Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 102

Góc Nhìn Thứ Tư Chương 102

 

Biến cố xảy ra cực nhanh.

 

"Từ Khải" vừa dứt lời, đột nhiên mở bình giữ nhiệt, hất chất lỏng màu đỏ chói mắt bên trong về phía Túc Cửu Châu và Tiêu Cẩn Dư đối diện.

 

Tiêu Cẩn Dư phản ứng rất nhanh, thân mình chợt lóe, trốn sau lưng Túc Cửu Châu, nhưng trên mu bàn tay vẫn không kịp phòng ngừa bị bắn dính một ít chất lỏng. Tuy nhiên cậu không có thời gian quản "trà táo đỏ" trên mu bàn tay, mà mím môi, một luồng sáng bạc lập lòe từ lòng bàn tay cậu. Giây tiếp theo, Tiêu Cẩn Dư không chút do dự dùng dao cắt tĩnh mạch cánh tay, một lượng lớn máu ồ ạt chảy ra.

 

Bùm!

 

Trong nháy mắt, lấy Tiêu Cẩn Dư làm trung tâm, một luồng sức mạnh vô hình đáng sợ lập tức lan rộng.

 

Như thể có một thiên thạch khổng lồ đập mạnh xuống, đè nặng lên vai hai người dùng cấp 6 mạnh mẽ, Túc Cửu Châu và Thượng Tư Cẩn không kịp phòng bị mà hơi loạng choạng nửa bước. Ngay lập tức, chuỗi logic bị áp chế đến cực hạn, vô số sợi xích sắt siết chặt hai chuỗi logic cấp 6 đang có mặt, khiến họ khó khăn di chuyển.

 

Đây là A14 - Hiến Tế Thần Thánh!

 

Túc Cửu Châu và Thượng Tư Cẩn đều hơi ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả hai đã sớm dự đoán được, hiện tại nhìn thấy sự thật, cũng không quá mức khiếp sợ.

 

Tiêu Cẩn Dư nhìn Túc Cửu Châu, lớn tiếng nói: "Tôi không giữ được lâu đâu, tranh thủ lúc này!"

 

Không cần thanh niên nói thêm lời nào, Túc Cửu Châu nhếch miệng cười, ánh mắt anh lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện. Sau đó, một tia sáng bạc lóe lên, một con dao nhỏ sắc bén bay thẳng về phía mặt Thượng Tư Cẩn.

 

Cả hai chuỗi logic đều bị hạn chế, dường như bất lợi cho Túc Cửu Châu, vì anh là A01 Thương Phán quyết, chuỗi logic của kẻ thù dù mạnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn anh. Nhưng tình hình hiện tại là, địch trong tối ta ngoài sáng. Không ai biết chuỗi logic của Thượng Tư Cẩn rốt cuộc là gì, nhưng là không thể nghi ngờ, anh ta có thể sử dụng chuỗi logic của người khác. Anh ta đã sử dụng "Gió Thổi Mông", hư hư thực thực còn có thể sử dụng "Vũ Điệu Voi" của Từ Khải, vậy thì số lượng chuỗi logic mà anh ta giấu trên người rốt cuộc còn bao nhiêu, không thể biết được.

 

Cách tốt nhất là cả hai bên đều bị cấm sử dụng chuỗi logic, cắt đứt hoàn toàn thủ đoạn của Thượng Tư Cẩn!

 

Khi lĩnh vực Hiến Tế Thần Thánh được mở ra, cuộc đối đầu của người dùng trở thành một cuộc quyết đấu vũ lực thuần túy.

 

"Từ Khải" hơi ngả người về phía sau, vai nghiêng sang một bên để né tránh, dễ dàng tránh được công kích phi phi dao của Túc Cửu Châu. Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta ngẩng đầu, một tiếng xé gió vang lên trong không khí, "Từ Khải" biến sắc, anh ta vừa kịp liếc thấy một bóng đen thì Túc Cửu Châu đã tấn công đến trước mặt.

 

Thượng Tư Cẩn lật tay lấy ra một con dao găm mảnh dài nửa cánh tay, anh ta dùng lưỡi dao đón đỡ, tiếng kim loại va chạm leng keng đột ngột vang lên.

 

Cả hai đều lùi lại nửa bước, có nhận thức ban đầu về sức mạnh của đối phương.

 

Tiếp theo là cuộc đối đầu đỉnh cao như những tàn ảnh.

 

Bùm, bùm, bùm!

 

Trong cơn mưa lớn, máu chảy dọc cánh tay thanh niên, hòa cùng nước mưa thấm vào lòng đất. Tóc Tiêu Cẩn Dư đã hoàn toàn ướt sũng bởi nước mưa, cậu nheo mắt cố gắng nhìn rõ trận chiến của hai người dùng cấp cao, nhưng vì màn mưa cản trở tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.

 

Vũ khí nóng thông thường đã không còn tác dụng lớn đối với người dùng cấp 5, đạn không thể đuổi kịp tốc độ của người dùng cấp 5.

 

Huống chi là người dùng cấp 6.

 

Chính phủ Hoa Hạ chưa bao giờ bắt giữ bất kỳ người dùng cấp sáu nào, nguyên nhân là dựa vào vũ lực thuần túy, không ai có thể giữ được một người dùng cấp 6. Trừ khi là một người dùng cấp 6 khác.

 

Tuy nhiên, Thượng Tư Cẩn dường như không hề có ý định chạy trốn. Anh ta không ngừng giao chiến với Túc Cửu Châu. Mặt đường nhựa dưới chân hai người nứt toác, biến thành những mảnh vỡ đen sì. Trên đống đổ nát của tòa nhà dược phẩm Khang Thành sụp đổ, bùm! Túc Cửu Châu một nhát chém vỡ một xà nhà bê tông đổ nát, Thượng Tư Cẩn nghiêng người né tránh, áo bị lưỡi dao xẹt qua một vết nứt, máu hơi rỉ ra.

 

Anh ta hơi sững sờ một thoáng, chính thoáng chốc này, Túc Cửu Châu cầm dao tấn công thẳng tới.

 

Cảnh tượng vốn đang ngang tài ngang sức, vào khoảnh khắc này đã có sự chênh lệch nhỏ về ưu thế.

 

Túc Cửu Châu dồn ép Thượng Tư Cẩn liên tục lùi bước. Dưới sự tấn công của cả hai, đất đá vỡ vụn, bụi bẩn bị nước mưa cọ rửa thấm vào đại địa. Tiêu Cẩn Dư im lặng đứng nhìn bên cạnh, máu không ngừng chảy, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc tiến lên giúp Túc Cửu Châu, cậu chỉ là một người dùng cấp 3, điều cậu có thể làm là bảo vệ bản thân, không gây rắc rối cho Túc Cửu Châu.

 

Bất quá tình huống hiện tại đối Tiêu Cẩn Dư kỳ thật là có lợi nhất, Thượng Tư Cẩn dường như mệt mỏi đối phó với Túc Cửu Châu, không có tâm trạng để ý đến Tiêu Cẩn Dư đang ẩn nấp bên cạnh.

 

Mưa lạnh buốt chảy dọc lông mi, một tảng đá lớn bị vỡ lao về phía Tiêu Cẩn Dư, cậu vội vàng lùi lại né tránh. Nào ngờ giây tiếp theo, Thượng Tư Cẩn chật vật ngã về sau, vừa vặn chỉ cách Tiêu Cẩn Dư ba năm mét.

 

Tiêu Cẩn Dư hai mắt mở to, trái tim nhất thời vọt tới cuống họng.

 

Cậu không có thời gian suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất có thể bỏ chạy, nhưng phía sau không còn truyền tới bất kỳ tiếng động nào nữa. Tiêu Cẩn Dư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thượng Tư Cẩn dường như không để ý đến mình, anh ta giơ dao đỡ một đòn của Túc Cửu Châu, hai người lại xa dần một chút.

 

Tiêu Cẩn Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, lòng cậu lại trùng xuống.

 

...Không đúng!

 

Ông chủ Cẩn là một người dùng cấp 6.

 

Một người dùng cấp 6 có thể ẩn mình dưới sự kiểm soát của bộ máy quốc gia suốt nhiều năm, cấu kết với nhiều người dùng khác, nhưng vẫn không bị phát hiện!

 

Anh ta có thể ngang nhiên đánh cắp Tòa án Phán xét dưới sự bảo vệ nhiều lớp của chính quyền Hải Đô; anh ta có thể thiết lập một bố cục tinh vi như vậy, lừa dối thiên hạ đóng giả Trương Hải Tượng, thậm chí đóng giả Từ Khải... Anh ta lẽ nào không biết, cách phá vỡ tình thế tốt nhất đối với anh ta bây giờ là bắt giữ mình, uy h**p Túc Cửu Châu, từ đó thoát thân?

 

Nhưng anh ta đã không làm vậy.

 

Điều này không đúng, điều này rất không đúng.

 

Bộ não của Tiêu Cẩn Dư nhanh chóng quay cuồng.

 

Ông chủ Cẩn chắc chắn đã nghĩ đến điểm này, thậm chí dù có Túc Cửu Châu xen vào, anh ta cũng chưa chắc đã không bắt được mình. Ví dụ như vừa rồi là một thời cơ cực kỳ tốt. Nhưng anh ta cứ liên tục né tránh đòn tấn công của Túc Cửu Châu, chạy trốn khắp nơi, giống như một con chuột chật vật co quắp.

 

...Chạy trốn khắp nơi?!

 

Tiêu Cẩn Dư đột nhiên ngẩng đầu, khẩn trương nói: "Không đúng, hình như anh ta đang tìm gì đó! Túc thượng tá, anh ta không phải muốn chạy trốn, anh ta đang tìm một thứ gì đó!"

 

Nghe lời này, Túc Cửu Châu nheo mắt. Thượng Tư Cẩn ngạc nhiên ngẩng đầu quét mắt nhìn Tiêu Cẩn Dư một cái.

 

Đúng lúc này, Thượng Tư Cẩn chém vỡ một tảng đá lớn sụp xuống, nửa cái tủ bị hư hỏng xuất hiện giữa đống đổ nát.

 

Trong khoảnh khắc, cả ba người đều nhận ra cái tủ này. Túc Cửu Châu và Tiêu Cẩn Dư lập tức hiểu ý đồ của Thượng Tư Cẩn, nhưng đã không kịp nữa rồi.

 

Thượng Tư Cẩn lập tức duỗi tay, cú đấm xuyên thủng mặt tủ một lỗ lớn, anh ta túm lấy tài liệu giấu bên trong ra

 

Túc Cửu Châu đang định ra tay ngăn cản, Thượng Tư Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, cười lớn với Tiêu Cẩn Dư ở đằng xa: "Góc Nhìn Thứ Tư, có chút ngoài dự đoán của tôi. Tôi cứ nghĩ cậu chỉ đơn thuần có thể nhìn thấy các nhân tố logic thôi, không ngờ lại còn có thể đánh cắp chuỗi logic của người khác?"

 

Tiêu Cẩn Dư lạnh lùng, một tay ấn chặt cánh tay đang không ngừng chảy máu của mình, không nói một lời.

 

Thượng Tư Cẩn cười hì hì: "Cầm máu đi. Vết thương không ngừng lành lại, cậu lại không ngừng cắt ra. Một người dùng cấp 3, cố gắng sử dụng chuỗi logic cấp 5, độ khó vẫn hơi cao. Hoắc Lan Nhứ muốn đạt được hiệu quả này, chỉ cần tiêu hao một phần mười lượng máu của cậu thôi. Cậu có thể làm lành vết thương, nhưng không thể bù máu trong thời gian ngắn."

 

Trên khuôn mặt chất phác, chính trực của "Từ Khải" hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng ngay sau đó, chủ nhân của khuôn mặt này đột ngột chớp mắt: "Cậu muốn chết ở đây sao, Tiêu Cẩn Dư."

 

"Không cần hạn chế chuỗi logic."

 

Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh của người đàn ông vang lên, Tiêu Cẩn Dư ngạc nhiên ngẩng đầu.

 

Túc Cửu Châu quay đầu nhìn cậu: "Cầm máu đi."

 

Tiêu Cẩn Dư: "...Túc thượng tá?"

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Không một lời nào, nhưng khoảnh khắc này, Tiêu Cẩn Dư đã hiểu ý đối phương.

 

Tốc độ lành vết thương của người dùng cấp 3 cực kỳ nhanh, khi Tiêu Cẩn Dư không tiếp tục cắt cánh tay nữa, máu của cậu nhanh chóng khô lại.

 

Trong không khí, trường áp lực vô hình lập tức tan biến.

 

Giữa trời đất, những bông tuyết không biết từ khi nào đã ngừng rơi. Chỉ còn những giọt nước như mưa kiếm, ào ào đập xuống đất, tạo thành những hố nước nhỏ.

 

Túc Cửu Châu thong thả nâng bàn tay phải lên.

 

Mưa như trút nước, khi cơn mưa xám xịt đầy trời đổ xuống, dường như gặp phải vật cản, tạo thành một vùng chân không không có mưa ở bên phải tay Túc Cửu Châu. Nước mưa tránh ra, một cây hắc thương lãnh lệ  sắc bén, lấy tư thái yên tĩnh trầm mặc, chậm rãi xuất hiện.

 

Nụ cười trên mặt Thượng Tư Cẩn dần dần biến mất.

 

Hắc thương vô thanh vô tức, vắt ngang giữa màn mưa liên miên. Bỗng nhiên, Túc Cửu Châu nắm chặt lấy nó. Anh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn về phía "Từ Khải" đã mất đi tươi cười.

 

Thương Phán Quyết rung động trong lòng bàn tay anh, Thượng Tư Cẩn cũng nguy hiểm nheo mắt lại.

 

Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này, mưa to tầm tã, cơn mưa này đặc quánh như chất nhầy, trong không khí, các nhân tố logic màu xám cũng ngày càng nhiều.

 

Đột nhiên, Tiêu Cẩn Dư nghe thấy một giọng nữ gầm lên phẫn nộ từ phía Nam khu vực ô nhiễm số 19—

 

"Tao phải tự tay g**t ch*t mày!!!"

 

Trong nháy mắt, trường thương đen nhánh b*n r* từ lòng bàn tay người đàn ông, như một tia chớp màu đen, thẳng tắp đâm vào cổ tay trái của Thượng Tư Cẩn. Nó giống như có mắt, có mục đích đâm vào chỗ hiểm của kẻ địch. Thượng Tư Cẩn liên tục lùi lại, nhưng hắc thương tốc độ cực nhanh, anh ta cười lạnh một tiếng, đột nhiên giơ cao tay trái, tóm lấy trường thương kia.

 

Tiêu Cẩn Dư mở Góc Nhìn Thứ Tư.

 

Trong thế giới xám trắng, chỉ thấy một cây hắc thương thẳng tắp xuyên thủng tay trái của Thượng Tư Cẩn. Cùng lúc hắc thương xuyên qua, viên đá bảy sắc trên cổ tay trái của anh ta bỗng dưng vỡ vụn! Các nhân tố logic che trời lấp đất với đủ màu sắc ầm ầm nổ tung, Tiêu Cẩn Dư kinh hãi nhìn cảnh tượng này, toàn bộ tầm nhìn của cậu đều bị bao phủ bởi những nhân tố logic vô tận này.

 

Ở đằng xa, giọng Lạc Sanh ngày càng gần hơn: "Tao muốn giết mày, tự tay, giết mày!!!"

 

Thượng Tư Cẩn ho khan một tiếng, nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, anh ta thậm chí còn có tâm trạng cười nói với Tiêu Cẩn Dư: "Giúp tôi nói với Thủy Chi Hình, cô ta không giết được tôi đâu." Sau đó nhìn về phía Túc Cửu Châu: "Đều sắp sụp đổ rồi, mà vẫn còn sử dụng chuỗi logic như vậy. Hai người đúng là rất giống nhau." Anh ta chăm chú nhìn Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu rất lâu, không nhịn được nói: "Người tốt đều không sợ chết giống như hai người sao?" Nói xong, chính anh ta cũng bật cười.

 

Túc Cửu Châu nghe vậy cũng cười: "Nghe nói người sợ chết, nhất định sẽ chết trước đó." Anh lại nâng bàn tay phải lên, sợi dây thừng màu đen trên cổ tay hơi lay động, như có chất lỏng đặc quánh nào đó chảy xuống dọc theo sợi dây thô ráp, nhỏ giọt trên nền tuyết.

 

Ánh mắt Tiêu Cẩn Dư khựng lại -

 

Túc Cửu Châu chảy máu rồi.

 

Ba người không tiếng động giằng co, thời gian dường như trôi qua rất lâu, thực ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

 

Dưới cơn mưa lớn, Thượng Tư Cẩn từ trong túi lấy ra một viên đá màu trắng. Anh ta vừa cười, vừa "tách" một tiếng ấn viên đá này vào lòng bàn tay mình.

 

Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

 

Một lượng lớn máu tươi lập tức chảy ra từ lòng bàn tay bị xuyên thủng, nhưng miệng vết thương rất nhanh đã khép lại, viên đá này cũng biến mất không dấu vết.

 

Ngay lập tức, Tiêu Cẩn Dư vội vàng nói: "Hắn muốn chạy!"

 

Túc Cửu Châu lại không ngăn cản.

 

Tiêu Cẩn Dư nhìn anh: "Túc thượng tá?"

 

Túc Cửu Châu: "Cậu có thể trực quan nhìn thấy các nhân tố logic xung quanh anh ta. Trên người anh ta đã có một chuỗi logic xã lạ, đã kích hoạt rồi."

 

Giữa những tòa nhà cao tầng ở Phố Đông, mưa như trút nước. Người dùng nữ mạnh nhất Hải Đô dốc hết toàn lực chạy đến, người dùng cấp 6 ẩn danh mà cô đang truy đuổi lại cười tủm tỉm lấy ra một bông hồng từ trong túi.

 

Thượng Tư Cẩn đứng trên một chân, nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Cẩn Dư: "Túc thượng tá có nói với cậu điều quan trọng nhất của người dùng là gì chưa?"

 

Trước khi Thượng Tư Cẩn lấy ra bông hồng đó, Tiêu Cẩn Dư đã sử dụng Góc Nhìn Thứ Tư, nhìn rõ chuỗi logic lóe lên trên người anh ta -

 

Mỗi ba hạt là một vòng tuần hoàn khép kín, xoắn vào nhau và xoay tròn.

 

Cậu quá quen thuộc với chuỗi logic này.

 

Đây chính là Bạch Viện Tử.

 

Tiêu Cẩn Dư không trả lời, lạnh lùng hỏi lại: "Điều quan trọng nhất của người dùng?"

 

Chuỗi logic không có cao thấp phân chia, một chuỗi logic khi đi vào nhân thì tất yếu sẽ dẫn đến quả. Ngay cả Túc Cửu Châu cũng không thể ngăn cản Bạch Viện Tử đưa Thượng Tư Cẩn chạy trốn, lúc này cậu nghe lời đối phương, nhướng mày, đưa ra câu trả lời: "Luôn giữ suy nghĩ."

 

Thượng Tư Cẩn: "Hì hì, đúng vậy, luôn giữ suy nghĩ. Vậy Tiêu Cẩn Dự...

 

"Cậu thực sự cảm thấy người giết mẹ cậu, là tôi sao? Cái chuỗi logic chết người, khiến mẹ cậu chắc chắn sẽ chết một khi tiếp xúc với sự kiện chuỗi logic, thực sự có liên quan đến tôi sao?"

Bình Luận (0)
Comment