Chương 54
Người dịch PrimeK Tohabong
Dòng xe cộ trên cầu vượt tựa hồ cũng nhiều hơn ngày thường rất nhiều, một ít trên xe còn treo hoa trắng, tựa hồ là xe đi dự tang lễ.
"Hôm nay sao lại nhiều xe như vậy?" Lý Trình Di nhìn xe taxi đi càng lúc càng chậm, tò mò hỏi.
Hiện tại tâm trạng của hắn hòa hoãn một chút, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Thoát được từ bên trong Góc chết, được tiếp xúc thế giới chân thật, cũng khiến áp lực tâm lý của hắn được chậm rãi cởi bỏ.
"À, là chuyện mấy ngày trước, chính là Đại học Khoa học và Công nghệ Đế quốc, cậu không biết sao?"
Đại học công nghệ đế quốc?
"Uh, nghe nói là bị khủng bố, có người lao vào trường đánh bom liều chết, bị bắt rồi nhưng bất quá vẫn là chết vài người." Lái xe taxi đơn giản giới thiệu vài câu.
"Thành phố Toại Dương của chúng ta cũng có người học ở bên đó, xe này đoán chừng là đón người trở về từ bên đó về bất quá...... Không phải nói mới chết hai người sao?"
Lái xe lầm bầm nhìn xe tang lễ hoa trắng phía trước.
Từ trong xe nhìn ra thì phía trước ít nhất có thể nhìn thấy bốn chiếc xe khác nhau treo hoa trắng.
Nói không chừng là xe của một nhà? "Lý Trình Di nói.
"Ân, cũng có thể. Thông báo chính thức, nói là một tổ chức khủng bố gọi Lý Tưởng Hương tổ chức thực hiện vụ khủng bố. Hiện tại Tổng Cục an ninh đã bắt đầu tiến hành truy nã điều tra toàn diện đối với Lý Tưởng Hương” Lái xe taxi thoải mái nói, hiển nhiên là rất tín nhiệm đối với chính phủ.
"Đừng nhìn quốc gia chúng ta tuy rằng không khí trầm lặng, nhưng về mặt an ninh, thì không cần nói hai lời, cái gì mà Lý Tưởng Hương đó không bao lâu nữa sẽ bị tận diệt. Không giống Bạch Tinh, hàng ngày đều loạn, ngay cả nghị sỹ quốc hội cũng bị bắn chết ở nhà, quá nguy hiểm."
Lý Trình Di không đánh giá, chỉ phụ họa vài câu.
Xe rất nhanh đi qua đèn đỏ, chạy về phía trước vài phút, liền đến tòa nhà Tân Thế Kỷ.
Lúc này sắc trời âm u, tòa nhà lại đèn đuốc sáng trưng, dòng khách ra vào nối liền không dứt, còn có thể mơ hồ nghe được bên trong có tiếng hát tại KTV.
Lý Trình Di xuống xe, trả tiền xong, từ bên phải quẹo một cái, đi tới cửa vào làm việc của tòa nhà.
Đi vào đại sảnh bên cạnh, ấn nút thang máy.
Không đợi thang máy đi xuống, tại sảnh đã có vài người bước đến.
Tân Đức Lạp cùng hai gã vệ sỹ mặc áo T - shirt đen dáng người hoành tráng bước nhanh tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Trình Di.
Trên người ông ta có mùi rượu vang, trên mắt còn đeo một cặp kính AR tăng cường thực tế màu trà.
Gỡ kính AR xuống, Tân Đức Lạp làm thủ thế, nhất thời phía sau ông ta, hai gã vệ sỹ lui về phía sau, phân tán, bảo vệ trước sau hai bên.
Chính ông ta đến gần, đứng bên cạnh Lý Trình Di, làm ra tư thế cùng chờ thang máy.
Cô ta chết rồi?
Lời không đầu không cuối, nhưng Lý Trình Di hiểu ý của ông ta.
Người này chính là Mạnh Đông Đông.
“Chết rồi. "Lý Trình Di cuối cùng không giết Mạnh Đông, chính là vì dùng cô kéo dài thời gian quái vật, kéo dài thời gian hắn ở trong Góc chết.
Cuối cùng mục đích của hắn cũng đạt được.
Đây là hắn lần đầu tiên làm như vậy, dùng mạng người làm đạo cụ, đạt được mục đích của mình.
“Cậu rất khó chịu? "Tân Đức Lạp nhẹ giọng hỏi.
Đinh
Thang máy tới, cửa kim loại màu trắng bạc chậm rãi tách ra.
Hai người một trước một sau tiến vào, ấn tầng 19.
Quạt thông gió trên đỉnh đầu ro ro, hai bên thang máy còn có hình chiếu quảng cáo, không ngừng chiếu đi chiếu lại hoạt hình mỹ nữ.
Ánh sáng đỏ đỏ xanh lục chiếu rọi khuôn mặt hai người giống như một đĩa thuốc màu.
“Chỉ hơi buồn thôi. "Lý Trình Di trả lời.
“Sau quen thì sẽ OK thôi. "Tân Đức Lạp nói, ánh mắt chăm chú nhìn con số tầng màu đỏ không ngừng thay đổi.
"Lần đầu tiên, tôi cũng giống như cậu. Sau khi xong việc, cảm giác mình không giống như ngày thường, không thể quay về, sợ bị người khác phát hiện, sợ thứ gì đó không giải thích được, sợ bị bắt, sợ rất nhiều rất nhiều."
“Thế ông điều chỉnh thế nào? "Lý Trình Di hỏi.
“Hiểu được quy tắc, sau đó thích ứng. "Tân Đức Lạp nở nụ cười.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra.
Bên ngoài là một đại sảnh công ty yên tĩnh.
Nhân viên làm việc ở đây ban ngày, bây giờ khong còn ai ở đây. Chỉ có ánh sáng an toàn trên tường lóe lên, phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, biểu thị không khí và nhiệt độ ở đây bình thường.
Tân Đức Lạp đi ra trước, không tiến vào văn phòng, mà là đi đến đại sảnh bên cạnh, ấn nút máy pha cà phê, cầm một ly dùng một lần tiếp một ly cà phê.
Thêm đường không?
“Cảm ơn, không cần. "Lý Trình Di đi tới phía sau ông ta, có chút không hiểu lắm, hiện tại khẩn cấp nhất không phải là ông ta nên lập tức sắp xếp một người dựng lại hình ảnh sao?
“Làm một ly, không nên gấp. "Tân Đức Lạp đưa cà phê cho hắn, lộ ra nụ cười, sau đó lại tiếp cho mình một ly.
Lý Trình Di nhận lấy, tự mình bỏ thêm một gói đường, gói sửa, dùng thìa quấy nhẹ nhàng quấy.
Hắn bưng lên nhấp một ngụm.
Tuyệt vời.
Rõ ràng là cà phê hòa tan rẻ nhất, lúc này uống vào trong miệng, lại cảm giác êm ái thoải mái dị thường.
"Bây giờ hãy nói xem, cậu đã gặp gì ở bên trong và phát hiện ra điều gì?", lúc này Tân Đức Lạp mới hỏi câu hỏi này.
Thế còn người viết......
Bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc, hiện tại bắt đầu được chưa?
“Uh, được, tôi lo mình quên mất. "Lý Trình Di cố gắng nhớ lại khuôn mặt thiếu niên vừa nhìn thấy.
Rất kỳ diệu, hiện tại sau khi tỉnh táo lại, hắn ngược lại nhớ lại tình cảnh vừa rồi càng thêm rõ ràng.
Tân Đức Lạp cười nói, "Hình ảnh ký ức xác thực là càng sớm ghi lại càng tốt, nhưng, nếu như muốn không bỏ sót bất kỳ chi tiết đặc thù nào, cậu cần bình tĩnh. Tâm tình hỗn loạn, là sẽ làm cho người ta bỏ sót rất nhiều thứ."
“Cảm ơn. "Lý Trình Di gật đầu, lúc này hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu cẩn thận miêu tả vẻ ngoài đặc thù của thiếu niên áo trắng kia.
Khuôn mặt, chủng người, màu da, hình dạng lông mày vân vân, các loại chi tiết, đều nhất nhất nói ra.
Sau đó chờ sau khi tổng hợp từng cặp một, cho đến khi hắn nhận ra bức chân dung gần nhất.