Góa Phụ Đen

Chương 15

Chủ nhật:

9 giờ 15 phút

Thành phố rực rỡ ánh đèn, mọi người thả từng bước trên vỉa hè tận hưởng không khí mát mẻ, giải tỏa mọi căng thẳng. Những khu vui chơi nhộn nhịp chật kín người, những đứa trẻ cười vang, đôi mắt háo hức mong chờ được thử hết tất cả các trò chơi. Những cặp tình nhân tựa vào nhau tau trong tay nói cười, những cụ già ngồi bên cửa ưu tư nhấp một ngụm trà nóng.

Thật đẹp…

Nhưng mọi sự sống, sự nhộn nhịp nơi đây tắt lịm khi ở những góc phố xuất hiện những bóng đen, chúng di chuyển nhanh che lấp tất cả ánh sáng, chúng mang theo hơi thở chết chóc và nguy hiểm bao trùm tất cả. Từ những góc khuất những con BAzombie lao ra, chúng dùng cánh tay to khỏe của mình bắt lấy con mồi ngấu nghiến. Máu từ cổ, đầu, cánh tay những người xấu số ứa ra nhuộm đỏ cơ thể, lênh láng khắp mặt đất. Khủng khiếp hơn, những người vừa bị BAzombie nhả ra hay mới chỉ bị cắn chỉ cần não không bị tổn thương nhiều thì đều co giật liên tục trên mặt đất 1 giây, 2 giây,… 13 giây, 14 giây, 15 giây… cả cơ thể những người đó hoàn thành quá trình biến đổi: thể xác to lớn, ánh mắt màu trắng đục vô hồn tất cả chỉ còn lại ham muốn máu thịt. Chúng đứng lên lao nhanh về phía con người để cắn xé thỏa mãn ham muốn của mình bất chấp người đứng trước mặt là đồng loại, người thân.

Những con MS phủ lên tường và mặt đất một màu đen kịt, chúng mới là những tay săn mồi thực sự, những con nhện đột biến to lớn di chuyển vô cùng nhanh thậm chí không dùng đến tơ chỉ bằng những cái chân đen dài cùng cặp kìm to khỏe để giữ chặt con mồi. Sau khi bị tiêm nọc độc để khiến con mồi tê liệt và làm cơ, xương, thịt, nội tạng… hóa lỏng chúng bắt đầu thưởng thức con mồi như ăn một món súp giàu dinh dưỡng.

Khắp nơi đều là tiếng hét, người này giẫm lên người kia để chạy thoát, có khi chúng ta không chết vì những con quái vật mà chết vì chính những bước chân giẫm đạp lên nhau của đồng loại mình, nhưng ai quan tâm chứ tận thế đã đến, giữ được mạng của mình còn là cả một vấn đề. Con người chúng ta vị kỉ vậy đấy thật đáng trách nhưng không phải lúc nào cũng là sai cả, mọi thứ trên đời đều có hai mặt và cũng thật khó mà nói cho rõ được hết cả hai mặt của một vấn đề.

Những người xấu số thì chết thảm nhưng chỉ là chết cái hồn còn thể xác lại đứng dậy tiếp tục thực hiện vòng tròn lây nhiễm chết chóc, còn người nào may mắn thoát được thì cố gắng trốn cho kĩ đến thở cũng không dám. Tiếng cười, những âm vang của cuộc sống con người bị nuốt chửng trong tiếng gầm rú của quái vật của màn đêm tử thần.

--- ------ ------

Dội vào tai tiếng âm thanh gầm gào của những con MS Ba-zombie Lăng Tuệ Khiêm cau chặt mày:

-Jack tạm thời cậu hãy giữ nguyên vị trí đừng để bị bọn chúng phát hiện, chúng tôi đang di chuyển ra ngoài rồi, cậu nhất định phải liên lạc với ba mẹ tôi bảo họ phải ở trong nhà chốt thật chặt cửa.

-Được mọi người chú ý an toàn, nếu có gì tôi sẽ thông báo.

Ngay khi nghe tin MS và  Ba-zombie tràn ra khắp mọi nơi, tất cả mọi người chưa kịp hoàn hồn tâm trí lại căng ra như giây đàn, có người đã gọi điện về dặn người thân ở yên trong nhà cố gắng đừng tạo ra tiếng động và khóa cửa thật chặt, lo lắng sợ hãi khiến không khí trở nên căng thẳng. Hàn Nguyệt run rẩy, cô tự nhốt mình trong sự tự trách, đáng lẽ ra cô có thể làm tốt hơn thế, đáng lẽ ra sẽ không có ai phải mất mạng nữa, nhưng không bây giờ tận thế đã ập đến và cô chỉ biết đứng đây nghe chỉ nghe chẳng thể làm gì.

Một cánh tay đầy vết thương lớn nhỏ ôm Hàn Nguyệt vào lòng:

- Đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của em, LX đã biết những chúng không chút ngăn chặn mà hình như còn cố ý thả lũ quái vật này ra, cho dù chúng ta có dàn trận ở đây cũng không thể ngăn được nên không phải do em. Việc chúng ta cần làm bây giờ là an toàn trở về ổn định tình hình và cứu sống được càng nhiều người càng tốt, đúng không?

Nắm chặt hai tay, Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tuệ Khiêm:

- Đúng em không thể yếu đuối thế này được, em phải bảo vệ Hàn Hạo và mọi người, em còn phải báo thù nữa. Nào mọi người chúng ta cùng lấy lại tinh thần để thoát khỏi chỗ quái quỷ này nào.

Cả đội cùng cầm chắc súng vừa đi vừa quan sát đề phòng nguy hiểm.

Trong bóng tối, kẻ đầu sỏ đang ngắm nghía chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, ánh sáng từ viên kim cương ánh lên trên nụ cười đắc chí của hắn:

- Đây mới chỉ là bắt đầu, Hàn Nguyệt, màn hay còn nhiều.

Ngay khi cả đội đang cẩn thận từng bước để ra ngoài thì phía trước vang lên những tiếng bước chân tập tễnh, hắn lê bước về phía bảy người, ánh đèn kéo dài cái bóng lập lòe trên tường. Bảy người căng thẳng theo từng bước chân của hắn. Hàn Nguyệt cảm nhận sát khí phía trước đập thẳng vào mặt buốt lạnh gáy, cô biết đây là MS nhưng không phải MS thông thường một con MS mang hình người. Đề phòng hắn tấn công cô ra hiệu mọi người lùi ra sau chú ý an toàn còn mình tiến lên một bước tay khẽ nắm chặt thanh kiếm bên hông:

- Ngươi là người của LX?

Cổ họng hắn phát ra tiếng khè khè, hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hàn Nguyệt:

- Là em…chị Nguyệt…cứu em với…

- T…Trịnh Khải, là cậu thật sao?

- Cứu…cứu…tên khốn đó…hắn…sẽ giết hết tất cả…

Hàn Nguyệt tiến thêm một bước nhưng tay vẫn không buông thanh kiếm:

- Tên đó là ai? Cậu không sao chứ?

- Hắn luôn ở đây. Chị…-Trịnh Khải cười lộ hàm răng nhọn hoắt còn dính máu.- phải chết.

Lời nói chưa thoát ra hết khỏi miệng, từ người Trịnh khải lòi ra những cái chân nhện và cùng lúc phóng tơ và độc vào Hàn Nguyệt. Cô hét lên:

- Mọi người cẩn thận.

Hàn Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất để tơ phủ kín tay mình để đỡ những tia độc đang bắn tới, độc tiếp xúc với tơ của Hàn Nguyệt thì như nước tiếp xúc với bề mặt không thấm nước, những tia độc màu đen rơi xuống đất. Trịnh Khải thấy vậy ngạc nhiên:

- Tại sao lại không được.

-Vì tôi  thừa hưởng những gen nổi trổi nhất của 10 loài nhện nên tơ của tôi chỉ thẩm thấu nọc đôc của tôi thôi, cậu đừng phí sức nữa, hãy đi theo chúng tôi, tôi sẽ dùng hết sức mình để tìm ra cách chữa trị cho cậu.

Trịnh Khải cười phá lên:

-Ha...ha…ha, tại sao phải chữa trị, chị không thấy thế này là tốt sao, chúng ta đã tiến hóa trở thành động vật cao cấp nhất. Đằng sau chị có cả một bữa ăn thịnh soạn chi bằng, chia sẻ cho tôi, chúng ta là đồng loại nên tôi sẽ không khách khí.-Hắn vừa nói bằng giọng khát thèm vừa bò nhanh về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment