Anh gầm lên. Cô sờ trán anh sau đó cười rất khoa trương:
“Người khác nói tôi còn tin còn anh nói có chết tôi cũng chả tin; anh biết tôi là đồng tính rồi mà cò muốn theo đuổi tôi,anh có bình thường không hả? Một người đàn ông muốn tiền có tiền,muốn sự nghiệp có sự nghiệp ,muốn gì cũng có mà lại theo đuổi đứa đồng tính như tôi??? Ôi đau bụng quá đi mất…ha..haha..ha”.
Nhìn người con gái trước mắt ôm bụng cười không ngừng mặt anh biến sắc:
“Em cười đủ chưa? Đủ rồi thì nghe anh nói đây,anh mặc kệ em là cái gì, đồng tính cũng kệ, anh muốn theo đuổi em vì anh thích em.Thế thôi,em hiểu chưa? Anh đi đây,em tự mình suy nghĩ đi” anh gầm lên khiến cô im bặt không cười nữa để rồi ngồi ngây ngốc tại chỗ,cô thật sự không tiêu hóa nổi nhưng gì anh vừa nói. Buổi chiều anh ta không về công ty mà cô cũng chả có gì làm nên ngồi suy nghĩ linh tinh miệng không ngừng lẩm bẩm”anh ta thích mình,muốn theo đuổi mình,biết mình đồng tính mà vẫn muốn theo đuổi,anh ta bị điên mà nhất định là bị điên mà”
Sáng hôm sau khi đang làm việc thấy có người tiệm hoa cầm bó hoa hồng bước vào cô cứ nghĩ là hoa của thư kí Lan nên còn buông lời trêu ghẹo người ta nào ngờ lúc người kia gọi tên lại là tên mình khiến cô có chút hốt hoảng ,thái độ của cô khiến Lan ngồi bên cạnh phải bật cười:
“ Mình nói này,cứ chọc mình đi ,thế hóa ra người đổi gió xuân lai không phải mình mà là cậu à,khai mau, khai mau”
“Mình nghĩ là có nhầm lẫn gì rồi,chứ trước giờ mình có quen ai đâu mà hoa với chả hoét.”Vân nói.
“Cứ xem tên người gửi đi đã lỡ có người đột nhiên muốn theo đuổi cậu thì sao?”Lan tiếp lời giọng nói mang đầy hứng thú. Hai từ “theo đuổi”khiến cô nhớ đến một người ánh mắt bỗng nghìn về phía văn phòng tổng giám đốc ,cô chợt ý thức một điều nếu đúng là anh ta thì họa lớn rồi,Lan _cái thông tấn xã công ty mà biết thì cả công ty biết mất,cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được.Vân vươn tay định dấu tờ danh thiếp nhưng đã không kịp rồi Lan đã mở ra nội dung rất ngắn gọn: “Làm bạn gái anh nhé!!!” Nội dung thì rất bình thường giống như những tấm thiệp theo đuổi bạn gái bình thường thế nhưng cuối tấm thiệp ba chữ HOÀNG THIÊN ÂN to tướng đập vào mắt hai và người sau đó là tiếng thét chói tai của Lan:
“Cái gì!!!!!!!!!Tổng giám đốcc, giám đốc đang theo đuổi cậu? Mình có nằm mơ không, có nằm mơ không? Cậu,cậu nhéo má mình cái!!!!!”. Vân dở khóc dở cười nhìn cô
“Chuyện không như cậu nghĩ đâu không phải vậy đâu mà.Cậu...cậu nghe mình nói đã”
“Cậu làm gì phải dấu ,thấy tổng giám đốc quan tâm cậu mình cũng nghi ngờ rồi! Trai chưa vợ gái chưa chồng sợ cái quái gì chứ,mình sẽ đứng về phía cậu cố lên….” Lan vừa nói vừa đưa tay vỗ ngực chắc chắn.Vân biết dù có nói gì cũng vô nghĩa cô càng nói mọi người sẽ càng nghĩ cô đang thanh minh vậy nên cô chỉ im lặng cười cho qua chuyện.Có trách thì cũng chỉ có thể trách cô xui xẻo mà thôi,giờ trong công ty ai cũng nghĩ cô được tổng giám đốc theo đuổi,số cô lại khổ rồi.