Chương 67
Người dịch PrimeK Tohabong
Trên mặt đất, một khối kim loại hình chữ V, nhanh chóng bị kính mắt bắt được, sau đó điều chỉnh, phóng to.
Đó là một tấm bảng kim loại có dây mỏng.
Mặc dù là hình chữ V, nhưng đầu đáy đã được mài khá tròn, rất có thể là công cụ dùng để khắc những chữ viết này trên tường.
Lý Trình Di vừa dùng tầm mắt nhìn chằm chằm ra ngoài khe hở, vừa cẩn thận dùng mũi chân nhấc tấm biển này lên.
Xoay người, lại dùng tay cầm đến trước mắt.
Tấm biển treo chỉ to bằng quả hạch đào, màu đen bạc, phía trên có rất nhiều hoa văn trang trí lá cây dây leo.
Mặt sau, thì khắc một hàng chữ viết thật nhỏ.
Dongi Jagir.
Cái tên!?
Tinh thần Lý Trình Di rung lên, đây rất có thể là một lá bài khắc tên bản mệnh!
Hắn nhanh chóng chụp ảnh, gửi cho Đinh Sùng Ý.
Két.
Đột nhiên, bên ngoài lại là một tiếng động rất nhỏ, dường như là tiếng bước chân của người.
Da đầu Lý Trình Di tê dại, lần nữa nhìn chằm chằm ra ngoài khe hở.
Dừng lại vài giây, hắn chậm rãi cất tấm biển vào túi áo, đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, toàn thân cũng bắt đầu chậm rãi hiện lên Hoa Lân Y nửa trong suốt.
Đó là khi hắn mặc Hoa Lân Y toàn thân
Phụt!
Đột nhiên, Lý Trình Di lao nhanh ra khe hở.
Bùm!
Mặt tường bị cánh tay phải mặc Hoa Lân Y hung hăng đập trúng, có thêm một loạt lỗ nhỏ.
Đó là Hoa Lân Y tự mang mang theo những gai nhọn.
Nhưng đáng tiếc là, bên ngoài khe nứt không có gì, hoàn toàn yên tĩnh.
Lý Trình Di đứng tại chỗ, thu tay về, ánh mắt cẩn thận quét xung quanh.
Quái dị chính là, một con nhện công trình khác vừa bị hư hại, lúc này cũng biến mất không thấy tăm hơi, không biết tung tích.
Xoẹt...... Tìm được rồi! "Thanh âm Đinh Sùng Ý lúc này truyền ra. "Cái tên mà cậu tìm được này là Dongi Jagir! Là người lúc trước duy nhất tại bãi đỗ xe Grius sống sót. Không những thế còn sống tới 98 tuổi!
Người sống sót!? Anh ta ra ngoài bằng cách nào!? "Lý Trình Di trong lòng chấn động, nhanh chóng hỏi.
"Là được cứu ra, lực lượng cứu hộ động đất chính thức phát hiện ra anh ta. Lúc được phát hiện anh ta tinh thần đã thất thường, không phải cậu không gửi cho tôi cái tên này thì đúng là không tìm được, chờ tôi tìm xem sao, phía công ty cũng đang tra!"
Lý Trình Di vừa chờ, vừa cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
Rất nhanh, âm thanh Đinh Sùng Ý lại truyền đến.
"Người này tư liệu rất ít, hình như đã bị xử lý qua. Bất quá... Chờ một chút, tìm được rồi! Tìm được địa chỉ rồi! Cậu có thể đi ra trước, ông ta còn sống! Đây rất có thể chính là manh mối duy nhất để tìm ra cách thoát khỏi bãi đỗ xe Grius!"
“Được, tôi lập tức ra ngay! "Lý Trình Di tinh thần phấn chấn, nhanh chóng chạy chậm về phía trước.
Nơi này hắn luôn cảm giác có gì không đúng, vừa rồi con nhện công trình mạc tự nhiên biến mất, cũng làm cho trong lòng hắn càng ngày càng không yên.
Hay là đi ra ngoài trước rồi nói sau.
“Nhanh lên, bên này Tống Nhiễm còn chưa về, liên lạc cũng bị cắt, tôi nghi ngờ anh ta bị cố ý dẫn đi”.
Đột nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cắt đứt lời nói của Đinh Sùng Ý.
Trong AR bỗng nhiên ù ù, không nghe rõ cái gì.
Qua mấy giây sau, tiếng vù vù từ từ tiêu tán.
Nhanh lên nhanh lên, có người muốn nổ động ngầm!!" thanh âm Đinh Sùng Ý đứt đoạn tiếp tục bay tới, cực kỳ lo lắng, phảng phất tín hiệu bên kia bị quấy nhiễu nghiêm trọng.
Trong lòng Lý Trình Di trầm xuống, căng thẳng cùng vận động, làm cho quần áo trên người hắn cơ hồ ướt đẫm.
Nhưng hơn một tháng huấn luyện, khiến hắn không còn yếu ớt dễ mệt mỏi như trước.
Cũng may lúc này đây rời đi, không gặp phải phiền toái gì
Hắn rất nhanh liền ra khỏi bãi đỗ xe Grius, men theo lỗ đen, trở lại cái hố thẳng đứng lúc ban đầu kia.
Một lần nữa buộc dây thừng vào lưng, hắn ở trong tầm nhìn AR giơ ngón tay cái lên.
Roạt.
Dây thừng bắt đầu tự động rút lại, kéo cả người hắn lên trên.
Răng rắc.
Đang lơ lửng giữa không trung, Lý Trình Di bỗng nhiên nghe được một tiếng giòn tan, từ phía dưới truyền đến.
Hắn vội vàng nhìn xuống.
Chỉ thấy miệng hố đen, đang có một thân hình tái nhợt, bắt lấy con nhện công trình còn lại của hắn, chậm rãi rút vào trong động.
Ánh sáng trắng tắt.
Đến lúc này, hai con nhện công trình đều mất tích.
Đồng tử Lý Trình Di co rút lại, cắn chặt răng không nói tiếng nào. Cứ để dây thừng tiếp tục kéo hắn lên.
Hắn không biết cái kia là vật gì, cũng không biết mình có thể đối phó hay không, hiện tại mấu chốt không phải đối kháng với vật đó trong bóng tối mà là mau chóng lên đến mặt đất.
Không có nhện chiếu sáng, xung quanh hắn một màu tối đen, chỉ có đèn chỉ thị của AR mơ hồ chợt lóe lên ánh sáng màu xanh lá cây.
…………..
Trên mặt đất.
Hai cỗ máy công trường lúc này đã xả ra khói đen nồng đậm, hiển nhiên vừa rồi nổ tung bên trong lại báo hỏng.
Lần này, mức độ hư hỏng của máy đào rõ ràng cao hơn lần trước rất nhiều. Bánh xích đều bị nổ đứt, vỏ ngoài kim loại máy móc cũng có chút biến dạng.
Bầu trời công trường trống rỗng, có vài thi thể người đội mũ vàng, trừ lần đó ra, còn có mấy thi thể tay súng mặc đồ xám xịt, đội mũ lưỡi trai.
Rõ ràng kẻ tấn công cũng không phải không bị thương.
Những người còn lại đều trốn ở các góc.
Duy nhất còn đang hoạt động, thỉnh thoảng truyền đến tiếng súng cùng tiếng va chạm nơi xa xa, trong đó còn xen lẫn một chút gầm thét rống giận.
Đinh Sùng Ý trốn sau căn phòng bằng sắt, mượn chút cỏ dại yểm hộ, nhìn ra ngoài.
Mặt trời chiều ngã về tây, hoàn toàn rơi vào đường chân trời.
Bầu trời chỉ có những đám mây là nguồn sáng duy nhất.
Trên công trường, mấy tay súng áo xám phân tán, đều đội mũ lưỡi trai, mặt nạ đen, đang tiếp cận nơi này.
Dẫn đầu một người dáng người mập mạp, đeo kính AR màu lam đậm, một tay cầm đoản đao, một tay cầm súng lục màu hồng, làn da ngăm đen, đầu tết bím tóc, trông khá chất chơi người dơi.