Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 175

Góc Nhìn Thứ Tư Chương 175
.

 

"Cô đừng động đậy vội." Tiêu Cẩn Dư hạ thấp giọng.

 

Trần Hiểu Dung đang đỡ bạn thân đứng dậy, nghe vậy lại vội vàng ngồi xổm xuống. Cô bé nhỏ giọng hỏi: "Tiêu tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

 

Mày Tiêu Cẩn Dư nhíu chặt, cậu tập trung lắng nghe. Vài phút sau, cậu đột nhiên nhìn về hướng 001 vừa lao đến.

 

Sâu trong đường hầm tối đen và trống trải, rất nhanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trần Hiểu Dung căng thẳng, Tiêu Cẩn Dư cũng luôn sẵn sàng tấn công. Khoảng vài chục giây sau, một người đàn ông trung niên đầy thương tích xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.

 

Đường thông gió mà ba người Tiêu Cẩn Dư đang ở là một chỗ ẩn nấp, họ nấp trong đường ống quan sát lén lút, người đàn ông trung niên đi ngoài sáng không thể phát hiện ra họ.

 

Đối phương chạy bộ về phía trước, đôi khi quá mệt cũng sẽ bước nhanh vài bước, sau đó lại tiếp tục chạy.

 

Khoảng cách ngày càng gần, thấy hai bên chỉ còn cách nhau chưa đầy mười mét, Tiêu Cẩn Dư đã sẵn sàng ra tay. Ai ngờ người đàn ông trung niên đột nhiên dừng lại, anh ta sắc mặt nghiêm nghị, cảnh giác nhìn quanh, quát lớn: "Ai! Ai ở đó, ra đây!"

 

Tiêu Cẩn Dư trong lòng giật mình.

 

Cậu âm thầm đưa tay ra phía sau, vẫy vẫy về phía Trần Hiểu Dung. Cô gái hiểu ý cậu, ngậm chặt miệng.

 

Người đàn ông trung niên này mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm, hai túi áo phồng lên, không biết đựng gì. Rõ ràng hai bên cách nhau gần mười mét, trước khi đối phương xuất hiện Tiêu Cẩn Dư cũng đã bảo Trần Hiểu Dung tắt đèn pin điện thoại của cả hai, trong đường hầm không có chút ánh sáng hay âm thanh nào, nhưng người đàn ông trung niên lại không chịu bước thêm một bước nào, như một cảnh khuyển đánh hơi thấy hơi người lạ.

 

"Nếu không ra, tự chịu hậu quả!" Người đàn ông trung niên quát lớn, "Tôi chỉ cho các người mười giây nữa. Mười, chín, tám..."

 

Hoàn toàn không có thông tin nào cho thấy họ đang trốn ở đây, người đàn ông này dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy?

 

Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ nhanh chóng.

 

Người đàn ông trung niên đã đếm đến "bốn", một tia sáng lóe lên trong đầu Tiêu Cẩn Dư, cậu kích hoạt Góc Nhìn Thứ Tư, nhìn về phía đầu của người đàn ông trung niên.

 

Người đàn ông trung niên: "...Hai, một..."

 

Một giọng nam thanh lãnh trầm thấp vang lên từ trong bóng tối: "Anh là người dùng cấp mấy."

 

Người đàn ông trung niên sững sờ, trong mắt anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên, vẻ mặt vẫn cảnh giác như cũ: "Cậu cũng là người dùng?" Anh ta không trả lời câu hỏi này.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Phải."

 

Hai người dường như đã đạt được một sự đồng thuận nào đó, không ai nói thêm lời nào.

 

Bây giờ Tiêu Cẩn Dư đang đối mặt với một vấn đề rất nghiêm trọng: người dùng lạ mặt này là địch hay bạn.

 

Trên chuyến xe đến Thủ Đô, Túc Cửu Châu từng đề cập rằng, ngoài việc nhờ Hộp Mù giúp đỡ, Đội Thanh trừng Thủ Đô thỉnh thoảng cũng tự mình cử đồng đội vào Tuyến tàu điện ngầm số 6 để kiểm tra và quan sát trạng thái của vật ô nhiễm 001. Một là để đề phòng 001 gây rắc rối, hai là để thu thập một số dữ liệu thí nghiệm, tạo điều kiện cho Viện Nghiên cứu Logic tiến hành nghiên cứu.

 

Nhưng cậu không biết người này là thành viên của Đội Thanh trừng hay là một người dùng không rõ danh tính như tiểu thư Hepburn, Thượng Tư Cẩn.

 

Tuy nhiên, có một điều cậu có thể chắc chắn.

 

"Người này có thứ hạng trên App Trường Não không cao bằng mình." Tiêu Cẩn Dư đưa ra phán đoán.

 

Mặc dù không biết người dùng này dựa vào phương tiện nào để phát hiện ra họ đang ẩn nấp trong bóng tối.

 

Không ngoài hai khả năng, thứ nhất, chuỗi logic của anh ta có liên quan đến việc này, ví dụ như có thể cảm nhận được sự hiện diện của con người xung quanh. Thứ hai, và cũng là đơn giản nhất, người đàn ông trung niên chỉ đơn thuần dựa vào thể chất phi thường của người dùng để phát hiện ra họ.

 

Tuy nhiên, cả hai đều dẫn đến cùng một kết quả: người đàn ông trung niên chỉ có thể phát hiện ra họ khi khoảng cách giữa hai bên rút ngắn xuống còn mười mét.

 

Điều này chứng tỏ, thể chất của người đàn ông trung niên tuyệt đối không thể giúp ông ta nghe thấy hơi thở và nhịp tim của người ẩn nấp ở khoảng cách hơn mười mét.

 

Còn khi Tiêu Cẩn Dư phát hiện Trần Hiểu Dung và bạn, cậu cách hai cô gái hàng chục mét, nhưng lập tức đã nghe thấy tiếng thở của đối phương.

 

"Sức khỏe thể chất không thể hoàn toàn đánh giá hai người dùng mạnh hay yếu, nhưng trong trường hợp bình thường, người dùng càng mạnh thì các chức năng cơ thể cũng càng mạnh."

 

Trong lòng đã có tính toán, Tiêu Cẩn Dư lại nhìn đối phương. Cậu vẫn trốn trong đường thông gió, nhưng bây giờ, cậu đã chiếm thế chủ động.

 

Kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Cho tôi một bằng chứng chứng minh anh là thành viên Đội Thanh trừng Thủ Đô."

 

Người đàn ông trung niên biến sắc: "Tại sao tôi phải chứng minh thân phận cho cậu, thay vì cậu tự giới thiệu trước?"

 

Ngoài niệng nói vậy, nhưng người đàn ông trung niên rất rõ ràng, đối phương tuyệt đối không phải là thành viên của Đội Thanh trừng.

 

"Nếu không hắn ta nhất định đã sớm nhận ra mình rồi." Người đàn ông trung niên thầm thì trong lòng.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Nếu anh không muốn tự chứng minh thân phận, vậy thì quay đầu đi ngược lại, chúng ta không cần gặp mặt."

 

"Không được!"

 

"Tại sao?"

 

Người đàn ông trung niên vẻ mặt do dự: "Điểm đến của tôi ở phía trước, tôi sẽ không quay đầu lại."

 

Tiêu Cẩn Dư giọng điệu bình tĩnh: "Vậy thì tự chứng minh thân phận đi. Ngoài người của Đội Thanh trừng ra, tôi sẽ không tin bất kỳ người dùng không thuộc biên chế nào khác."

 

"Không phải, tại sao lại bắt tôi tự chứng minh? Tôi còn nghi ngờ cậu là phần tử nguy hiểm nào đó, tự mình chạy đến chỗ 001." Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa tiến lên hai bước.

 

“Bùm!”

 

Một cái bóng lướt qua trước mắt, người đàn ông trung niên hai mắt mở to, anh ta hoàn toàn không nhìn rõ đó là cái gì, cái bóng đen này đã biến mất ngay lập tức khỏi tầm mắt anh ta.

 

Ám khí này quá nhanh, với thị lực của một người dùng cấp 3 như anh ta mà lại không nhìn rõ được gì! Hoàn toàn không giống bay tới, ngược lại giống như dịch chuyển tức thời!

 

"Tiếp cận nữa, tôi sẽ giết anh."

 

Trong đường hầm ngầm tối tăm sâu thẳm, giọng nói của thanh niên sắc nhọn lạnh lùng.

 

Suy nghĩ của người đàn ông trung niên tại thời khắc này lóe lên muôn vàn, anh ta lùi lại một bước, sau đó bình tĩnh phân tích: "Cậu quả thực mạnh hơn tôi, vừa nãy cậu đã thể hiện thực lực của mình, thể chất của cậu tốt hơn tôi rất nhiều. Thể chất của cậu đã có thể vượt qua chuỗi logic, g**t ch*t tôi trong nháy mắt, tôi cũng sẽ không kịp phản ứng." Dừng lại một chút, anh ta nói: "Tôi tin cậu."

 

Giơ hai tay lên, người đàn ông trung niên hắng giọng: "Xin giới thiệu chính thức, tôi tên là Lý Đình Phong, đội trưởng phân đội ba Đội Thanh trừng Thủ Đô, trên App Trường Não là cấp B, B165-Liệp Kiêu... Cậu có thể xem qua." Anh ta hạ một tay xuống, "Ai cậu đừng hiểu lầm, chúng ta đều là người dùng, tôi dù có lấy vũ khí trong túi ra bây giờ cũng không thể làm hại cậu, ám khí vừa rồi của cậu còn nhanh hơn cả đạn. Tôi chỉ lấy chứng minh thư ra cho cậu xem."

 

Tiêu Cẩn Dư không trả lời.

 

Lý Đình Phong tự mình móc chứng minh thư ra khỏi túi, anh ta cũng không biết Tiêu Cẩn Dư có nhìn thấy hay không, giơ cao lên.

 

Ba giây sau.

 

Lý Đình Phong nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước bên phải, rất nhanh anh ta đã thấy một thanh niên tóc đen tuấn tú, điển trai bước ra từ đường thông gió.

 

Lý Đình Phong thở phào nhẹ nhõm: "Ưm, cậu là người dùng cấp 4 sao? Hay cấp 5? Cậu hình như không phải người dùng Thủ Đô... Gọi là gì?"

 

Tiêu Cẩn Dư nhìn đối phương: "Góc Nhìn Thứ Tư."

 

"À?"

 

.........

 

Khi Tiêu Cẩn Dư nói ra ID người dùng của mình, Lý Đình Phong không hề che giấu sự ngỡ ngàng của bản thân.

 

Không phải là sự mơ hồ, mà là sự ngạc nhiên.

 

Tiêu Cẩn Dư nhướng mày, cậu nhận ra: "Anh biết tôi?"

 

Lý Đình Phong: "Đương nhiên là biết! Không, tôi không có ý đó, tôi là nói tôi biết cậu. Dù sao thì cậu là một người dùng cấp 3, nhưng thứ hạng lại cao hơn rất nhiều người dùng cấp 4, tôi nghĩ tất cả người dùng ở Hoa Hạ đều đã chú ý đến cậu rồi, ngay cả A02, A03 và A04 hiện đang không rõ thông tin chính thức. Nhưng tôi biết cậu, còn vì Túc Thượng tá."

 

Lý Đình Phong giải thích: "Tháng trước khi Túc Thượng tá đến Thủ Đô, tôi cũng có mặt. Lúc đó Phó đội có hỏi cậu ấy một số chuyện gần đây ở Hải Đô và Trung Đô, Túc Thượng tá liền nhắc đến cậu. Túc Thượng tá rất ít khi nói về những người dùng khác, lúc đó tôi còn thấy khá lạ, nên đặc biệt ghi nhớ."

 

Ánh mắt Tiêu Cẩn Dư nhúc nhích.

 

Hai bên trao đổi thông tin cho nhau một cách đơn giản.

 

Theo lời Lý Đình Phong, anh ta vào tuyến tàu điện ngầm số 6 vào sáng hôm qua, mục đích là để thu thập dữ liệu cho viện nghiên cứu.

 

"Tôi từng vào chuỗi logic của 001 và cũng đã thoát ra thành công. Theo thống kê, tỷ lệ sống sót khi quay lại chuỗi logic của vật ô nhiễm 001 đối với những người đã từng thoát ra thành công lên đến 18%. Tỷ lệ đối với người dùng cao hơn. Và tôi là người dùng cấp 3 duy nhất sống sót từ đó trở về, ngoài Túc Thượng tá, Đội trưởng và Phó đội, những người còn lại đều là cấp hai trở xuống."

 

"Chỉ 18%?!" Từ nãy đến giờ, Tiêu Cẩn Dư và người đàn ông lạ mặt này vẫn nói những điều mà Trần Hiểu Dung không hiểu. Nhưng cô bé nhanh chóng nhận ra ý của hai người này là, dù đã từng thoát ra ngoài, khi quay lại cũng chỉ có 18% tỷ lệ sống sót.

 

Vậy còn những người lần đầu tiên bị con quỷ tàu điện ngầm này bắt vào thì sao?!

 

Tiêu Cẩn Dư liếc nhìn cô một cái, tiếp tục hỏi: "Tỷ lệ này không cao, anh rất mạo hiểm."

 

Lý Đình Phong cười nói: "Không sao cả, dù sao cũng phải nghiên cứu thứ quỷ quái này, nếu không để nó hoành hành dưới lòng đất Thủ Đô, giống như một quả bom hẹn giờ, đến khi nó phát nổ thì đã muộn rồi. Hy vọng chúng ta có thể chế ngự nó trước khi nó hoàn toàn điên loạn, nếu không sẽ có nhiều nạn nhân vô tội hơn nữa."

 

Tiêu Cẩn Dư: "Anh rất hận 001 sao?"

 

Trong giọng điệu của đối phương không hề che giấu chút hận ý mãnh liệt nào.

 

Lý Đình Phong nhìn cậu: "Ừm. Lần đó tôi thoát ra được ba năm trước, vợ và con trai tôi đều chết ở đây. Ở ga Hoa Viên Kiều. Vợ tôi không thức tỉnh chuỗi logic, con trai tôi cũng chỉ mới thức tỉnh sau khi bị kéo vào đây, thằng bé chỉ là người dùng cấp một, trạng thái rất không ổn định. Những người bình thường như vậy, tỷ lệ sống sót chưa đến 1%."

 

Trần Hiểu Dung từ từ há hốc mồm.

 

Tiêu Cẩn Dư nhìn Lý Đình Phong, đối phương mỉm cười lắc đầu với cậu.

 

Tiêu Cẩn Dư không vạch trần sự thật anh ta cố tình che giấu.

 

Không cần thiết phải gây ra cú sốc lớn như vậy cho một cô gái trung học đang hoảng loạn, tỷ lệ 1% đã khiến cô bé sợ hãi đến phát khóc. Tỷ lệ thực sự của người bình thường lần đầu tiên vào chuỗi logic của 001 mà còn sống sót, Túc Cửu Châu đã nói với Tiêu Cẩn Dư từ rất lâu rồi.

 

『0.09%.』

 

Sau khi Lý Đình Phong đến, anh ta rất khách khí nhận nhiệm vụ cõng cô gái tóc đuôi ngựa. Thân hình anh ta cao lớn hơn Tiêu Cẩn Dư, tuy thể chất không mạnh bằng cậu, nhưng cõng một cô gái vẫn thừa sức.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Trước khi anh đến, chúng tôi thấy 001 vừa đi qua. Anh cũng trốn trong đường thông gió để tránh nó sao?"

 

Lý Đình Phong ngạc nhiên nói: "Cậu không biết sao, Túc Thượng tá không nói với cậu à?"

 

Tiêu Cẩn Dư: "Cái gì?"

 

Lý Đình Phong nói: "Vật ô nhiễm 001 không phải là vật thể! Khoảnh khắc chúng ta bị nó bắt vào chuỗi logic, chúng ta mỗi giờ mỗi phút đều như đang bị nó đâm vào vô số lần! Ở đây, mỗi ngóc ngách, đều có sự hiện diện của nó. Nó ở khắp mọi nơi."

Bình Luận (0)
Comment