Góc Nhìn Thứ Tư Chương 183
Đây là một không gian đen tối và kín mít.
Dường như rất trống trải, dài khoảng 30 mét, chiều rộng và chiều cao cũng không chênh lệch là bao. Vì không có ánh sáng, hiệu ứng thị giác của không gian bị kéo dài vô tận, tạo cảm giác tĩnh mịch quỷ quái và huyền bí.
Giữa bóng tối, ngay cả thính giác cũng bị tước đoạt hoàn toàn.
Năm giác quan bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng chết chóc này, thời gian dường như ngừng trôi tại đây, mọi thứ đều ngưng đọng, cho đến khi…
Bỗng nhiên!
Một quả cầu ánh sáng nhỏ màu trắng đột ngột xuất hiện ở một góc nào đó của không gian. Nó phát ra ánh sáng rực rỡ, nhưng vì kích thước quá nhỏ nên chỉ có thể chiếu sáng một khu vực mờ nhạt. Ngay sau đó, lại một đốm sáng trắng nhỏ khác xuất hiện trong không gian đen tối.
Rồi đến đốm thứ ba, thứ tư…
Tổng cộng mười hai đốm.
Mười hai quả cầu ánh sáng trắng nhỏ như những bóng đèn, miễn cưỡng chiếu sáng được một phần không gian, và cũng làm nổi bật căn biệt thự nhỏ màu trắng giống như một minh trạch ở chính giữa không gian.
Dường như chủ nhân đã qua đời từ lâu, Bạch Viện Tử không tiếng động đứng sừng sững trong không gian này, và sẽ mãi mãi tĩnh lặng chờ đợi như vậy.
........
Những quả cầu ánh sáng bắt đầu hợp nhất!
Tiêu Cẩn Dư không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng những quả cầu ánh sáng, nhưng đúng như cậu dự đoán. Trước đó, Túc Cửu Châu đã hòa tan một góc của khối cầu ánh sáng trắng, sau đó góc nhỏ này không thể quay trở lại khối cầu ánh sáng trắng ban đầu được nữa, cả hai đã hoàn toàn tách rời. Khối nhỏ thì bay lơ lửng trong không trung, khối lớn thì thiếu mất một góc.
Dù chạm vào nhau chúng cũng không thể hợp nhất, bởi vì chúng thực sự không còn thuộc cùng một thời - không gian.
Nhưng trên thế giới này chỉ có một không gian Bạch Viện Tử.
Bất luận khối cầu ánh sáng trắng bị bóp méo đến bất kỳ thời không gian nào, chỉ cần chúng đi vào Bạch Viện Tử, chúng sẽ được tập hợp lại vào cùng một thời không.
Và bây giờ, chúng nhanh chóng bắt đầu hợp nhất.
Một khối cầu ánh sáng nhỏ hòa vào một khối khác, trở thành một khối lớn hơn. Sau đó, khối cầu lớn hơn lại tiếp tục chậm rãi hợp nhất. Càng ngày càng nhiều… cho đến khi, toàn bộ không gian chỉ còn lại duy nhất một khối cầu ánh sáng lớn cao 1m6.
Đột nhiên, ánh sáng mờ đi nhanh chóng, một tiếng động nặng nề vang lên khi thứ gì đó rơi xuống, đi kèm với đó là một tiếng “ai nha” vang dội. Âm thanh rất trong trẻo, mang theo sự trong trẻo đặc trưng của một bé trai chưa vỡ giọng.
Khối cầu ánh sáng trắng biến mất, không gian Bạch Viện Tử lại trở nên tĩnh lặng.
Nhưng người mà nó biến thành không phải là một kẻ ngốc.
Vài giây sau, cậu bé liền móc đèn pin ra khỏi túi, chiếu sáng không gian này.
Đây là một cậu bé cao 1m6. Tóc hơi dài, ngang tai, mái tóc lưa thưa không đều ở trán trông như tự cắt, không hề có tính thẩm mỹ. May mắn thay, dưới mái tóc dày là đôi mắt to màu hổ phách nhạt, đôi mắt mới được sử dụng mười năm này sáng trong và sạch sẽ, ẩn chứa trí tuệ của người dùng cấp 5 trở lên, nhưng vẫn đọng lại sự ngây thơ của một đứa trẻ.
Gương mặt Lâm Hổ Phách vẫn còn một chút nét bầu bĩnh của trẻ thơ, trông không mập, nhưng chắc chắn khi véo sẽ rất mềm.
Khác với Tiêu Cẩn Dư – một nạn nhân bị mắc kẹt một cách khó hiểu vào chuỗi logic của 001, những người như Lâm Hổ Phách, Lý Đình Phong đều chủ động tiến vào. Trước khi vào, họ đã chuẩn bị sẵn một số vật dụng cần thiết, ví dụ như đèn pin.
Cậu bé dùng đèn pin nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về căn biệt thự giấy màu trắng ở chính giữa không gian.
Một trong những người dùng cấp 6 mạnh nhất Hoa Hạ, A05-Hộp Mù, im lặng vô ngữ.
“…Vậy đây là đâu?”
Đây là một nơi mà Hộp Mù chưa từng thấy bao giờ.
Căn nhà giấy rõ ràng là một ngôi minh trạch, trên tấm biển có ba chữ “Bạch Viện Tử”. Ngoài ra, không có bất kỳ manh mối nào. Trong không gian không còn bất kỳ vật thể rõ ràng nào khác. Nhưng Hộp Mù rụt rụt cổ lại, cậu bé nhìn xung quanh với vẻ mặt phức tạp.
“Cảm giác rất không thoải mái…”
Là một người dùng cấp 6, Hộp Mù đã rất nhiều năm không có cảm giác sởn gai ốc như vậy.
Ngay cả khi gặp Vật ô nhiễm 001, cậu cũng không cảm thấy khó chịu đến thế. Cứ như thể bị vô số vật ô nhiễm bao vây, toàn bộ không gian này mang lại cho cậu cảm giác khó chịu tột độ. Cậu phải tìm cách rời khỏi đây, nhưng lại không có chút manh mối nào.
“Không còn đồ vật gì khác, xem ra manh mối duy nhất là ngôi minh trạch này? Bạch Viện Tử… sao nghe quen thế nhỉ, đó là cái gì vậy. Chắc chắn không phải 001, chưa từng nghe nói 001 có thể biến ra thứ kỳ lạ như vậy. Đó là chuỗi logic của người dùng nào, hay là vật ô nhiễm mới?”
Cậu bé lẩm bẩm không ngừng, tuy cảm thấy khắp người không khỏe, nhưng cậu không hề biểu hiện một chút hoảng loạn nào.
“Bạch Viện Tử Bạch Viện Tử Bạch Viện Tử…” Giọng nói chợt ngừng lại, Hộp Mù trừng lớn mắt: “Đúng rồi, hình như có một người dùng tên là Bạch Viện Tử thì phải? Hồi trước nhàn chán xem bảng xếp hạng hình như có thấy, đúng rồi… là một người dùng.”
Sau một hồi lâu.
Hộp Mù: “…”
Biết là người dùng thì có tác dụng gì chứ!
Mình hoàn toàn không biết một chút thông tin nào về chuỗi logic này!
Đây chính là nhược điểm của việc không gia nhập chính phủ.
Là một người dùng bình thường, ngay cả là người dùng cấp 6, Hộp Mù cũng chỉ có thể tìm hiểu thông tin mình muốn thông qua App Trường Não. Tỷ như cậu chỉ biết có một người dùng cấp 3 tên là Bạch Viện Tử, nhưng cậu không biết đối phương là ai, cũng không biết nhân quả của đối phương.
Tất nhiên, dù sao cũng là người dùng cấp 6, nếu Hộp Mù thực sự muốn biết thông tin của ai đó, trong trường hợp không quan trọng, Ủy ban Người dùng Thủ đô rất sẵn lòng giải đáp thắc mắc cho cậu. Nhưng vấn đề là….
Nhìn chiếc điện thoại hoàn toàn không có sóng, và App Trường Não hoàn toàn không mở được.
Hộp Mù: “…”
Mình cần App Trường Não này để làm gì!
“Haizz!” Thở dài thườn thượt, người dùng cấp 6 tiếp tục suy nghĩ về cách thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.
Đột nhiên, ánh mắt cậu bé trở nên sắc bén, một vẻ cảnh giác xuất hiện trên khuôn mặt trẻ trung non nớt. Chỉ trong một giây, thân ảnh cao 1m6 đã vọt đi, xuyên qua một góc của không gian Bạch Viện Tử. Cậu di chuyển thật sự quá nhanh, trông như thể dịch chuyển tức thời. Hộp Mù vươn tay, tóm lấy một mẩu giấy nhỏ đột ngột xuất hiện trong không gian.
Kiểm tra kỹ bên ngoài mẩu giấy, xác nhận không có nguy hiểm gì, cậu bé cẩn thận mở mẩu giấy ra.
Sau khi đọc rõ chữ viết trên đó, Hộp Mù ngẩn người..
….....
Mười giây sau, trong đường hầm tàu điện ngầm ẩm ướt, một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện.
Tiêu Cẩn Dư lập tức đề phòng, Túc Cửu Châu cũng không dám lơ là. Sau khi nhìn rõ cậu bé xuất hiện trên đường ray, cả hai mới nhẹ nhàng thở ra.
Trần Hiểu Dung kinh ngạc thốt lên: “Là cậu!” Cô bé vội vàng nói với Tiêu Cẩn Dư và những người khác: “Chính là cậu ấy, em và Kỳ Kỳ lúc đó nhìn thấy chính là cậu ấy, cậu bé đó!”
Lý Đình Phong: “Đúng vậy, nhóc ấy chính là A05-Hộp Mù.”
Hộp Mù vừa thoát ra khỏi không gian Bạch Viện Tử: “…”
Bốn cặp mắt đồng loạt nhất trí nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên cậu bé có cảm giác như cả nhà đang nhìn mình biểu diễn tài năng trong dịp Tết, Lâm Hổ Phách sởn tóc gáy, không nói nên lời quay đầu đi, tránh những ánh mắt kỳ lạ đó.
Cậu bé nhìn Túc Cửu Châu, khẽ gật đầu với anh. Khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, cậu bé bình thản chào hỏi: “Thương Phán Quyết, là anh đã cứu en ra phải không? Cảm ơn.”
“Hộp Mù.” Túc Cửu Châu gọi ra ID người dùng của đối phương, nhưng đối mặt với ánh mắt già dặn như người lớn của Hộp Mù, anh lại lắc đầu, mỉm cười chỉ vào chàng trai bên cạnh: “Không phải tôi cứu nhóc ra, nhóc có thể cảm ơn cậu ấy.”
Thực ra ngay sau khi thoát khỏi không gian Bạch Viện Tử, Hộp Mù đã nhìn thấy chàng trai tóc đen đứng cạnh Túc Cửu Châu.
Hộp Mù vẫn luôn công nhận ngoại hình của Túc Cửu Châu. Cậu bé thừa nhận rằng Thương Phán Quyết có vẻ ngoài rất đẹp trai, có lần mẹ cậu vô tình gặp cậu và Túc Cửu Châu nói chuyện, mẹ cậu không biết người dùng là gì, nhưng tối hôm đó về nhà, mẹ đã khen Túc Cửu Châu suốt cả buổi tối, tiện thể còn than phiền về người chồng lôi thôi luộm thuộm của mình.
Nhưng Hộp Mù không thích vẻ ngoài của Túc Cửu Châu.
Quá nam tính. Không thích, trông như một người đàn ông tốt.
Cậu bé tương đối thích vẻ ngoài ôn hòa và thanh tú như Tiêu Cẩn Dư hơn, có lẽ cũng vì bản thân cậu trông rất non, hồi nhỏ thường bị nhầm là con gái.
Nghe xong lời Túc Cửu Châu, Hộp Mù lặng lẽ nhìn Tiêu Cẩn Dư, cậu bé nói: “Anh là Bạch Viện Tử phải không? Em từng thấy tên anh trên bảng xếp hạng cấp A. Tờ giấy ghi ‘Nếu còn sống, hãy bắt chước động tác đấm thẳng tay phải về phía trước là có thể ra ngoài’ là do anh viết phải không. Cảm ơn anh, đã cứu em.”
Tiêu Cẩn Dư cúi đầu nhìn cậu bé, cậu lắc đầu: “Bạch Viện Tử đã qua đời rồi, là chuyện của năm ngoái. Nhưng cũng coi như là anh ấy đã cứu em.” Nói đến đây, Tiêu Cẩn Dư lén nhìn Túc Cửu Châu một cái.
Người đàn ông không có phản ứng gì.
Lý Đình Phong không rõ tình hình, nhưng Túc Cửu Châu thì khác.
Khi Hộp Mù nói ra ba chữ “Bạch Viện Tử”, trong lòng Tiêu Cẩn Dư lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Cẩn Dư chưa bao giờ tiết lộ rằng chuỗi logic nắm đấm bay có liên quan đến Bạch Viện Tử. Túc Cửu Châu dường như một chút cũng không tò mò, cũng chưa bao giờ hỏi. Nhưng bây giờ, Hộp Mù đã nói ra ba chữ “Bạch Viện Tử”.
Tiêu Cẩn Dư biết rằng Túc Cửu Châu chắc chắn đã đoán ra rằng nắm đấm bay mà cậu thường sử dụng chính là chuỗi logic của Bạch Viện Tử.
“Sao vậy?” Đối mặt với ánh mắt của thanh niên, Túc Cửu Châu mỉm cười nháy mắt.
Tiêu Cẩn Dư: “…”
Thanh niên mặt không đổi sắc: “Không sao.”
Tạm gác chuyện của Túc Cửu Châu sang một bên, Tiêu Cẩn Dư nhìn Hộp Mù nhỏ: “Anh tên Tiêu Cẩn Dư, ID người dùng là ‘Góc Nhìn Thứ Tư’, em cứ gọi anh là Tiêu Cẩn Dư là được. Hộp Mù, rất vui vì em còn sống, chúng ta hiện đang gặp phải một số tình huống rất đặc biệt, liên quan đến 001. Em là người dùng hiểu rõ 001 nhất toàn Hoa Hạ, có lẽ chỉ có em mới có thể giải đáp thắc mắc cho chúng tôi. Tất nhiên, trước đó, em có thể kể cho chúng tôi biết tại sao em lại biến thành những khối cầu ánh sáng trắng đó, em đã gặp chuyện gì không?”
Sắc mặt Hộp Mù bỗng chốc đại biến, khuôn mặt thanh tú đáng yêu như một bảng màu bị đổ, vô cùng đặc sắc.
Ho khan một tiếng, Hộp Mù nói: “Vậy em sẽ kể từ đầu. Đầu tiên, em được Đội Thanh trừng Thủ đô và Thương Phán Quyết…” Cậu bé nhìn Túc Cửu Châu, “hai bên mời đến để xem xét tình hình của 001. Cố Thanh Du nói với em rằng 001 gần đây rất kỳ lạ, đã bắt giữ hơn hai mươi nạn nhân, hy vọng em có thể giúp vào tìm kiếm, có lẽ có thể cứu được nhiều người hơn, thế là em vào.
“Trước khi vào, em đã tự bốc một chiếc hộp mù cho mình, đó là một con bù nhìn có đôi mắt cúc áo.
“Vừa vào không lâu, em đã gặp hai chị gái đang chạy trốn. Một trong số đó là chị gái bên cạnh này.” Cậu bé chỉ vào Trần Hiểu Dung.
“Lúc đó họ chắc là bị 001 truy đuổi, nhưng cả hai vẫn tỉnh táo, dường như cũng không có chuyện gì lớn nên em không quản. Chỉ cần khống chế 001 và thương lượng ổn thỏa, tất cả mọi người đều có thể sống sót. Rất nhanh, em đã đi đến trước mặt 001. Mọi thứ dường như không có gì khác biệt so với trước, 001 cũng dừng lại trước mặt em, không đâm chết em. Cho đến khi…”
Đôi mắt cậu bé lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng: “Nó đột nhiên hét lên ‘Chết hết đi’. Lần đầu tiên, 001 đâm về phía em.”