Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 200

Góc Nhìn Thứ Tư Chương 200

 

Ba người đến Trung Đô, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

 

Vương Thao trực tiếp quay về trụ sở Đội Thanh trừng. Trong chín thành phố lớn của Hoa Hạ, chỉ có Đội Thanh trừng Thủ Đô là có cả đội trưởng và phó đội trưởng đều là người dùng cấp 5, còn tám thành phố còn lại chỉ có đội trưởng là người dùng cấp 5, phó đội trưởng đều do người dùng cấp 4 đảm nhiệm.

 

Vương Thao vắng mặt năm ngày, rất nhiều việc đang chờ hắn xử lý, bao gồm cả hiện tượng bất thường của 004 hai ngày trước.

 

“Vậy tôi về trước đây, đợi tôi tìm hiểu rõ tình hình bên 004 đã, sáng mai hai người hãy đến.” Người đàn ông vạm vỡ xuống xe, nói với Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu.

 

Tiêu Cẩn Dư nhẹ nhàng gật đầu.

 

Trung Đô nằm ở giữa Hoa Hạ, nơi giao nhau giữa Bắc và Nam. Vừa về đến Trung Đô, nhiệt độ rõ ràng tăng lên, không khí cũng ẩm ướt hơn một chút như vùng sông nước Giang Nam.

 

Túc Cửu Châu có hai căn nhà ở Trung Đô, một căn hộ nằm gần ga tàu điện ngầm Trung Đô.

 

Đây là một khu dân cư cao cấp, vừa bước vào cổng khu dân cư, đập vào mắt là thảm thực vật tươi tốt xanh hóa. Khu dân cư nhìn qua giá nhà rất đắt đỏ, nên sau khi tiến vào cũng không thấy bất kỳ ai khác.

 

Mùi đất tanh nồng lẫn với hương hoa thoang thoảng, gió ấm thổi tới, Tiêu Cẩn Dư tháo khăn quàng cổ ra, vắt lên cánh tay. Cậu lặng lẽ đi theo sau Túc Cửu Châu, hai người bước vào một tòa nhà cao tầng.

 

Túc Cửu Châu vừa định nhấn thang máy, anh ta khẽ khựng lại.

 

Tiêu Cẩn Dư lập tức phản ứng, cậu liền dùng ngón tay lướt qua mí mắt.

 

Dưới Góc Nhìn Thứ Tư, chỉ thấy một điểm sáng đen từ từ bay ra từ bàn tay phải của người đàn ông. Không chút do dự, thực tế động tác này cũng đã được thực hiện rất nhiều lần, Tiêu Cẩn Dư thành thạo đưa tay chạm vào không khí phía trên bàn tay phải của Túc Cửu Châu.

 

Nhân tố logic bị sụp đổ này vừa rời khỏi cơ thể đã bị Tiêu Cẩn Dư phát hiện. Nó chưa đi được bao xa, còn rất gần ngón tay của Túc Cửu Châu.

 

Đầu ngón tay hơi lạnh của thanh niên khẽ lướt qua mu bàn tay, Túc Cửu Châu thần sắc bình tĩnh, ngước mắt nhìn cậu một cái.

 

Sau khi Tiêu Cẩn Dư dễ dàng tiễn đi nhân tố  logic bị sụp đổ này bằng Bạch Viện Tử, cậu nhận ra ánh mắt của người đàn ông. Khẽ mím môi, thanh niên mặt không đổi sắc quay đi, cậu né người sang một bên, giơ tay nhấn nút thang máy.

 

Tiêu Cẩn Dư: “Tốc độ sụp đổ của Thương Phán Quyết hình như nhanh hơn trước một chút.”

 

Túc Cửu Châu: “Đúng vậy, trước đây vài tiếng mới sụp đổ một chút, bây giờ hình như nhanh hơn mười mấy phút.”

 

“Nhanh hơn trước 23 phút.”

 

“Em nhớ rõ vậy sao.”

 

Tiêu Cẩn Dư khẽ ngẩn người, cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

 

Chàng trai trẻ tóc đen dường như không nghĩ nhiều đến vậy, cậu chỉ đang trình bày một sự thật. Tuy nhiên, khi đôi mắt cậu chạm vào ánh mắt đen láy của người đàn ông, tim Tiêu Cẩn Dư bỗng đập chậm một nhịp. Cổ họng bỗng nhiên nghèn nghẹn, giây tiếp theo, cậu quay đầu đi, giọng nói thanh lãnh: “Trí nhớ em tương đối tốt. Với lại chuyện của anh, tự anh không nhớ sao.”

 

Túc Cửu Châu cười: “Không rõ bằng em nhớ…”

 

Giọng nói dừng lại, nhìn ánh mắt hình viên đạn lạnh băng của Tiêu Cẩn Dư, Túc Cửu Châu chớp mắt, rồi ngậm miệng lại.

 

“Ting——”

 

Thang máy đã đến.

 

Hai người cùng bước vào thang máy.

 

Kể từ khi phát hiện chuỗi logic của Bạch Viện Tử có thể làm chậm quá trình sụp đổ của Thương Phán Quyết, Tiêu Cẩn Dư đã không về nhà mình nữa, mà vẫn luôn cùng Túc Cửu Châu cùng vào cùng ra.

 

A01 thường xuyên qua lại giữa chín thành phố lớn, xử lý các sự kiện chuỗi logic phức tạp khác nhau. Vì vậy Túc Cửu Châu ở mỗi thành phố đều có nhà ở.

 

Đèn LED của thang máy không ngừng nhấp nháy, số tầng ngày càng cao.

 

Trong không gian thang máy yên tĩnh và ấm áp, cả hai đều không nói gì. Tiêu Cẩn Dư cúi đầu nhìn xuống sàn, não bộ không ngừng suy nghĩ.

 

Rốt cuộc Túc Cửu Châu đã đoán ra mối quan hệ giữa cậu và 004 bằng cách nào?

 

50% khả năng… Không, phải là hơn 70%, người đàn ông này đã suy đoán rằng “baba” mà 004 nhắc đến chính là cậu.

 

Điều này không liên quan đến việc đi Thủ Đô xử lý sự kiện 001 lần này. Lúc đó Tiêu Cẩn Dư ám chỉ Hộp Mù kiểm tra thứ hạng của mình, hành động này rất bình thường, cũng đã chuẩn bị rất nhiều, Túc Cửu Châu sẽ không vì chuyện này mà nghi ngờ cậu và 004.

 

Người trong cuộc là Hộp Mù cũng không thấy có gì sai.

 

Vì vậy, trước đó Túc Cửu Châu đã nảy sinh nghi ngờ rồi.

 

Trong lòng Tiêu Cẩn Dư trăm mối suy nghĩ, nhưng trên khuôn mặt thanh tú, đẹp đẽ lại không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

 

Nguyên nhân lớn nhất, vẫn là hành động kinh thiên động địa của 004 khi Góc Nhìn Thứ Tư thức tỉnh.

 

Tiêu Cẩn Dư không khỏi thở dài trong lòng -

 

004 khi đó tuyên bố với cả thế giới chuyện “tôi có baba”, quả thực làm quá phô trương.

 

Lúc đó không chỉ Túc Cửu Châu, ngay cả Ủy ban Người dùng Trung Đô cũng đặc biệt đến tìm cậu, thăm dò một phen. Tuy nhiên, dù sao cậu cũng chỉ là một người dùng cấp 1 vừa thức tỉnh, người bình thường đều nghĩ rằng “baba” mà 004 sùng bái đến vậy hẳn phải là một vật ô nhiễm mạnh mẽ, hoặc ít nhất là một người dùng rất mạnh, không ai nghĩ đến một người dùng cấp 1 mới, nên cậu mới có thể che giấu được.

 

Cậu đã lợi dụng sự chênh lệch kiến thức thông thường để có thể trót lọt che giấu cho đến bây giờ.

 

Nhưng Túc Cửu Châu thì khác.

 

Tiêu Cẩn Dư ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, không ngờ Túc Cửu Châu cũng đang nhìn cậu.

 

Túc Cửu Châu: “Sao vậy?”

 

Tiêu Cẩn Dư im lặng: “…Không sao.”

 

“Ồ, không sao, nên mới nhìn anh.”

 

Tiêu Cẩn Dư: “…”

 

Đừng hỏi em có phải baba của 004 không, anh nói gì cũng được.

 

Nhìn đôi môi mím chặt của thanh niên, đáy mắt Túc Cửu Châu khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.

 

Ngay cả Tiêu Cẩn Dư cũng không nhận ra, khoảng cách giữa hai người đã gần gũi hơn rất nhiều từ lúc nào không hay.

 

Thời điểm đi bộ, sẽ đi gần hơn một chút; khi nói chuyện, cậu đã lâu không gọi “Túc thượng tá” nữa. Cậu vô thức gọi tên đối phương, thậm chí đến giờ vẫn chưa nhận ra sự thay đổi này.

 

Cửa thang máy mở ra, Túc Cửu Châu bước ra trước.

 

Đây là một căn hộ cao cấp, một tầng một hộ, không có hàng xóm. Túc Cửu Châu khom lưng lấy một đôi dép lê trắng từ tủ giày, Tiêu Cẩn Dư rất tự nhiên đưa tay nhận lấy.

 

Túc Cửu Châu nhìn cậu một giây, Tiêu Cẩn Dư vẫn như cũ cúi đầu đi dép.

 

Túc Cửu Châu đột nhiên hỏi: “Đã gặp vật ô nhiễm 001 rồi, cảm giác thế nào?”

 

Không hiểu tại sao đối phương đột nhiên hỏi câu này, Tiêu Cẩn Dư đổi giày xong, cậu trầm tư nói: “Rất nguy hiểm. Vật ô nhiễm là vật chết, ngoài 002 cây thường xuân ra, tạm thời chưa phát hiện chất gây ô nhiễm nào khác có sự sống. 001 là một chiếc tàu điện ngầm, có thể tự do di chuyển, nhưng trong sự kiện bạo động lần này, nó cũng không xông ra khỏi cửa tàu điện ngầm lên mặt đất gây rối. Em nghĩ, nó không thể rời khỏi đường ray tàu điện ngầm.”

 

Hai người vào phòng.

 

Túc Cửu Châu gật đầu: “Anh cũng đồng ý với quan điểm này, nhưng cũng có khả năng là nó không muốn rời đi.”

 

Thông thường, một chiếc tàu điện ngầm không thể lao ra khỏi đường ray mà chạy trên đất liền. Nhưng đó là vật ô nhiễm, là 001. Mọi chuyện xảy ra với 001 đều có thể xảy ra, giống như một chiếc tàu điện ngầm bình thường cũng không nên biết nói chuyện.

 

Tuy nhiên, vật ô nhiễm 001 dù nguy hiểm đến đâu, vẫn có thể kiểm soát được.

 

Tiêu Cẩn Dư nghiêm túc nói: “Người dùng đáng sợ hơn vật ô nhiễm.”

 

Con người mãi mãi đáng sợ hơn vật ô nhiễm.

 

001 tràn đầy trong đầu chỉ là muốn tiêu diệt toàn nhân loại, nhưng nó đường hoàng tuyên bố mục đích của mình cho mọi người biết, ngược lại không hề che giấu một chút nào. Còn một nhân loại đang nghĩ gì, đôi khi ngay cả bản thân họ cũng không biết.

 

“Ngày mai anh sẽ đi gặp 004 một mình.”

 

Tiêu Cẩn Dư đột ngột ngẩng đầu: “Tại sao?”

 

Túc Cửu Châu nhìn cậu: “Anh nghĩ nó sẽ nói.”

 

Tiêu Cẩn Dư: “Ừm… Uy h**p bằng vũ lực, anh có thể đánh bại 004.” Chuyện này Túc Cửu Châu đã nói trên chuyến tàu điện ngầm.

 

Túc Cửu Châu chăm chú nhìn cậu.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Làm sao vậy?”

 

Di chuyển ánh mắt, Túc Cửu Châu lắc đầu: “Không có gì. Em có muốn uống gì không?”

 

........

 

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp từ ngoài cửa sổ sát đất nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, rơi xuống sàn gỗ màu nhạt.

 

Túc Cửu Châu cởi chiếc áo khoác đen ra, treo lên giá treo quần áo ở cửa. Người đàn ông mặc một chiếc áo len lông cừu màu xám nhạt, đôi chân dài tạo thành một cái bóng thon dài dưới ánh sáng, cổ tay đeo một chuỗi dây gai đen, hạt châu màu đen tuyền khẽ lắc lư theo cử động cánh tay anh.

 

........

 

Tiêu Cẩn Dư đột nhiên hỏi: “Anh có nghĩ việc Hộp Mù tăng thứ hạng có liên quan gì đến A03 và A04 không?”

 

Bước chân của Túc Cửu Châu dừng lại, anh chậm rãi quay người, nhìn thanh niên đang nói.

 

Trong phòng khách sáng ngời sạch sẽ, chàng trai trẻ tuổi thanh tú, đẹp trai đang lặng lẽ đứng. Đôi mắt màu nhạt vô cùng tĩnh lặng, như một hồ nước sâu thẳm, trong suốt nhưng lại lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

 

.........

 

Túc Cửu Châu: “A03 và A04 sao?” Anh cười: “Ừm, phải suy nghĩ kỹ xem có quan hệ gì.”





 

Tác giả có lời muốn nói:

 

200 chương

 

Đúng nha, cũng là cuốn mới

Bình Luận (0)
Comment