Chương 65
Người dịch PrimeK Tohabong
Bộp.
Hai chân Lý Trình Di rốt cục giẫm lên một mặt bùn đất xốp, hắn ổn định mặt nạ dưỡng khí, mượn ánh sáng trắng của nhện công trình đánh giá xung quanh.
Bốn phía vẫn là một màu tối đen, nhưng phía sau bên trái, có thêm một cái đường hầm cao bằng đầu người.
Từng đợt gió lạnh thổi từ cửa đường hầm ra ngoài.
“Tình hình thế nào rồi? "Giọng Đinh Sùng Ý vang lên bên tai.
"Xuống rồi, vụ nổ vừa rồi chỉ nổ đến đoạn giữa, khoảng cách phía dưới cùng còn xa, bọn họ hẳn là không nghĩ tới nơi này bị đào sâu như vậy." Lý Trình Di trả lời.
Hắn dừng một chút, hỏi: "Trên mặt đất như thế nào?"
“Có cao thủ, chủ quản Tống Nhiễm vẫn đang giao chiến, bọn họ hơi đông, nhưng Tống Nhiễm là người mạnh nhất, yên tâm. Tôi dẫn người canh giữ lối ra, phòng ngừa bị người khác gây chuyện. "Đinh Sùng Ý nghiêm nghị nói.
“Được, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể! "Lý Trình Di trả lời.
"Chú ý đừng để nhện công trình bị hỏng, trên người chúng nó có tín hiệu khuếch đại, chúng ta liên lạc cũng là dựa vào chúng khuyêchs đại tín hiệu." Đinh Sùng Ý nói.
Hiểu rồi.
Mất liên lạc.
Lý Trình Di nhìn bóng tối mờ mịt trước mắt.
Hắn cởi dây thừng trên người, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, xoay người đối mặt với cái lỗ đen cao bằng đầu người kia.
Trong tầm nhìn nhất thời xuất hiện một hàng nhắc nhở màu xanh lá cây: Có liên kết với nhện công trình không?
Yes.
Ngay lập tức, hai mô hình nhện nhỏ màu xanh lá cây xuất hiện ở góc trên cùng bên phải của AR.
"Đã kết nối và có thể điều khiển nhện di chuyển để khám phá bằng cử chỉ.
Gợi ý lại hiện lên, sau đó chậm rãi nhạt đi.
Lý Trình Di đưa tay vạch về phía trước một cách lạ lẫm.
Trong tầm mắt hai con nhện rất nhanh xột xoạt bò vào lỗ đen, trên bụng ánh sáng trắng bạc, chiếu sáng xung quanh một vòng lớn không gian.
Lý Trình Di đi theo sau, tiến vào đường hầm tối đen, nghiêng xuống phía dưới, tiếp tục đi vào trong.
Ước chừng chừng mười mét sau, phía trước rộng mở.
Hai con nhện nhỏ chui vào một cái khoang rất lớn.
Lý Trình Di nhanh chóng đuổi theo, từ cửa động chui ra ngoài.
Bịch......
Hai chân hắn rơi xuống đất.
Tầm nhìn ban đêm trước mắt, hiện ra rõ ràng, hắn nhìn thấy cái bãi đỗ xe quỷ dị ở Góc chết.
"Cuối cùng cũng đến..." Hắn dựa vào ánh sáng trắng của con nhện, nhìn mọi thứ trước mắt.
Chỗ đậu xe có vạch trắng trên mặt đất màu đen.
Từng cây trụ chịu lực màu xám trắng.
Cửa nhỏ của phòng kỹ thuật màu đỏ cách nhau một đoạn trên tường bên phải.
Còn có trên trần nhà, hai hàng ống đèn cũ nát một ngang một dọc.
Tất cả mọi thứ, đều giống như đúc trong Góc chết.
Như vậy, hiện tại, nên điều tra như thế nào?
Lý Trình Di quay đầu nhìn. Vị trí mình đi vào, là ở trên tường bên cạnh lối vào tầng cao nhất của bãi đỗ xe.
Đi xuống, một tầng lại một tầng, hẳn là toàn bộ bãi đỗ xe Grius.
"Như vậy phương pháp rời khỏi Góc chết chắc là sẽ tương ứng như bãi đỗ xe thực tế "
Lý Trình Di suy tư, từng bước nhấc chân di chuyển về phía trước.
Hai con nhện công trình màu trắng bạc bên cạnh hắn cũng di chuyển theo, chiếu sáng xung quanh.
"Dựa theo tư liệu của công ty và suy nghĩ của não bộ, trước tiên phải tìm ra lối ra an toàn cho nhân viên làm việc ở đây." Bởi vì lối ra vào bình thường, là bị phong tỏa.
Lý Trình Di quay đầu nhìn vị trí sườn dốc vốn nên là lối ra vào.
Nơi đó quả nhiên dựng một bức tường đá hoàn toàn bị bịt kín, trên tường còn có không ít vết bẩn màu xám đen, từng mảnh giống như sơn bị hắt lên.
Vậy trước hết tìm lối ra an toàn. Lý Trình Di chậm rãi di chuyển, ánh mắt không nhịn được thỉnh thoảng nhìn cánh cửa nhỏ màu đỏ phía trước.
Ở Góc chết, đó là nơi quái vật mặt người xuất hiện.
Cũng không biết trong hiện thực, trong cánh cửa kia rốt cuộc có cái gì......
Nghĩ tới đây, hắn lấy lại bình tĩnh, dứt khoát đi về hướng cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật màu đỏ.
Dựa theo tư liệu Góc chết mà công ty thu thập được, trong hiện thực chưa bao giờ xuất hiện tình huống nguy hiểm như Góc chết.
Cho nên, hẳn là, an toàn.
Lý Trình Di cầm tay nắm cánh cửa phòng kỹ thuật
Cách lớp găng tay tay, dường như hắn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và thô ráp nhè nhẹ.
Răng rắc.
Từ từ xoay tay.
Bụp!
Đột nhiên hắn kéo ra ngoài.
Cánh cửa mở rộng, để lộ bóng tối bên trong.
Một con nhện công trình chậm rãi bò qua mặt tường bên phải, chiếu sáng bên trong.
Một khuôn mặt!
Gương mặt trắng bệch, mỉm cười!
Trong ánh sáng trắng bạc chợt hiện lên, đối mặt với Lý Trình Di.
Hắn lùi lại một bước, há to miệng hít thở, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất
Mượn ánh sáng trắng, lúc này hắn mới thấy rõ ràng.
Bên trong cánh cửa này, giữa không trung, đang treo một cái đầu người đàn ông tựa hồ đã được xử lý qua, không thối rữa.
Gương mặt mỉm cười, hai mắt mở to, con ngươi chăm chú nhìn về phía cửa, tóc bị dây thừng buộc, treo toàn bộ đầu người ở không trung.
Ai mở cửa sẽ thấy trước tiên.
Cái quái gì vậy!!"Lý Trình Di lồng ngực cấp tốc phập phồng, vừa mới nhìn thấy mặt người trong nháy mắt, hắn đều thiếu chút nữa mặc Hoa Lân Y động thủ.
Làm sao vậy? "Thanh âm Đinh Sùng Ý truyền ra.
Không có gì, gặp phải thi thể rồi.
“Làm nhanh lên một chút”.
“Tôi biết”
Lý Trình Di không đóng cửa, mà tránh đầu người, từ bên cạnh đi vào cửa nhỏ phòng kỹ thuật.
Trong không gian bên trong cánh cửa chật hẹp, còn bày ra không ít thứ.
Ngoại trừ dụng cụ quét dọn cơ bản, trên mặt đất còn rải rác một ít xương trắng nhỏ vụn, quần áo cũ nát.
Ngoài ra, không có phát hiện gì khác.
Lý Trình Di nén cơn buồn nôn, nhanh chóng đứng dậy, đi ra cửa.
Đột nhiên thân thể hắn tê dại, da đầu giống như bị điện giật, trong nháy mắt mất đi tri giác.
Từ góc độ này của hắn nhìn ra ngoài cửa.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trái cửa phòng kỹ thuật, dường như có người đứng ở nơi đó.
Người nọ đứng ở ngoài cửa, im lặng không trốn tránh.