Chương 95
Trong sương mù mơ hồ có thể nhìn thấy một con đường thẳng tắp, từ dưới chân lan đến phía trước, đến xa xa, vẫn nhìn không thấy điểm cuối trong sương mù.
Mặt đường được trải xi măng cũ kỹ, có không ít vết nứt.
Hai bên đường có cột đèn bằng bê tông kiểu cũ, sau đèn đường là đường dành cho người đi bộ, cửa hàng ven đường.
Toàn bộ đường phố ánh sáng ảm đạm, trên đường không một bóng người, tất cả cửa hàng đều đóng chặt, một mảnh tĩnh mịch.
Mấy người cẩn thận đánh giá, phát hiện cuối đường phố, trước cửa một cửa hàng đồ dùng trẻ em, đặt một cái máy đánh bạc bề ngoài cũ nát.
Màn hình máy đánh bạc ở trong sương xám lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đó là vệt màu duy nhất trong toàn bộ khu phố xám.
"Đó chính là máy đánh bạc..." Lý Trình Di không cần ai nói, cũng có thể cảm giác được cái máy kia không thích hợp.
Tất cả những thứ khác đều là màu xám, duy chỉ có máy đánh bạc là màu sắc rực rỡ, đây chính là điều không bình thường trong bình thường.
Tình huống cụ thể, sau khi các cậu đi qua, căn cứ vào ký ức Góc chết mà điều tra đi. Ký ức hiện lên thì phải xem tinh thần đủ mạnh hay không, tinh thần đủ mạnh thì ký ức hiện lên càng nhiều, càng rõ ràng, thậm chí có thể khiến Góc chết cũng ảnh hưởng đến hiện thực”.
“Nói như vậy, ký ức thoáng hiện rất giống điềm báo? "Lý Trình Di đột nhiên phản ứng lại.
"Đúng là rất giống. Nhưng bản chất lại khác, dự báo nhất định sẽ kéo cậu vào Góc chết, cậu sẽ bị hại trong dự báo nhưng ký ức thoáng hiện lại không như thế, nó vẻn vẹn chỉ là hình ảnh, là cảnh tượng lưu lại, thuộc về dấu vết Góc chết. Trừ phi cậu tinh thần rất mạnh, nếu không bình thường sẽ không làm cậu bị thương. Tư Mã Quy bình tĩnh lên tiếng giải thích.
“Vậy có cách nào phân biệt người có tinh thần mạnh và không mạnh hay không? "Lý Trình Di nhíu mày.
Tư Mã Quy nhìn hắn một cái, "Dựa theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, dự báo là cho dù cậu đi tới đâu, đều sẽ kéo cậu vào Góc chết. Ký ức thoáng hiện là chỉ cần cậu rời khỏi địa điểm cố định, sẽ không gặp phải ảnh hưởng thoáng hiện của Góc chết.
Lý Trình Di đột nhiên nhớ tới lúc học đại học, cùng với lúc ở tiệm bún gạo hai lần.
Hai lần đó, hiện tại xem ra, rất có thể đều là ký ức thoáng hiện, mà không phải là điềm báo.
“Nghe nói cậu muốn làm Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh? "Tư Mã Quy đột nhiên chuyển đề tài, nhìn về phía Lý Trình Di hỏi.
“Đúng vậy. Tư Mã tiên sinh muốn hỏi gì? "Lý Trình Di không hiểu, không biết tên này đột nhiên nhắc tới chuyện này muốn làm gì.
“Có nhiều tiền như vậy, cầm đi hưởng thụ không tốt hơn sao? Sao phải ném cái động không đáy kia. "Tư Mã Quy lắc đầu.
“Tăng cường thực lực cho bản thân cũng không sai. "Lý Trình Di trả lời.
"Dù sao loại người như chúng ta cũng sống không được bao lâu, không bằng làm nhiều một chút thứ mình muốn làm, trước kia lại không dám làm. Ví như cậu có thích cô gái nào hay không? muốn chơi vận động? hoặc là thử nghiệm loại thuốc gây ảo giác mới?"
Cái này......
“Cái này gì chứ. Dù sao chúng ta đều là người sắp chết, muốn làm gì thì làm, chết ở Góc chết là chết, ở bên ngoài cũng là chết, đều giống nhau. "Tư Mã Quy chẳng hề để ý," Tôi còn quen biết mấy người, cuối cùng lúc sắp đi còn cho nổ tung vài cửa hàng.”
“Không có việc gì làm sao mà lại đi phá cửa hàng? "Lý Trình Di không thể hiểu được.
“Nhìn chướng mắt. "Tư Mã Quy cười cười," Mình sống một ngày biết một ngày, lúc nào cũng có thể chết, nhìn thấy trong cửa hàng nhiều người lại vui vẻ cười đùa như vậy. Làm chút chuyện khác người cũng rất bình thường”.
“Loại người đó chung quy vẫn là số ít" Tân Đức Lạp chen vào nói.
“Kỳ thật rất nhiều lúc tôi cũng nghĩ như vậy" Tư Mã Quy cười cười nói.
Tân Đức Lạp không nói lời nào, người Góc chết quanh quẩn bên bờ sinh tử, thần kinh nhiều lắm, lúc ông ta truy tìm tung tích con trai cũng gặp qua không ít.
Thậm chí, chính con trai ông, cũng tương tự như thế.
Có thể sống một ngày là một ngày, tận lực thể nghiệm những gì mình muốn thể nghiệm, không có gì phải cố kỵ, ai khiến ta khó chịu, ta sẽ khiến người đó khó chịu. " Tư Mã Quy cười nói.
Lý Trình Di nghe vậy, như có điều suy nghĩ.
Quả thật, đều phải chết, ai còn có thể cố kỵ lễ nghi phiền phức bình thường, cái gì lễ phép, quy củ, toàn bộ đều vứt sang một bên.
Tựa như lúc trước hắn ở bãi đỗ xe Grius, người của Công ty Ngải Hi đến truy tìm, hắn không chút do dự, ra tay giải quyết tất cả.
Lúc ấy tâm tính của hắn, chính là như lời Tư Mã Quy nói, "Dù sao mình lúc nào có thể sẽ chết, làm chuyện gì cũng liền lười suy nghĩ nhiều, làm trước rồi tính sau!"
Trong lúc nhất thời, trong xe trầm mặc, tựa hồ bởi vì những lời nói của Tư Mã Quy mà có chút nặng nề.
Lúc này xe cuối cùng cũng ra khỏi nội thành, chạy về phía ngoại ô.
“Cho nên Chung Dĩnh mới không muốn tìm chính phủ, mà tìm chúng ta. "Tân Đức Lạp chậm rãi lên tiếng.
Đúng vậy, loại người như chúng ta, chính phủ bắt được nhất định là nhốt lại trước rồi nói sau, tránh cho bệnh thần kinh phát tác lại làm những chuyện phiền toái" Tư Mã Quy gật đầu.
“Càng như vậy, rất nhiều người lại càng không muốn bị phía chính phủ phát hiện. "Tân Đức Lạp nói.
Lý Trình Di trầm mặc nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ.
Trong lòng bỗng nhiên ý thức được một điểm.
Bọn họ những người bị lôi vào Góc chết này, nếu như không có thân phận địa vị, có lẽ thật sự có chút đáng thương. Thuộc về phần tử tâm thần không ổn định, được liệt vào dạng khủng bố xã hội.
………………
Thị trấn Vĩnh Niên.
Trụ sở chính của Bất động sản Ngải Hi.
Hiện trường đã bị cảnh sát điều tra xong, thi thể bị chuyển đi, vết máu cũng được lau sạch.
Vào ban đêm, dế mèn kêu râm ran, toàn bộ tòa nhà Ngải Hi đều yên tĩnh.
Sau khi liên tiếp chết nhiều người như vậy, nơi này đã bị người xung quanh coi là tòa nhà chết chóc.
Hơi tới gần một chút, đều phảng phất có thể ngửi được mùi máu bên trong phiêu tán ra nhàn nhạt.