Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 162

Góc Nhìn Thứ Tư - Chương 162

 

"Làm ơn, đừng chết..."

 

"Tại sao chứ, xin con đấy, đừng chết mà..."

 

"Xin con đấy!!!"

 

***********

 

Năm 2025, mùa đông.

 

Sự kiện phóng xạ loại A vừa mới trôi qua 4 năm.

 

Thảm họa càn quét toàn cầu dường như đã kết thúc, nhưng một tầng mây mù sâu thẳm vẫn luôn trước sau bao trùm lòng người. Gió lạnh xào xạc, làm gãy những chạc cây cùng cành lá, lá khô rơi đầy đất.

 

Trước cổng bệnh viện Cửu Hoa ở Trung Đô, những người vô gia cư ngồi xổm bên gốc cây.

 

Những đám đông vô cảm chết lặng ra vào bệnh viện, như thế những con gia súc xếp hàng chờ bị xẻ thịt trong nhà máy, ánh mắt trống rỗng.

 

.......

 

Dường như tất cả âm thanh đều bị bao phủ bởi một lớp hơi nước dày đặc, xuyên qua những làn sương mờ ảo, nghe không rõ.

 

Tiêu Cẩn Dư cảm thấy mình như một con cá sắp chết đuối, toàn thân bị thứ gì đó siết chặt, cậu đáng lẽ phải chết, nhưng lại không chết.

 

Âm thanh bên ngoài xuyên qua lớp màng ngăn cách như một cái trống truyền vào lỗ tai cậu.

 

Ngôn ngữ được nói ra là gì, rất khó nghe rõ. Hầu hết thời gian đều không có nhiều âm thanh, bởi vì cách rất xa.

 

Cả thế giới là một khoảng không không có gì, không phải màu đen, mà là khoảng không..

 

Cậu bị nhốt ở nơi này.

 

... .......

 

"Ding dong——"

 

"Ding linh linh——"

 

Tiêu Cẩn Dư đột nhiên tỉnh táo, cậu theo bản năng muốn đứng dậy, lại phát hiện không thể điều khiển được cơ thể mình.

 

Nhưng lần này môi trường xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe rõ người bên ngoài đang nói chuyện.

 

Giọng nói the thé trong trẻo đó lại vang lên.
"Ding dong—— Ding ding dong dong——"

 

Đây là âm thanh gì?

 

Có người thay cậu hỏi câu hỏi này: "Đây là cái gì?"

 

Người trả lời ở xa anh ta một chút: "Là chuông gió. Cô Triệu chưa thấy qua sao?"

 

『Cô Triệu.』

 

"Tại sao lại treo ở đó."

 

"A, cô không thích sao. Hôm qua cô đọc sách nói là quá yên tĩnh, phòng bệnh này nằm ở cuối khu của chúng ta, các phòng bệnh xung quanh đều trống. Tôi nghĩ cô muốn sôi động hơn một chút, nên tự ý mua. Nếu cô không thích, tôi giúp cô bỏ đi nhé?"

 

"Ồ."

 

Chuông gió kêu leng keng, dường như có người đang tháo ra.

 

Giọng cô Triệu nhẹ nhàng, nhàn nhạt: "Cứ để đó đi."

 

"Ồ... được."

 

Gió nhẹ thổi qua, tiếng chuông gió trong trẻo lại vang lên.

 

Tiêu Cẩn Dư cảm thấy một áp lực mạnh mẽ từ mọi phía ập đến, những âm thanh này càng lúc càng xa, cậu không còn nghe thấy nữa. Đến khi ý thức khôi phục lại, cậu đã bình tĩnh lại, xác nhận tình cảnh hiện tại của mình—

 

Nhà Mộng Tưởng đã thành công.

 

Nhà Mộng Tưởng đã thành công giúp cậu nhìn thấy ký ức của 22 năm trước.

 

Giờ phút này, những gì cậu nghe thấy hẳn là sự kiện thật sự xảy ra 22 năm trước, tại phòng VIP khoa sản bệnh viện Cửu Hoa.

 

"Cô Triệu" này là mẹ ruột của cậu.

 

Và cậu đang ở trong bụng cô Triệu—
Tiểu thư Hepburn hóa ra họ Triệu.

 

Trong đầu Tiêu Cẩn Dư nhanh chóng lướt qua ý nghĩ này.

 

Y học hiện tại vẫn chưa định rõ, liệu thai nhi trong bụng mẹ có ký ức hay không. Giờ đây rõ ràng, cậu đã có ký ức. Khó mà nói hiện tại cậu được mấy tháng tuổi, nhưng chắc chắn không quá nhỏ.

 

Thông thường, phụ nữ mang thai chỉ nhập viện khi đến kỳ sinh nở, chuẩn bị sinh con.

 

Cơ thể tiểu thư Hepburn dường như không được khỏe, theo hồ sơ nhập viện không đầy đủ của bệnh viện Cửu Hoa, cô đã nhập viện từ sớm, vào phòng VIP, theo dõi tình trạng thai nhi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, dù có nhập viện sớm cũng sẽ không sớm quá lâu.

 

Tiêu Cẩn Dư đoán: ít nhất là bảy tháng.

 

Tiêu Cẩn Dư đã nhiều lần cố gắng giao tiếp với Túc Cửu Châu, nhưng rất tiếc, cậu vẫn không nhận được phản hồi từ đối phương.

 

Trước khi cả hai cùng bước vào chuỗi logic của Nhà Mộng Tưởng, Lạc Dao Dao đã nói: "Thông thường, khi xem ký ức, người dùng có thể giữ tỉnh táo. Trước đây tôi cần phải trích xuất ký ức trước, sau đó mới tổng hợp, vài ngày sau mới có thể xem. Sau khi tôi lên cấp 5, tôi đã có thể trích xuất và xem đồng bộ. Tuy nhiên tôi mới chỉ thử nghiệm trường hợp của một người." Cô nói: "Tuần trước, tôi đã nhờ 'Samba Gợi Cảm' làm một thí nghiệm, anh ấy có thể giữ tỉnh táo trong cung điện ký ức của mình. Nhưng lần này hai anh muốn xem ký ức quá xa xưa, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

 

Cô còn bổ sung thêm: "Trước đây, hai người trở lên cùng lúc trích xuất và xem ký ức có thể giao tiếp với nhau. Đương nhiên, hai anh sẽ như thế nào, tôi không thể xác định."

 

Hiện tại cậu và Túc Cửu Châu đang ở trạng thái không thể giao tiếp.

 

Ngoài ra, không biết là do ký ức mà Nhà Mộng Tưởng xem lần này quá xa xưa, ảnh hưởng đến nhân quả của chuỗi logic; hay ký ức của thai nhi vốn đã đứt đoạn. Khi xem ký ức, Tiêu Cẩn Dư phát hiện phần lớn thời gian cậu chỉ có thể cảm thấy một khoảng hư vô.

 

Tất cả ký ức đều là những mảnh vụn.

 

Tiêu Cẩn Dư tập trung chú ý, mỗi khi có tiếng động bên ngoài, cậu đều lắng nghe cẩn thận.

 

Rất nhanh, cậu đã đại khái phân tích được thân phận của những người nói chuyện, ngoài cô Triệu đang nằm viện ra, thường xuyên xuất hiện là vài y tá và bác sĩ của bệnh viện Cửu Hoa.

 

Tiêu Thần An chưa bao giờ xuất hiện.

 

Điều này rất bất hợp lý.

 

Theo lời kể của người nhà mấy bác sĩ và y tá trực ban ở bệnh viện Cửu Hoa, Tiêu Thần An rất yêu thương vợ mình, anh ta đối xử với tiểu thư Hepburn đặc biệt tốt.

 

Một mỹ nhân như vậy, bất kỳ người đàn ông nào đối xử tốt với cô ấy đều dường như là điều hiển nhiên.

 

Thế nhưng Tiêu Cẩn Dư chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ âm thanh nào thuộc về Tiêu Thần An.

 

Ba ruột của cậu dường như không tồn tại, vợ mang thai nhập viện, anh ta chưa từng xuất hiện.

 

...

 

Vô số mảnh ký ức như những mảnh thủy tinh vỡ, ào ào xen kẽ những đoạn màn đen trầm tịch, nối tiếp nhau.

 

Tiêu Cẩn Dư cảm thấy mình đang đi trong một không gian chân không, thỉnh thoảng va phải một căn phòng, cậu liền đẩy cửa vào. Nhưng căn phòng lại nhanh chóng biến mất, cậu lại đi trong hư vô.

 

Dường như đã rất lâu, nhưng cũng giống như chỉ mới một khoảnh khắc.

 

Đột nhiên.

 

"Cô thích vẽ từ bao giờ vậy?"

 

Một giọng nam khàn khàn, trầm thấp đột ngột vang lên.

 

Đây là một giọng nam xa lạ. Tiêu Cẩn Dư giật mình, cậu tập trung lắng nghe.

 

"Tuần trước." Là cô Triệu.

 

"Mang thai có thể động vào sơn dầu không."

 

"Ồ?"

 

Người đàn ông hỏi: "Đứa bé có bị ảnh hưởng không?"

 

"Ồ."

 

"Mùi này nặng lắm, tôi nghĩ hay là đừng vẽ nữa..."

 

"Cút." Giọng nói nhẹ nhàng.

 

"Rầm——"

 

Một tiếng va chạm dữ dội, giọng người đàn ông chợt im bặt.

 

"Ding leng keng——"

 

Chuông gió kêu lên.

 

Trong phòng không còn tiếng người đàn ông nữa.

Bình Luận (0)
Comment