Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 116

Góc Nhìn Thứ Tư Chương 116

 

A03 - Thiếu Nữ Cực Quang, cựu đội trưởng Đội Thanh trừng Thủ Đô.

 

Ngày 23 tháng 7 năm 2044, tại vùng biển Thái Bình Dương cách thành phố Hải Đô 67 hải lý, chuỗi logic của người dùng cấp 6 Thiếu Nữ Cực Quang sụp đổ. "Sự kiện sụp đổ logic Thiếu Nữ Cực Quang" đã gây ra trận động đất mạnh 7.8 độ richter cho thành phố Hải Đô, và gây ra sóng thần cao 20 mét.

 

Ngày hôm đó, thành phố Trung Đô cách Hải Đô hơn một trăm cây số cũng cảm nhận được dư chấn.

 

Trước khi kích hoạt chuỗi logic, Tiêu Cẩn Dư luôn nghĩ đó chỉ là một thảm họa động đất sóng thần thông thường, được bên ngoài gọi là "Sự kiện động đất sóng thần lớn 7·23". Mãi đến hai tháng trước, một thành viên của Đội Thanh trừng Hải Đô tình cờ nhắc đến, cậu mới biết, đây không phải là thiên tai, mà là sự sụp đổ logic của một người dùng cấp 6 không thể thăng cấp.

 

...

 

Khi nói ra ID người dùng của em gái, Túc Cửu Châu thần sắc bình tĩnh, cũng không có quá nhiều khác thường.

 

Tiêu Cẩn Dư làm bộ lơ đãng quan sát phản ứng của đối phương, cậu ra vẻ tùy ý lướt nhìn sắc mặt Túc Cửu Châu. Ngay sau đó, người đàn ông đột nhiên hỏi: "Sao vậy?"

 

Tiêu Cẩn Dư: "Không..."

 

Túc Cửu Châu nhìn cậu chăm chú một cái, cười: "Đã qua rồi." Anh chợt nghĩ đến: "Đúng rồi, cậu có biết tại sao Vương Thao lại trở thành người dùng cấp năm không?"

 

"À?" Chủ đề này được mở ra quá đột ngột, không có sự chuẩn bị nào, Tiêu Cẩn Dư theo bản năng ngây người một chút. Cậu nhanh chóng suy nghĩ: "Chẳng lẽ không phải là thăng cấp bình thường sao?"

 

Theo những gì Tiêu Cẩn Dư đã tìm hiểu trong vài tháng qua, việc thăng cấp chuỗi logic có tổng cộng bốn rào cản. Dựa trên độ khó thăng cấp này, người dùng có thể được chia thành 5 loại.

 

Người dùng cấp 1 thuộc chuỗi thứ nhất, họ cần phải nỗ lực rất nhiều để thăng cấp lên cấp 2.

 

Người dùng cấp 2 và 3 thuộc chuỗi thứ hai, người dùng có thể thăng cấp lên cấp 2, chỉ cần nỗ lực một chút, nếu không có gì bất ngờ thì đều có thể thăng cấp lên cấp 3.

 

Tiếp theo, người dùng cấp 4 và 5 lại là một chuỗi khác. Chỉ cần thăng cấp lên cấp 4, và nghiên cứu kỹ lưỡng, tốc độ thăng cấp lên cấp 5 thường sẽ không quá chậm, trừ khi chưa đủ hiểu rõ chuỗi logic của mình.

 

Và cao hơn nữa, chính là cấp 6, cấp 7, được coi là rào cản lớn.

 

Túc Cửu Châu hỏi: tại sao Vương Thao lại trở thành người dùng cấp 5.

 

Tức là, anh không hề có bất cứ nghi ngờ nào về việc Vương Thao có thể trở thành người dùng cấp 4.

 

Góc Nhìn Thứ Tư mới được kích hoạt ba tháng, Tiêu Cẩn Dư không quen nhiều người dùng, nhưng theo quan sát của cậu, trong số những người dùng cấp 4 cậu từng gặp, "Nhà Mộng Tưởng", "Búp Bê Tây Dương", "Vũ Điệu Voi"... những người dùng cao cấp này dường như không gặp quá nhiều khó khăn trên con đường thăng cấp của mình. Chỉ cần cho họ một khoảng thời gian nhất định, họ chắc chắn có thể thăng cấp lên cấp 5.

 

Nếu phải nói, "Samba Gợi Cảm" Triệu Hận dường như không có dấu hiệu thăng cấp. Tất nhiên, tính cách hắn tương đối thô kệch, có lẽ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

 

Túc Cửu Châu: "Vương Thao thăng cấp lên cấp 5 vào ba năm trước."

 

Ba năm trước.

 

Tiêu Cẩn Dư nhìn anh: "Có phải là vào ngày Thiếu Nữ Cực Quang... em gái anh sụp đổ không?"

 

Túc Cửu Châu gật đầu: "Ừm. Khi người dùng cao cấp sụp đổ, rất có khả năng nồng độ nhân tố logic xung quanh sẽ tăng lên đáng kể. Vương Thao là một trong hai người dùng có sự thăng cấp rõ rệt nhất trong số những người dùng có mặt hỗ trợ Hải Đô ngày hôm đó."

 

"Hai người? Còn một người nữa là ai?"

 

"Là tôi." Túc Cửu Châu nheo mắt như đang hồi tưởng, giọng anh bình tĩnh: "Tôi từ A02, trở thành A01."

 

Chủ đề này hẳn là rất nặng nề, nhưng khi Túc Cửu Châu nói, giọng điệu lại không hề thay đổi, như thể anh chỉ là một người ngoài cuộc đang kể lại sự thật.

 

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt Tiêu Cẩn Dư lại không tự chủ được mà rơi xuống cặp lông mày tuấn mỹ lãnh đạm của người đàn ông này. Khi đối phương sắp nhận ra và nhìn sang, cậu lại nhanh chóng dời đi.

 

Trong chốc lát, cả hai đều không nói gì nữa.

 

Tuy nhiên, trong vài giây im lặng ngắn ngủi này, Tiêu Cẩn Dư lại nhớ ra một chuyện.

 

Hình như 004 từng nhắc với cậu rằng, Vương Thao là người dùng mà nó thấy không nên thăng cấp lên cấp 5 nhất, so với những người dùng cấp 5 khác thì hắn rất ngốc. Trớ trêu thay, Vương Đào hiện tại lại là người dùng cấp năm. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ý của 004 chính là: cách thăng cấp của Vương Thao khác với những người dùng khác, hắn giống như một sản phẩm của việc dục tốc bất đạt....

 

Không tiếp tục chủ đề này nữa.

 

Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu nhìn bức tranh sơn dầu trên bàn.

 

Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ một lát, hỏi thẳng: "Ánh mắt anh lần đầu tiên khi nhìn thấy bức tranh này, anh nghĩ đến điều gì?"

 

"Tiêu Cẩn Dư."

 

Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn anh.

 

Túc Cửu Châu cười: "Tiêu Cẩn Dư, một con cá vàng nhỏ trong bể cá... Không thấy điều này rất trùng hợp sao? Hay là, cái mà cậu liên tưởng đến đầu tiên không phải cái này?"

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

"Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ đến điều này."

 

Một bức tranh đặt trước cửa nhà Tiêu Cẩn Dư.

 

Nội dung bức tranh là một con cá vàng trong bể cá.

 

Rất khó để không liên tưởng đến "cá vàng nhỏ", "Tiêu Cẩn Dư", một cách chơi chữ đặc biệt.

 

(小金鱼,萧矜予 đồng âm đọc là Xiao Jin Yu)

 

Thanh niên mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào con cá nhỏ màu đỏ, đột nhiên nói: "Đây là đang chế giễu tôi? Hay là, đang ám chỉ điều gì?"

 

Cố tình vẽ một bức tranh, đặt "cá vàng nhỏ" vào bể cá, rõ ràng đây là một phép ẩn dụ.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Muốn phân tích tâm lý người vẽ, phải làm rõ những vật phẩm trong bức tranh của anh ta là gì. Trước hết, con cá này chắc chắn là chỉ tôi."

 

Túc Cửu Châu: "Hợp lý."

 

Tiêu Cẩn Dư tiếp tục: "Bối cảnh hơi khó nhìn, dù sao toàn bộ bức tranh lấy bể cá và nước làm chủ thể. Nền phía sau đều bị gợn sóng của nước ảnh hưởng, chỉ có những mảng màu mơ hồ. Con cá vàng đã xác định là chỉ tôi rồi, vậy tiếp theo chủ yếu là xem cái bể cá này. Cái bể cá này có ý nghĩa gì?"

 

Túc Cửu Châu: "Một nhà tù?"

 

Tiêu Cẩn Dư im lặng.

 

Túc Cửu Châu: "Cá có thể bơi trong sông biển, nhưng nếu bị thả vào bể cá, điều này chứng tỏ nó đã bị con người bắt giữ. Nó đã bị bắt, và bị nhốt vào một cái bể cá."

 

Dù rất muốn phản đối, nhưng lý trí mách bảo Tiêu Cẩn Dư rằng phân tích của người đàn ông này không có vấn đề gì.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Vậy ý của người vẽ tranh có thể hiểu theo hai cách. Thứ nhất, người đó cho rằng tôi luôn bị nhốt trong bể cá, giống như một con ếch ngồi đáy giếng, không hiểu thân phận địa vị của mình, cũng không biết hoàn cảnh của mình."

 

Túc Cửu Châu nói tiếp theo lời cậu: "Còn cách thứ hai..." Anh tnhìn về phía thanh niên bên cạnh, "Người đó muốn bắt cậu vào cái bể cá này."

 

Tiêu Cẩn Dư cười một tiếng.

 

Cậu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại không thể không thừa nhận, người vẽ tranh bí ẩn, có lẽ cũng là chủ nhân của chuỗi logic của kẻ thứ ba. Đối phương ẩn mình trong bóng tối, như một con chuột cống đang theo dõi cậu. Nhưng cậu lại hoàn toàn không có cách nào đối phó với đối phương, không biết thân phận của người này, cũng không thể tìm thấy đối phương.

 

Người này có lẽ hiện đang âm mưu điều gì đó ở một góc nào đó của thành phố, nhưng phải đến khi đối phương thực hiện, cậu mới có thể nhìn thấy manh mối của sự việc.

 

Thở dài một hơi thật sâu, Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh nói: "Vậy thì chúc người đó toại nguyện."

 

Túc Cửu Châu: "Sẽ không có ngày đó đâu."

 

Nghe vậy, Tiêu Cẩn Dư nhìn anh: "Hả?"

 

"Cậu có biết nơi an toàn nhất trên thế giới là ở đâu không?"

 

Tiêu Cẩn Dư ngây người một lát, não cậu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể lại thành thật buột miệng nói ra: "Bên cạnh anh."

 

Câu trả lời quá nhanh, Tiêu Cẩn Dư đột ngột cứng đờ.

 

Túc Cửu Châu sững sờ.

 

Ánh sáng vàng ấm áp, yên tĩnh chiếu lên mái tóc mềm mại của thanh niên, không thể dùng tay chạm đến, nhưng lại có cảm giác nó đáng lẽ phải rất bồng bềnh.

 

...

 

Túc Cửu Châu cười: "Trả lời đúng rồi, vậy thì thưởng cho cá vàng nhỏ này sẽ không bao giờ bị bắt vào bể cá."

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu đều không phải là họa sĩ chuyên nghiệp, cả hai đã kiểm tra kỹ lưỡng bức tranh này, cũng như vật liệu, vải vẽ, v.v., nhưng không tìm thấy nhiều manh mối.

 

Bây giờ điều quan trọng nhất là đợi dì Vương tỉnh lại. Có lẽ có thể nhận được thêm thông tin từ bà ấy.

 

Tuy nhiên, trời còn chưa sáng, Tiêu Cẩn Dư đã nhận được điện thoại của Triệu Hận.

 

Triệu Hận nói ngắn gọn: "Một tin xấu và một tin tốt."

 

Tiêu Cẩn Dư: "Nghe tin xấu trước đi."

 

"Được. Tin xấu là, Tiêu Cẩn Dư, giống như chúng ta đã đoán trước, các thành viên của chúng tôi đã xem qua 16 camera đường phố gần nhà cậu rồi, không phát hiện ra người khả nghi nào mang theo bức tranh."

 

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của mọi người.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Vậy còn tin tốt?"

 

Triệu Hận cười nói: "Tin tốt là, vừa rồi người dùng cấp 3 B332 - 'Họa Sĩ Minh Họa' cuối cùng cũng trả lời tôi. Anh ta nói anh ta vừa sáng tác xong một bức tranh, bây giờ có thời gian rảnh. Vì vậy Tiêu Cẩn Dư, cậu có thể mang bức tranh đó đi tìm anh ta. Chuỗi logic của anh ta có thể giúp cậu tìm ra hung thủ đứng sau!"

 

Vừa nói, Triệu Hận vừa gửi các tài liệu liên quan đến "Họa Sĩ Minh Họa" cho Tiêu Cẩn Dư.

 

【ID người dùng: Họa Sĩ Minh Họa】
【Tên thật: Tưởng Duy】
【Giới tính: Nam】
【Mã logic: B332】
【Cấp logic: Cấp 3】
【Chuỗi logic: Bất kỳ tác phẩm hội họa nào (bao gồm nhưng không giới hạn ở tranh sơn dầu, tranh thủy mặc, tranh màu nước và bất kỳ loại hình hội họa nào theo nghĩa phổ biến) được người dùng này nhìn chăm chú hơn mười giây sẽ bị bắt vào chuỗi logic.

 

Người dùng có thể cảm nhận được sự biến động cảm xúc, màu sắc ẩn chứa trong bức tranh đó trong vòng một phút. Đồng thời tìm hiểu sâu sắc ý nghĩa và ý nghĩa sáng tạo của tác phẩm, sinh ra một mức độ hiểu biết cảm xúc nhất định.

 

*Căn cứ theo 6 lần quan sát, trong toàn bộ chuỗi nhân quả của chuỗi logic này không tồn tại và không xuất hiện bất kỳ yếu tố nào liên quan đến con người, phạm vi tác dụng chỉ giới hạn trong các tác phẩm hội họa.】

 

Tiêu Cẩn Dư ngạc nhiên nhìn những dòng chữ trên màn hình điện thoại.

 

Túc Cửu Châu: "Triệu Hận đã liên lạc được với Họa Sĩ Minh Họa sao?"

 

Tiêu Cẩn Dư hoàn hồn: "Ừm."

 

Túc Cửu Châu: "Đúng vậy, chuyện này tìm Họa Sĩ Minh Họa, chắc chắn có thể có manh mối mới. Anh ta là một người dùng rất đặc biệt."

 

"Đặc biệt?"

 

Túc Cửu Châu nhìn cậu, nhướn mày: "Hiện tại đã biết, toàn bộ Hoa Hạ chỉ có 13 người dùng, mà chuỗi nhân quả, các điểm rẽ của chuỗi logic của họ, đều không liên quan gì đến con người."

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

Quả thật, rất đặc biệt.

 

Lời tác giả:

 

Cửu Muội: Không ngờ cá vàng của tôi lại công nhận cảm giác an toàn mà tôi mang lại cho em ấy như vậy ^_^

 

Cá vàng nhỏ: ...Tôi thực sự sẽ cảm ơn!

Bình Luận (0)
Comment