Góc Chết Bí Mật (Bản Dịch)

Chương 70 - Không Thể Động Thủ

Chương 70

Người dịch PrimeK Tohabong

Người đàn ông mặc đồ trắng giống như bị xe đụng phải, thân thể bay ra ngoài, trán bị đập vỡ toang, mắt tai miệng mũi tất cả đều là máu tuôn ra.

Hắn nằm ngửa trên mặt cát, há mồm muốn nói gì đó, nhưng bất quá hai giây, đồng tử tan rã, mất đi hơi thở.

Lý Trình Di nhìn Tống Nhiễm nghiêm túc cảnh giác phía sau, xoay người cấp tốc đi vào rừng, biến mất ở phía xa.

………………

Thị trấn Vĩnh Niên.

Một chiếc xe Jeep màu đen cấp tốc chuyển hướng, dừng lại trước một tòa nhà hơn mười tầng màu trắng bạc.

Ban đêm, sắc trời tối đen.

Cửa xe loảng xoảng mở ra, một tay súng áo xám sắc mặt tái nhợt bước xuống.

Hắn bước nhanh về phía tòa nhà, mới lao ra vài bước đã muốn hô to.

Bùm.

Một tiếng súng vang lên.

Tay súng nhào về phía trước, máu từ sau lưng chậm rãi chảy ra.

Ai!?

Có súng! Gọi đội tuần tra!

Whoa!

Tiếng cảnh báo chói tai nhanh chóng vang lên.

Bảo vệ xung quanh tòa nhà phát hiện ra điều khác thường đã lập tức phản ứng.

Có người nhanh chóng rút súng lục từ bên hông ra, nhắm vào bên này.

Bùm một tiếng trầm đục, bên trong xe Jeep nhanh chóng lao ra một bóng tím, xông về phía tòa nhà.

Một thân ảnh màu tím xông về phía bảo vệ, người này há mồm muốn hô hoán, nhưng rắc một cái một lực xoay tròn đầu anh ta 360 độ, cả người anh ta cứng đờ, ngã vật xuống đất.

Bùm.

Cửa lớn tòa nhà nửa mở, cửa thủy tinh bị một thân người màu tím đụng vỡ toang, còn làm bị thương hai bảo vệ chạy tới chuẩn bị ngăn cản.

Lý Trình Di đứng ở trong cửa, giương mắt nhìn lại, mười mấy tên bảo vệ áo đen có người cầm súng có người cầm dao hò hét lao ra.

Hắn một tay cầm lên bình hoa sứ xanh cao đầu người bên phải, vung về phía trước.

Bùm!

Bình hoa gần hai mét xoay tròn hung hăng đập vào giữa đám bảo vệ, vỡ tan tành.

Mảnh vỡ đâm vào đám người, đảo mắt khắp nơi vang lên tiếng kêu rên đau đớn.

Không dừng lại, Lý Trình Di bước về phía trước, cấp tốc vọt vào cầu thang.

Dưới trạng thái Hoa Lân Y, tốc độ, sức mạnh thể chất , phòng ngự của hắn, toàn bộ đều được tăng lên mức lớn.

Lúc này dưới tình huống liên tiếp ra tay, ác ý xung quanh xuất hiện dày đặc liền bị màn bạo lực vừa rồi đập không còn.

Ác niệm hóa thành khí tức vô hình, bị hút vào trong áo giáp Hoa Lân Y.

Không bao lâu sau, dựa theo khẩu cung của tay súng, Lý Trình Di đi tới tầng thứ chín.

Trong phòng nghỉ ngơi rộng rãi.

Một lão già tóc bạc trắng đang ôm một cô gái tóc vàng yểu điệu ngồi trên sô pha, tay kia cầm khẩu súng lục màu bạc mới lấy ra.

Ánh mắt lão già sợ hãi, nhìn thẳng Lý Trình Di đột nhiên xuất hiện ở tầng này, hiển nhiên không ngờ tới nhanh như vậy.

Quyết định thật nhanh, ông ta giơ súng bóp cò.

Bang bang bang bang!!

Súng tự động, đạn bắn ra dày đặc, chính xác rơi vào ngực, đầu, vai, tứ chi của Lý Trình Di.

Nhưng vô ích.

Tia lửa bắn ra, bóng người tím đen chợt lóe.

Oanh!!!

Lão già ngay cả súng lục cũng bị đụng vào cửa sổ sát đất phía sau.

Cửa sổ vỡ nát, mảnh thủy tinh rơi đầy đất trong tiếng rầm rầm.

Ông ta miễn cưỡng giãy dụa, trong mắt tuyệt vọng, bị đụng bay khỏi cửa sổ, từ trên tầng chín rơi xuống.

Phốc.

Tiếng trầm đục rất nhỏ truyền đến.

Lý Trình Di đứng ở cửa sổ nhìn xuống, thấy thân thể lão già vặn vẹo nằm ngửa trên bãi cỏ, máu tựa như tương cà chua chậm rãi tràn ra từ gáy.

Hắn mới xoay người bình tĩnh rời đi, biến mất ở đầu hành lang.

Cô gái tóc vàng bên cạnh đến lúc này mới hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ thét chói tai.

…………….

Trên công trường.

Tống Nhiễm nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể cô bé mũ vàng.

Trên sân có bốn thi thể mũ vàng nhỏ, toàn bộ bị hắn ta kéo tới, xếp vào cùng một chỗ.

Xin lỗi. "Tống Nhiễm thở dài một tiếng, anh ta biết những người này chỉ là người bình thường.

Bọn họ chỉ tới đây làm một công việc bình thường như vậy, không nghĩ tới sẽ bỏ mạng ở chỗ này.

Đứng lên, anh ta lấy di động ra bấm một dãy số.

Tình huống thế nào? "Thanh âm của Tân Đức Lạp mang theo một tia mệt mỏi, từ đầu dây bên kia truyền ra.

Đã chết vài người, đối phương có rất nhiều thủ hạ là bang đảng địa phương, chúng ta không chống đỡ được. Trong đó còn có một người ít nhất là cao thủ cận chiến, tôi bị hắn ngăn cản " Tống Nhiễm trầm giọng trả lời.

Tân Đức Lạp trầm mặc.

Tiền trợ cấp gấp ba đi...... Là tôi không dự liệu được lực cản lớn như vậy.

“Dù sao tổng bộ công ty cũng không ở đây. Nơi này là Nghi Quốc, cường long không đè được rắn đất, không có cách nào cả. "Tống Nhiễm nói.

"Nếu không là trang bị của cậu cũng không được phép nhập cảnh..." Tân Đức Lạp còn chưa nói xong, thở dài một tiếng. Lý Trình Di và Đinh Sùng Ý đâu?

Đinh Sùng Ý sơ tán rồi, Lý Trình Di... hẳn là trốn rồi. "Tống Nhiễm cũng không xác định.

Anh ta vừa rồi dạo qua công trường một vòng, không tìm được người, lại đi cửa động nhìn một chút, nắp động đã bị mở ra, bên trong chỉ có một sợi dây thừng tự động tháo ra, cũng không có ai.

Cho nên anh ta đoán hẳn là trốn đi.

“Cậu ta là người rất thông minh, sẽ không làm chuyện ngu ngốc, hẳn là trốn rồi. "Tân Đức Lạp nói.

“Nếu cậu ta chết, trọng tâm của chúng ta chỉ có thể đặt ở bên kia. "Tống Nhiễm trầm giọng nói.

Lực lượng của công ty ở Nghi quốc bị hạn chế quá nhiều, lúc trước rất nhiều người Góc chết đã chết vì do chuẩn bị không đầy đủ. Loại cảm giác nghẹn khuất này, so với lúc ở Bạch Tinh khổ sở hơn nhiều.

Bất động sản Ngải Hi phải không? Tôi sẽ phái người đi qua, nhưng quá nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi, ngoài mặt tôi không thể động thủ. "Tân Đức Lạp nói.

“Vậy chỉ có thể chờ bọn họ động vào chúng ta? "Tống Nhiễm hỏi.

Không sao, chúng ta không thể hành động, có thể tìm người có thể hành động. "Tân Đức Lạp nói.

Cúp điện thoại, Tống Nhiễm thở dài một tiếng, nhìn hai chân mình bị bắn xuyên qua.

Bình Luận (0)
Comment