Trong thư phòng của ba Lăng có rất nhiều sách vô cùng đa dạng phong phú, Hàn Nguyệt từ nhỏ đã mê sách nhưng cô cũng chưa đọc hết được số sách trong thư phòng này. Lướt tay qua từng quyển sách và ngửi cái mùi đặc trưng chỉ có ở sách, Hàn Nguyệt cùng Lăng Tuệ Khiêm ngồi xuống sofa đối diện Lăng Tuấn Linh, ông nhìn hai đứa trẻ trước mặt mình cười từ ái rồi nói với Hàn Nguyệt:
- Muốn thực hiện kế hoạch lật đổ LX thì phải cứu Hàn Hạo ra trước sau đó mới có thể xây dựng thế lực của chính mình được. Mọi người đều bị LX che mắt tưởng rằng gia đình con gặp tai nạn giao thông không qua khỏi, chúng còn lấy được cái tiếng nhân hậu khi giúp trẻ mồ côi người vô gia cư nhưng thực ra là thu thập vật thí nghiệm. Nếu chúng ta có thể lật tẩy được bộ mặt xấu xa của LX thì chình là đánh cho nhà họ Lục một đòn chí mạng, mấy năm nay tập đoàn LX chỉ là con hổ giấy thôi. Lục Long chết đi để lại một cơ ngơi đồ sộ. Nếu Lục Cảnh Hành cố gắng phát triển thì Lục Thiên Thành lại vung tiền như rác, tự dâng cổ phần vào tay các công ti khác khiến LX dần bị rút lõi bề ngoài thì hào nhoáng nhưng thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to.
- Con cũng có nghe về chuyện này nhưng Lục Cảnh Hành đã tìm cho mình một cây đại thụ, người này là một trong các bộ trưởng, con nghe hai tên sát thủ của LX nói rằng người này có quyền lực rất lớn khó mà ứng phó hơn nữa ngài bộ trưởng này rất bí ẩn con không tra được manh mối gì về danh tính của ông ta.- Hàn Nguyệt cau nhẹ đôi lông mày.
Khẽ nhấp một ngụm trà nóng ba Lăng trầm ngâm:
- Không ngờ còn nhiều ẩn tình như vậy chính vì thế khi hành động càng phải cẩn thận đừng đánh rắn động cỏ.
Lăng Tuệ Khiêm xoa thái dương mệt mỏi:
- Chỉ sợ Lục Cảnh Hành sẽ không dễ dàng từ bỏ hai dự án như vậy đâu, hai tháng trước Thiên Điểu của con điều tra được tên họ Lục này tham gia vào một vụ rửa tiền, số tiền mà hắn nhận được không nhỏ đâu không những thế hắn còn dùng số tiền này và một món tiền lớn của LX để làm gì đó vô cùng mờ ám. Lúc ấy con nghĩ là hắn lại tiếp tục thu mua dược phẩm lậu ở bên kia biên giới nên không điều tra kĩ giờ nghĩ lại rất có thể hắn ta dùng tiền này vào hai dự án kia. Tiền nhiều như vậy nếu hủy hai dự án hay chỉ cần báo chí đánh hơi được thì.-Lăng Tuệ Khiêm làm động tác cắt cổ rồi nhếch miệng cười.
Ba người cùng nhau bàn bạc chuyên tâm đến mức mẹ Lăng vào từ lúc nào cũng không biết. Đặt điểm tâm xuống bàn, bà vuốt tóc Hàn Nguyệt:
- Ăn đã rồi nói, con đừng lao lực quá, ăn xong ba người nói đôi ba câu nữa rồi ngủ đi muộn rồi, việc gì thì cũng để mai đi.
Lệnh của mẹ ai dám trái cả ba người đều gật gật tỏ vẻ đã hiểu rồi nhanh chóng vừa ăn vừa bàn chuyện rồi ai về phòng người đấy. Phòng của Hàn Nguyệt đối diện phòng của Lăng Tuệ Khiêm, đã lâu lắm rồi cô không ngủ ở đây nhưng phòng lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, căn phòng này được mẹ và mẹ Lăng đích thân trang trí từng thứ một, trước kia với cô nó chỉ là một căn phòng nhưng giờ nó lại vô cùng trân quý bởi nơi này đã từng có bóng dáng, hơi ấm của mẹ cô.
- Bánh bèo chuẩn bị mít ướt đấy hả? Ngủ đi đừng bắt anh phải bế em vào phòng! - Tên phá đám đứng ở đằng sau giựt giựt tóc cô.
Không để cho tên phá đám này tiếp tục hành vi của mình Hàn Nguyệt lùi ra sau giẫm một phát vào chân rồi quay lại đấm vào ngực tên đằng sau. Tuy không dùng lực quá mạnh nhưng cũng đủ cho Lăng Tuệ Khiêm chừa thói đùa dai:
- Á…đau!
- Em đi ngủ không cần anh nhắc. Ngủ đây.
-Đợi đã.
Lăng Tuệ Khiêm giam Hàn Nguyệt trong vòng tay của mình để hai người có thể nhìn vào mắt nhau:
- Anh biết em rất đau lòng nhưng anh không muốn nhìn em tự mình đau khổ. Anh luôn ở đây mà em có thể dựa vào anh bất cứ lúc nào, em hiểu tình cảm mà anh giành cho em đúng không?
- Em hiểu chứ rất hiểu nhưng với em mối quan hệ của chúng ta rất mơ hồ, em muốn chắc chắn và ổn định, em muốn yêu anh chứ không chỉ là dựa vào anh. Nếu giờ em vội vàng chấp nhận tình cảm này thì nó sẽ không phải là tình cảm mà anh và em mong muốn. Hiện tại có quá nhiều việc ngoài ý muốn nên hãy cho em thời gian, em đang rất rối.-Hàn Nguyệt nhìn Lăng Tuệ Khiêm với ánh mắt khẩn cầu, cô cũng muốn được mở lòng mình vì sau những lời nói hành động đặc biệt quan tâm nhau từ lúc cả hai ý thức về tình yêu thì đây là lần đầu tiên Tuệ Khiêm bày tỏ với cô.
Nhẹ vuốt mái tóc của cô Lăng Tuệ Khiêm mỉm cười:
- Thế với anh là tốt rồi anh cứ nghĩ em sẽ nói là em chỉ coi anh là anh trai chứ. Thời gian anh có cả đời tùy em sử dụng chỉ cần em luôn hướng về anh coi anh là chỗ dựa vững chắc nhất là được.
- Em biết. Mà em đi tắm đây bẩn chết đi được anh không thấy đầu em toàn là bụi bẩn hay sao mà còn động vào.-Nói rồi Hàn Nguyệt nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Lăng Tuệ Khiêm chạy vào phòng.
Chân chưa bước vào phòng đã bị lôi lại, lại còn bị ghé vào tai thì thà thì thầm:
- Ngủ ngon và khi nào kể cho anh bí mật đang xảy ra trong cơ thể của em nhé! Nhớ đấy!
Tắm xong nằm trên giường nghĩ về những điều Lăng Tuệ Khiêm đã nói với mình: cô nghĩ có lẽ mình sẽ suy nghĩ nghiêm túc về tình cảm của hai người và cô biết anh muốn biết về chuyện xảy ra ở nhà cô, cũng phải người thường ai có thể bắn ra tơ cơ chứ? Liệu khi biết cô đã trở thành một Góa phụ đen người không phải người nhện không phải nhện thì liệu Lăng Tuệ Khiêm có còn nói những lời yêu với cô như lúc nãy không?
Ở phòng đối diện Lăng Tuệ Khiêm vui sướng ngắm bức hình của anh và Hàn Nguyệt hồi bé mỉm cười: “Cuối cùng anh cũng nói ra được tuy chỉ thành công một nửa nhưng chắc chắn có một ngày em sẽ chính thức là người yêu của anh, sẽ không quá lâu nữa đâu.”
Hai người cùng nghĩ về nhau nhưng lại nghĩ theo hướng khác nhau rồi dần chìm vào giấc ngủ. Họ cần nghỉ ngơi vì ngày mai sẽ là một ngày dài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Rầm…
Gào…
Âm thanh xé toạc màn đêm tĩnh lặng mang theo mùi máu, mùi hôi và sự hủy diệt.
Những cánh cửa không giam nổi những đứa con của Thần Chết, khi nguồn thức ăn đã hết những con MS và BAzombie nối đuôi nhau ra ngoài chúng di chuyển nhanh và tỏa ra các hướng với số lượng lớn.
Nhanh thôi, chúng sẽ đến những khu dân cư đông đúc nơi con người-nguồn thức ăn dồi dào của chúng sinh sống.
Tận thế đang đến gần và Hàn Nguyệt liệu có ngăn được điều này?