2 giờ đêm.
Hàn Nguyệt chuẩn bị đầy đủ những đồ cần dùng đến rồi đỗ xe ở một chỗ kín đáo cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy và cẩn thận bò lên trên tường nhà mình tránh những tên chó săn canh gác xung quanh.
Đã 5 ngày, không quá dài cũng chẳng quá ngắn nhưng đủ để khiến cuộc đời con người thay đổi, điều này đúng với Hàn Nguyệt. Cô mất ba mẹ, bị biến thành vật thí nghiệm và bị truy sát. Mọi thứ cứ đến cuốn cô đi khiến cô chẳng thể làm gì ngoài chấp nhận. Nhưng qua ngày hôm nay cô sẽ tự nắm trong tay tương lai của mình, cuộc đời cô cô định đoạt.
Hàn nguyệt thoáng trầm ngâm rồi đi vào nhà mình qua cửa sổ, vì các giác quan đều vô cùng nhanh nhạy nên cô có thể nghe, cảm nhận được chuyển động của mọi vật xung quanh mình trong một phạm vi lớn nên ung dung đi vào nhà mình mà không bị ai bắt gặp vô cùng dễ dàng. Mở tủ lạnh ra lấy ra vài quả táo và một hộp sữa, Hàn Nguyệt vừa đi vừa ăn ngon lành nếu có người chuẩn bị đến thì đi đường vòng hoặc bò lên trên trần, Hàn Nguyệt nghĩ kể ra ăn uống thế này cũng là một loại thú vị.
Và thú vị hơn cả đó là nhà cô có một căn hầm bí mật, đó là nơi để ba mẹ cô nghiên cứu, thí nghiệm, mọi tài liệu từ công khai cho tới cơ mật đều ở đây. Chỗ này không ai biết trừ ba mẹ và cô quan trọng là bây giờ nó sẽ là nơi cô xây dựng thế lực của chính mình. Ở đây có đầy đủ thiết bị, đồ ăn thức uống và còn có rất nhiều tiền mặt vì ba mẹ cô thích tự mình giữ tiền nên tiền trong thẻ rất ít. Trước kia Hàn Nguyệt cho rằng nó thật kì quái nhưng không ngờ nó lại vô cùng có ích vào lúc này, LX chắc chắn đang theo dõi nhất cử nhất động của cô chỉ cần cô rút tiền để lộ vị trí thì sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức.
Vào nhà vệ sinh, Hàn Nguyệt dùng ngón chân cái ấn vào nút xả nước, nút xả nước này chính là chìa khóa để mở ra một con đường bí mật đến phòng thí nghiệm, nó có thể xác nhận dấu vân chân của cô, ba mẹ và Hàn Hạo, quả là một cách bảo mật độc đáo. Sau khi xác nhận đúng dấu vân chân, bức tường trước mặt cô tách ra hai bên lộ ra những bậc thang dẫn xuống dưới chỉ đủ lách vừa một người, Hàn Nguyệt vừa ăn táo vừa đi xuống theo ánh sáng của đèn cảm biến nhiệt ở trên trần. Để vào được phòng thí nghiệm bí mật thì còn một ải nữa, ở cửa vào có một ống lấy mẫu máu nếu là máu của bốn người nhà cô thì có thể thuận lợi đi vào còn nếu không thì sẽ có một ma trận vũ khí sinh học tự chế đang chờ đón.
Cửa mở ra bên trong là một phòng thí nghiệm khá lớn vừa có chỗ để nghiên cứu lại vừa có phòng ngủ, phòng ăn vô cùng tiện nghi. Hàn Nguyệt miết nhẹ mặt bàn gần một tuần không được lau dọn có chút bụi bẩn mà hoài niệm trước kia ở đây luôn gắn liền với hình ảnh chuyên chú, nghiêm túc của ba mẹ còn bây giờ chỉ có im lặng đến quạnh hiu.
Bước về phía két bảo mật, Hàn Nguyệt bấm mật khẩu rồi lấy hết tất cả tài liệu sổ sách của ba mẹ ra, trong này không chỉ có các dự án, nghiên cứu khoa học mà còn có các tài liệu, bằng chứng phạm pháp lách luật, trốn thuế của LX cùng hành vi tham nhũng của một số quan chức chính phủ. Lật giở cẩn thận từng tờ giấy, Hàn Nguyệt hi vọng có thể tìm được thông tin về ngài bộ trưởng bí hiểm mà ai cũng nhắc đến kia nhưng một mẩu thông tin cô cũng không tìm được. “Giờ vội vàng tìm kiếm cũng không phải là cách hay tập trung vào hai dự án Góa phụ đen và BA-Virus trước”-cô nghĩ.
Không để bản thân nhàn rỗi quá lâu, Hàn Nguyệt lấy USB trong phong bì được cất cẩn thận trong két sắt và cả cái trên cổ mình ra. Trong USB của ba mẹ Hàn Nguyệt còn chưa xem hết, tình hình quá gấp gáp nên cô chỉ xem qua rồi vội giấu đi, bây giờ cẩn thận xem mới có thể hiểu hai dự án này một cách chi tiết. Đây là những nghiên cứu mang tính đột phá nếu công bố có thể gây tiếng vang lớn trong giới khoa học, nhưng nó lại không hề lí tưởng chút nào khi hiện thực hóa, việc đưa hai dự án này vào hoạt động đồng nghĩa là đi đường tắt đến cổng địa ngục.
Về BA-Virus nó là một loại virus thúc đẩy quá trình sinh trưởng đột biến của tế bào khiến chúng phân chia nhanh với tốc độ chóng mặt làm cho cơ thể phát triển vượt trội, nhưng tác dụng phụ mà loại virus này gây ra là tế bào thân kinh không thể phân chia khiến những đối tượng bị nhiễm trở về với bản năng nguyên thủy không khác là bao với những động vạt linh trưởng như tinh tinh, khỉ thậm chí hung hãn và khát máu hơn; những tế bào thần kinh này gần như bị tiêu biến đi và nó trở thành nơi yếu nhất-tử huyệt của chúng. Không chỉ vậy những con virus này tập trung chủ yếu qua khoang miệng,nước bọt chỉ một vết cắn virus sẽ nhanh chóng tràn vào vết thương hở trên da khiến người bình thường trở thành những con BA-zombie. Có một sự thật biến thái là cái tên BA-Virus này từ cái tên Bá Anh của lão Chu Bá Anh mà ra, thật biết cách tâng bốc mình của một kẻ hợm hĩnh đểu cáng luôn khao khát quyền lực, hư danh.
Xem thêm về kháng nguyên mà ba mẹ cô và Trinh Khải đang nghiên cứu thì Hàn Nguyệt thấy ba mẹ đã nghiên cứu được một nửa chỉ là không áp chế được tác dụng phụ của kháng nguyên cùng với việc chưa thử nghiệm thực tế nên cả hai đều lo sợ rằng tác dụng phụ của kháng nguyên có thể khiến mọi việc tệ hơn. Còn Trịnh Khải dựa trên ý tưởng và một số tài liệu cơ bản của ba mẹ mà tạo ra kháng nguyên nhưng kháng nguyên này có tác dụng ngắn phải dùng liên tục hơn nữa còn khiến người dùng như bị nghiện phải lệ thuộc hoàn toàn vào nó nếu không khi thuốc hết tác dụng thì cơ thể sẽ biến đổi đến mức khó mà hình dung được.
Riêng về dự án Góa phụ đen thì những người bị cấy ghép ADN thất bại sẽ biến thành nửa người nửa nhện-những con MS. Nếu BA-zombie không thể sinh sản thì MS lại có khả năng sinh sản rất mạnh không khác gì các loài nhện trong tự nhiên nếu không sớm tiêu diệt chúng thì sớm muộn số lượng nhện sẽ áp đảo cả số lượng người sống. Nhưng nếu cấy ghép thành công thì chẳng khác gì đưa con người lên một tầm cao mới vừa có sức mạnh về thể chất vừa có giác quan nhạy bén khó ai bì được.
Hai dự án khoa học vô cùng cám dỗ không chỉ với những người có lòng say mê khoa học mà còn với những kẻ tham lợi nhuận ham quyền lực. Ai có thể thoát khỏi cám dỗ? Và bố mẹ cô những nhà khoa học chân chính đầy đam mê nhiệt huyết với nghề lại tham gia vào cái dự án chết chóc này rồi mất cả tính mạng. Xem đoạn video mà ba mẹ cô quay lại trước khi bị bọn chúng giết hại, bên tai Hàn Nguyệt văng vẳng lời dặn dò của hai người:
-Ba mẹ không có quyền được xin tha thứ, hai nghiên cứu này là một tội ác không thể dung thứ, ba mẹ muốn chuộc lại lỗi lầm của mình nhưng không còn cơ hội nữa rồi bọn chúng sắp đến đây rồi sẽ rất nhanh thôi. Ba mẹ thật vô dụng không thể bảo vệ các con còn khiến các con bị liên lụy, hãy chăm sóc nhau và thay ba mẹ sửa chữa lỗi lầm. Mọi tài sản trên giấy tờ đều là ảo, tất cả tiền bạc đều ở ba két bảo mật trong phòng thí nghiệm, hai cái còn lại mật khẩu là…đừng quên đấy; còn bất động sản đều gửi ở nhà chú Lăng các con muốn lấy lúc nào cũng được. Ba mẹ yêu các con Hạo, Nguyệt, hãy sống sót!
Lời nói yêu thương cuối cùng của ba mẹ hòa cùng tiếng nức lên của Hàn Nguyệt, cô nhớ ba mẹ, cô mệt mỏi quá tại sao chuyện này lại xảy ra với gia đình cô? Nhưng cô không thể lùi bước, cô phải bảo vệ em trai, chữa khỏi bệnh cho nó, báo thù cho ba mẹ.
Đóng máy tính, sắp xếp lại tài liệu, Hàn Nguyệt đi ra ngoài, cô phải chuẩn bị nhiều thứ, phòng hơn chống vì cô luôn linh cảm rằng sẽ có chuyện xấu xảy ra hơn nữa có mạnh thì mới lật đổ được LX nên xây dựng cho mình một thế lực vững chắc là vô cùng quan trọng lúc này. Lên trên nhà chính Hàn Nguyệt thấy một tên đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật, đêm nên bọn chúng có vẻ lơ là cảnh giác nên cô có thể thuận lợi di chuyển. Bám trên trần nhà cô dùng tơ dính chặt vào điện thoại để ở trên bàn và kéo nó lên, cầm điện thoại trong tay Hàn Nguyệt vui vẻ bò ra ngoài cửa sổ. Dựa vào tường cô mở điện thoại ra bấm số gọi cho một người, một giọng nói khàn khàn ngái ngủ vang lên:
-A lô, ai vậy?
- Đi chơi đêm với em không?
Im lặng…
- Nguyệt…Nguyệt…là em đúng không, em đang ở đâu? Anh đến ngay đây.
-Nhà em.
Ấn kết thúc cuộc gọi cô mỉm cười, từ bé đã vậy lúc nào cũng vội vội vàng vàng.