Chương 60
Người dịch PrimeK Tohabong
Toàn bộ tầng chín là một phòng giải trí rộng rãi.
Trên tường bên phải, một logo tinh tế : bất động sản Ngải Hi được làm từ đá cẩm thạch màu xám đen và những đường kim loại xanh đen.
Trong đại sảnh có tủ rượu, bàn bóng bàn, máy chơi game, các loại giải trí cái gì cần có đều có.
Trước một vòng cửa sổ sát đất hình cung, có một ông lão lưng còng tóc trắng như tuyết.
Ông già nhìn ra biển ngoài cửa sổ, dường như đang trầm tư.
Toàn bộ phòng giải trí ngoại trừ ông ta ở bên ngoài, không có người khác, thế cho nên không gian lớn như vậy, rõ ràng bày biện vô số đồ, nhưng vẫn là thiếu sinh khí.
Người đàn ông mặc đồ xám trắng đi ra thang máy, bước nhanh lên thảm xám, đi tới phía sau ông già.
Có người đang điều tra ga-ra của Grius. "Hắn lên tiếng, giọng nói có chút quái dị, không phải khó nghe, mà là quá tiêu chuẩn. Là giọng nam tiêu chuẩn đến cực kỳ không có đặc điểm cá nhân.
"Gernan đã nói với tôi rồi," ông già quay lại và để lộ khuôn mặt nhăn nheo.
Ông có rất ít râu cằm, hầu như không thể nhìn thấy, và làn da của ông giống như một mai rùa màu da, và rất nhiều nếp nhăn giống như một số loại vết nứt.
Hai con mắt rất nhỏ, tròn tròn, nhưng rất có tinh thần.
Là một công ty mới thành lập không bao lâu, người đăng ký là người Bạch Tinh, không tra ra chi tiết. "Người đàn ông mặc đồ xám trắng trả lời.
“Tôi vốn muốn bọn họ biết khó mà lui, hiểu được đạo lý đúng mực. "Ông già thở dài," Đáng tiếc, người ta không quan tâm.
Phải làm cho bọn họ đau mới biết rút tay. Gernan không được, thủ đoạn quá ôn hòa.Để tôi ra tay. "Người đàn ông mặc đồ xám trắng đề nghị.
Ông già gật đầu: "Cậu đi đi, làm sạch sẽ một chút. Chuyện năm đó, rất vất vả mới đè được xuống, tuyệt đối không thể bị lật ra”.
"Yên tâm, ở khu vực này, năm nào chả mất tích mấy chục người? Người lui tới buôn lậu vũ trang nhiều như vậy, nếu không may thì cái thân cũng chẳng còn" người đàn ông mặc đồ xãm trắng gỡ tấm khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xấu xí đầy sẹo. Kinh khủng nhất chính là, toàn bộ cằm của hắn, đều được chế từ kim loại màu trắng bạc
................
Một bãi cát màu vàng được bao quanh bởi các cụm rừng cọ dừa.
Trên mặt cát, đã có hai chiếc xe màu vàng tương tự như máy xúc đang hoạt động.
Từng nhân viên đội mũ vàng, trong tay cầm những ống dài, đứng ở xung quanh.
Trên lưng áo mọi người đều in chữ Hồng Cẩm.
Tiếng ù ù dần dần từ xa đến gần, rất nhanh hai chiếc xe một lớn một nhỏ chạy chậm lại, dừng ở một bên bãi cát.
Trên chiếc xe đen phía trước, hai người đàn ông bước xuống.
Hai người này một người thân hình cao lớn, một người dáng người cân xứng, tuổi còn trẻ. Đúng là Tống Nhiễm và Lý Trình Di vừa mới đến đây.
Phía sau một chiếc xe vận tải màu vàng, có 3 người đội mũ vàng trước đã bàn bạc với bọn họ.
Lý Trình Di xuống xe, ánh mắt rơi vào một cái hố đen ở giữa bãi cát ước chừng rộng 5m.
Cửa hố đen được gia cố bằng vật liệu kim loại đặc thù, ở giữa tối đen như mực, không biết đào sâu bao nhiêu.
Bên trong hố còn kéo dài ra hai cái ống dài màu đen, không ngừng rút ra cái gì đó.
"Người của chúng tôi đã làm việc ở bên này hai ngày, máy móc đào xuống phía dưới, nhất định phải có ý kiến của chuyên gia, nếu không không dám tùy tiện đào. Đã chạm đến tường ngoài ga-ra." Tiểu Hoàng Mạo người phụ trách công ty, là một người đàn ông trung niên râu ria, nhìn qua rất tang thương, da rất đen.
Tôi là Hoàng Chí Thắng, phụ trách toàn bộ công tác khai quật ở đây. "Anh đưa tay bắt tay Tống Nhiễm Lý Trình Di.
Chuyên gia Đinh Sùng Ý đâu? Có phương án gì chưa"” Tống Nhiễm hỏi.
“Cô ấy... "Hoàng Chí Thắng chỉ chỉ cái động ở giữa," Còn ở phía dưới, nói là muốn tự mình kiểm tra chất liệu đất ở dưới đáy.
“Vậy chờ một chút. "Tống Nhiễm gật đầu.
Lý Trình Di không có ý kiến, những chuyện chuyên nghiệp có người chuyên nghiệp phụ trách,hắn tới nơi này, chỉ cần chờ mọi việc chuẩn bị thỏa đáng là tốt rồi.
Hiện tại hiện trường nếu không chuẩn bị tốt, vì tiết kiệm thời gian,hắn cũng cần đi làm một số chuyện khác.
Đó chính là, điều tra thiếu niên thần bí kia cùng khảo nghiệm phương pháp hấp thu ác niệm.
Lấy điện thoại ra, hắn kiểm tra tin nhắn, đọc từng tin, không có tin nhắn bên phía Tân Đức Lạp gửi.
Hiện tại chuyên gia công ty đang hỗ trợ tìm kiếm thông tin về thân phận của người thiếu niên kia.
Nhưng hiện tại xem ra, tìm kiếm rất gian nan, còn không có hồi âm.
Cất điện thoại di động, hắn thở dài một hơi, lấy kính AR ra, nhẹ nhàng đến gần hố đen.
Bãi đỗ xe của Grius, bị chôn vùi hoàn toàn trong một trận động đất lớn cách đây hơn tám mươi năm trước”.
Một người đội mũ vàng tiến lại gần, giải thích với hắn
"Toàn bộ bãi đỗ xe chia làm năm tầng, toàn bộ nằm ở dưới lòng đất, theo tính toán có thể đỗ hơn sáu trăm chiếc xe nhỏ. Bên xây dựng là một công ty lâu đời tên là công trình Ngải Hi. Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi xây dựng không bao lâu, bãi đỗ xe này không đạt tiêu chuẩn nên không được đưa vào sử dụng" Người đội mũ vàng nhỏ giọng nói.
“Không đạt tiêu chuẩn? Không sử dụng? "Lý Trình Di nhướng mày," Trong đó sao lại có người thương vong?
Cái này phải nói đến tính đặc thù của thời đại đó. " Người đội mũ vàng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt con gái trẻ tuổi dễ nhìn, tuy rằng làn da có chút đen, nhưng ánh mắt rất sáng, đồng tử là màu lam, tóc ngắn ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười, là một người con gái thoạt nhìn cũng rất thân thiện.
"Hơn tám mươi năm trước, vừa vặn là thời điểm xung đột tại khu vực biên giới, quốc gia chúng ta nội loạn bất ổn, lại bị Bạch Tinh áp bức, khu vực biên giới muốn nhân cơ hội chiếm mấy thành phố nhỏ ở phụ cận này để thành lập cảng biển." Người con gái nhẹ giọng nói.
"Lại có một lần xảy ra bạo loạn, Tiamogue bị cháy khắp nơi, lại có bọn côn đồ cầm súng giết người, cướp bóc trong thành phố, rất nhiều người chạy loạn tìm chỗ trốn.