Góa Phụ Đen

Chương 17

Ngày thứ nhất: Tận thế bắt đầu.

Thứ hai 6 giờ sáng.

Chỉ qua một đêm ngắn ngủi, thế giới đã không còn như trước, khắp nơi đổ nát, khói bụi từ những vụ nổ do va chạm, hỗn loạn gây ra bốc lên phủ kín bầu trời một màu xám xịt tang thương, chết choc. Tất cả những tuyến giao thông đều lâm vào tình trạng tắc nghẽn do những vụ tai nạn liên hoàn trong lúc chạy trốn gây ra.

Im lặng…

Cái thinh lặng đáng sợ khi không có âm thanh của sự sống, không có bóng dáng con người. Cái chết dồn nén mọi thứ trở nên bí bách, căng thẳng. Thi thoảng ở một chỗ nào đó sẽ vang lên tiếng gầm gào của lũ quái vật và tiếng hét của những nạn nhân. Kẻ chết thì tiếp tục trở thành quái vật còn người sống thì sợ hãi, hoảng loạn tột cùng.Không chỉ thế khi cái chết đến đáng sợ không chỉ có BAzombie hay MS mà còn có cả con người. Đối mặt với tử thần bản chất sẽ hiện ra, ích kỉ sẽ như con rắn độc cắn nuốt phần "người" trong ta.

Trong bệnh viện thành phố, những bóng đèn vỡ nát, những vệt máu khô nổi bật trên nền nhà trắng, hầu hết những phòng bệnh đều bị phá tung cửa bên trong là máu thịt hỗn độn, xác người la liệt trên đất đó là những bữa ăn thịnh soạn của MS, xác khô queo, tứ chi co rút thâm đen, trên người đầy những sợi tơ siết chặt lấy cơ thể. Trên cầu thang rải rác thi thể bị BAzombie ăn mất não không thể biến đổi, ổ bụng trơ xương trắng, nội tạng cũng không còn, máu nhỏ giọt xuống đất thành vũng.

Trên tầng hai có một phòng làm việc nhỏ, cửa đóng chặt, đèn tắt tối om, bảy người trong phòng mỗi người một góc không nói với nhau câu nào, bảy người này có y tá có bác sĩ có bệnh nhân và cả người nhà bệnh nhân, tất cả đều run rẩy, sợ hãi những con quái vật đáng lẽ chỉ có trên phim này bất thình lình xuất hiện, chúng ngấu nghiến cắn xé mọi người, biến tất cả thành quái vật. Những người may mắn sống sót như họ giờ chỉ biết ngồi trong này chờ đợi hi vọng sẽ có cứu viện từ chính phủ, quân đội. Nhưng chính họ không biết cơ quan đầu não giờ đang loạn cào cào lên, những kẻ giấu mặt sẵn sàng cho cuộc thanh tẩy để thành bá chủ. Trong mấy người có một người đàn ông to khỏe tên Đại Lực khoảng gần bốn mươi hướng đôi mắt về phía những người xung quanh:

-Bây giờ đã sáng rồi, bên ngoài có vẻ khá yên tĩnh, tôi đề nghị chúng ta nên ra ngoài kiếm thứ gì đó để ăn và cả thuốc nữa, con tôi lên cơn sốt từ tối qua đến giờ nếu không có thuốc sẽ rất nguy hiểm.

Cô gái ngồi góc phòng nhìn mẹ mình bằng ánh mắt lo lắng gật đầu đồng tình với người đàn ông kia:

-Đúng vậy, mọi người chắc đã thấm mệt, nhưng nếu chúng ta không đi kiếm đồ vào buổi sáng khi trời tối sẽ rất nguy hiểm.

Ai cũng nhìn nhau đồng ý nhưng ai sẽ chịu đi ra ngoài, họ lại nhìn nhau rồi lại cụp mắt xuống im lặng, im lặng vì sợ hãi hay tính toán thì không ai biết. 

Người đàn ông tên Đại Lực lại nói:

-Mọi người nếu muốn sống sót đến khi cứu viện đến thì hãy cùng tôi đi tìm đồ, ở đây có y tá bác sĩ bệnh viện đúng không chắc các bạn biết chỗ có thuốc và đồ ăn, trừ những người bệnh, phụ nữ những người còn lại hãy tìm bất cứ thứ gì để tự vệ. 

Có vài ba người đứng lên nhưng cũng có người nhất quyết ngồi im một chỗ lấy lí do nọ kia để không phải đi. Nhưng chẳng ai quan tâm, những người phải ra ngoài cố cầm trong tay thứ gì đó vừa để tự vệ vừa để thây an toàn hơn phần nào.

Đại Lực dẫn đầu hé cửa quan sát không thấy nguy hiểm mới cùng mọi người ra ngoài. Tất cả không dám bước quá nhanh, không dám thở mạnh, mắt dáo dác nhìn quanh. Cả nhóm được bốn người chia đôi để tìm thức ăn, thuốc men.

Ban ngày nên BAzombie và MS thường dành phần lớn thời gian để tiêu hóa và thưởng thức đồ ăn còn sót lại. Vì thế mà bốn người Đại Lực có thể toàn mạng trở về nhưng họ không dám mạo hiểm nên chỉ đi quanh quanh may mắn là tìm được thuốc và đồ ăn dù không nhiều.

Chốt chặt cửa phòng, tất cả đều thở phào và chia nhau đồ ăn, mau chóng cho người ốm uống thuốc. Những kẻ không chịu đi nhìn nhưng túi bánh, nước với đôi mắt thèm thuồng khao khát, Đại Lực nhìn thấy vậy ném cho họ hai túi bánh và một chai nước. Người khác thấy vậy liền nói:

-Anh cần gì phải chia sẻ với họ, họ rõ ràng khỏe mạnh không muốn đi kiếm đồ lại muốn ngồi hưởng phúc.

Đại Lực cười nhẹ:

-Coi như giúp nhau lúc hoạn nạn mà trong số họ còn có phụ nữ nữa. Nhưng chỉ giúp một lần đồ ăn thuốc men không phải vô tận, lần sau muốn ăn tự kiếm lấy. – Nói rồi Đại Lực liền quay sang vuốt tóc con gái đang ngủ, khóe mắt nhăn lại vì nụ cười của người cha hết lòng vì con.

--- ------ ------ ---

Một xe tải cỡ nhỏ đặc chế thêm giáp và súng lao nhanh trên đường cao tốc, Hiểu Duy chọn đường quang để đi, ngồi bên cạnh là Jack đang ngồi nghịch “con cưng” của mình dao Jagdkommando.(Một loại dao ba cạnh hình xoắn ốc có sức sát thương lớn, mọi người có thể tra trên gg)

Trong thùng xe phía sau, những người còn lại đều dựa vào thành xe nghỉ ngơi, chỉ có Lăng Tuệ Khiêm liên tục gõ máy tính xem thông tin từ Thiên Điểu gửi từ khắp nơi về. Từ những thông tin vừa đọc, Lăng Tuệ Khiêm có thể khẳng định tham vọng của những kẻ gây ra chuyện này không chỉ là bá chủ một nước mà cả thế giới, những con quái vật bất ngờ xuất hiện ở khắp mọi nơi tấn công và phong tỏa mọi hoạt động. Hơn nữa LX không có khả năng lớn như vậy, nhất định có người đứng sau nắm trong tay quyền lực thao túng tất cả.

Hàn Nguyệt thấy anh nhíu mày bèn hỏi:

-Khiêm, có chuyện gì sao?

-Ừ, mọi thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, em xem đi.

Đọc những tin được gửi về xong, Hàn Nguyệt chết lặng, cô run run đưa máy tính lại cho Lăng Tuệ Khiêm, vừa nhìn Hàn Hạo ngủ vừa tự lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao các người lại làm vậy?  Bây giờ là Chiến tranh thế giới thứ ba sao?”

Lăng Tuệ Khiêm trấn an cô:

-Nguyệt, em phải bình tĩnh và tỉnh táo lại, nhất định sẽ có cách ngăn chặn.

-Đúng, chỉ cần tin tưởng và cố gắng sẽ tìm ra cách. Anh nghỉ ngơi đi để em trực em không buồn ngủ.

-Không vội, anh muốn xử lí vài chuyện nữa. Chúng ta cùng thức.

Hai người lại im lặng và có lẽ đây là một trong những phút giây an toàn và yên bình hiếm hoi trước những ngày tháng nguy hiểm trùng trùng.

Và cũng trong lúc này, trong phòng cách ly, một Góa phụ đen nữa đang được tạo ra, từ bóng tối và chết chóc.
Bình Luận (0)
Comment