Chương 57
Người dịch PrimeK Tohabong
Ấn tượng của hắn đối với Lý Trình Cửu rất kém cỏi, nhưng ấn tượng đối với ba mẹ tiền thân lại không tệ. Trong nhiều trường hợp, Lý Chiêu và Phùng Ngọc Vinh rất giống cha mẹ kiếp trước của hắn.
Cho nên rất nhiều lúc, hắn đều sẽ tự nhiên mà vậy đem hai người trở thành người nhà của mình.
Hiện tại trong nhà vốn không dư dả, hiện tại hơn mười vạn lại trôi theo dòng nước......
Chờ con nhận lương sẽ hỗ trợ mọi người. "Hắn mở miệng nói.
“Chút tiền đó của con thì đáng bao nhiêu, làm việc cho tốt, sau này hãy tự chăm sóc bản thân, đừng để ba mẹ lo lắng, thì ba mẹ đã hài lòng rồi. "Lý Chiêu ở cửa bếp không kiên nhẫn nói.
"Ba con nói đúng, con mới lớn, chuyện trong nhà không cần con quan tâm, chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, chuyện khác ba mẹ sẽ xử lý." Phùng Ngọc Vinh cũng đi theo phụ họa.
Nhìn ra được, bọn họ vẫn coi Lý Trình Di là đứa nhỏ, nên thái độ cũng khác hoàn toàn đối với Lý Trình Cửu.
"Được rồi, con biết rồi, nếu có chuyện gì, nhất định nhớ nói cho con biết." Lý Trình Di cũng không phản bác, nếu là người tiền thân, khẳng định là sẽ nói, cái gì con đã không còn là trẻ con, có việc phát biểu chút ý kiến thì sao…...
Nhưng hắn sẽ không làm thế.
Hắn nói cho hai người bọn họ biết ngày mai mình phải đi công tác, bà Phùng Ngọc Vinh lập tức liền bắt đầu chuẩn bị hành lý, quần áo cho hắn, căn cứ vào địa phương hắn đi công tác để quyết định quần áo dày mỏng.
Loanh quanh cũng đến mười một giờ đêm, mới thu dọn xong.
Một đêm không mộng mị, Lý Trình Di đang suy nghĩ về năng lực hoa ngữ cùng manh mối Góc chết thì lăn ra ngủ thật say.
Hắn chưa bao giờ ngủ yên như vậy.
Sáng sớm hôm sau, một hồi chuông điện thoại đánh thức hắn dậy.
"Thế giới này rất đẹp, quá khứ là hư vô, mỗi ngày đều phải vui vẻ cười đùa, đời là bể khổ, tiếc chi không thêm cho đời chút ngọt ngào..."
Đây là bài hát mà người tiền thân từng thích nhất, tên bài hát "Thế giới tươi đẹp", người sáng tác và phổ nhạc và biểu diễn đều là Hoàng Bân, là một ca sĩ hạng hai hạng ba không mấy nổi tiếng.
Tiếng hát rất tang thương, rất có hương vị, giọng nam hơn bốn mươi tuổi, mang đến một loại cảm giác hát bình thường đã rất tang thương rồi.
Lý Trình Di nghe xong, cũng rất thích, liền cắt phần cao trào thành tiếng chuông điện thoại di động.
Cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.
Trình Ý tiên sinh? "Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp," Tôi là Tống Nhiễm, ông chủ bảo tôi đi cùng cậu đến Tiamogue. Xe của tôi đến cửa khu chung cư rồi.
Nhanh vậy? Được, chờ tôi mười phút. "Lý Trình Di tinh thần phấn chấn, nhanh chóng đứng dậy, xốc chăn lên.
Vội vàng rửa mặt, mang theo giấy tờ, ví tiền, điện thoại di động, xách va li hành lý, cậu đơn giản chào ông Lý Chiêu đang ngồi gọt hoa quả trong phòng khách, rồi lao ra cửa.
Kéo vali, đi tới cửa khu chung cư.
Xe bề ngoài thô kệch, là một chiếc việt dã màu đen.
Toàn bộ xe chính là ngoại hình xe tải, nửa sau là khung hàng lộ thiên.
Hai cái đèn xe hình vuông trên đầu xe, một cái to bằng đầu người. Ở giữa đèn là lỗ lưới tản nhiệt tổ ong hình chữ nhật hình màu đen.
Cửa xe chỉ có hai cánh, bên trái đi lên chính là vị trí lái, bên phải đi lên là ghế lái phụ.
Bên cạnh thân xe còn dùng sơn màu xanh lá cây màu đỏ, vẽ một ít đường nét loạn xị ngầu, không biết có hàm nghĩa gì.
Đi thôi, lên xe. "Cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông tóc húi cua sắc mặt vàng như nến.
“Được. "Lý Trình Di kéo lê vali, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Xe này chật quá. "Hắn khẽ nhíu mày.
Đủ chức năng là được. "Tống Nhiễm trả lời.
Lúc này Lý Trình Di mới có thời gian cẩn thận quan sát người này.
Người này dáng người rất khỏe mạnh, cánh tay cơ hồ to như bắp đùi người bình thường, mặc áo T-shirt đen, ngực là một hàng chữ màu lam, không biết viết cái gì.
Màu da có chút trắng bệch, đường nét ngũ quan rất lập thể, có chút giống người nước ngoài.
Brùm, xe khởi động, hai người dọc theo mặt đường tăng tốc, chạy về phía xa xa.
Ông chủ bảo tôi đi cùng cậu, có vấn đề gì, tôi giúp xử lý. Bên kia hơi xa, người của chúng ta không nhiều, phải nhớ kín đáo. "Tống Nhiễm dặn dò.
Yên tâm, tôi yếu như vậy, muốn làm gì quá lên cũng không nổi. "Lý Trình Di nghiêm túc trả lời.
Tống Nhiễm không nói gì, chỉ liếc hắn một cái. Anh ta cũng không cho rằng một người có thể ở trong Góc chết liên tục sống qua ba lần sẽ yếu.
"Từ bên này đi qua, lái xe ước chừng hơn ba giờ, cậu có thể nhắm mắt nghỉ ngơ một chút?"
“Chỉ có hai chúng ta?”
Bên kia còn có một số nhân viên công ty, nhưng đều ở bên ngoài, nếu không cần thiết, không cần nhắc đến Góc chết. "Tống Nhiễm trả lời
“Anh là người Nghi quốc?”
“Bố tôi”.
“Còn mẹ anh?”
Cha tôi chết, mẹ tôi vứt tôi đi, là ông chủ nuôi tôi lớn. "Tống Nhiễm bình thản trả lời. Cho nên anh ta không muốn nhắc tới mẹ.
“Được rồi... "Lý Trình Di không nói gì. Đây là chuyện thương tâm của người ta.
“Không cần để ý, nói nhiều cũng không có cảm giác. Con người không sống vì quá khứ. "Tống Nhiễm thản nhiên nói. Lát nữa ra khỏi thành xe phải sạc điện, cậu muốn mua gì ăn uống, đi toilet gì gì đó, đều giải quyết trước. Chúng ta tiết kiệm thời gian.
“OK”.
Thấy Tống Nhiễm không muốn nói chuyện phiếm, Lý Trình Di cũng không lên tiếng, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn có thể hiểu được, dù sao bọn họ cũng không phải người bình thường, cần mang theo quá nhiều đồ vật.
Chỉ riêng trên người hắn đã có hai khẩu súng, ba băng đạn. Một bộ áo giáp chống đạn đầy đủ chức năng.
Dừng lại ở trạm sạc một lúc.
Sạc đầy điện, Tống Nhiễm mua một chai nước ô mai ném lên xe, sau đó cùng Lý Trình Di đi toilet.
Trong nhà vệ sinh, hai người đứng song song trước bồn tiểu.
Lý Trình Di kéo khóa quần ra.
Tống Nhiễm ở một bên cao hơn hai mét, cũng kéo khóa quần, móc ra.
Những ánh đèn bảy màu lóng lánh, chiếu xung quanh thành một mảnh màu sắc rực rỡ.