Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 217

Mọi người thấy xưng hô lấn cấn thì đừng mắng tui, dù sao thì tuổi của hai người họ cũng có chênh lệch mà, xưng hô như vậy cũng không sai đúng không, haizzzzz, tui không ngờ truyện nó chậm nhiệt như vậy.... •π∆π•

 

Góc Nhìn Thứ Tư Chương 217

 

"Có ư?"

 

Những tán lá ngô đồng dày đặc che kín bầu trời, giữa những chiếc lá rụng, Tiêu Cẩn Dư đáp rất nhanh. Thần thái của thanh niên vô cùng trấn định, trên gương mặt tuấn tú trắng nõn không có nhiều biểu cảm, cậu rất tự nhiên và bình thường hỏi ngược lại, trong mắt còn vương chút hoài nghi.

 

Chà.

 

Túc Cửu Châu mỉm cười.

 

Tiêu Cẩn Dư nói: "Ảo ảnh số 2 hơi xa đây một chút, ảo ảnh số 4 gần hơn, chỉ cách 3km. Thượng tá Túc, chúng ta đi xem ảo ảnh số 4 trước nhé?"

 

Túc Cửu Châu hỏi: "Có chuyện gì khiến em không muốn nói với anh sao?"

 

Tiêu Cẩn Dư im lặng vài giây: "Không có."

 

Túc Cửu Châu không trả lời, anh sải bước, chỉ vài bước đã đến trước mặt thanh niên. Không một lời giao lưu, anh đưa tay ra.

 

Tiêu Cẩn Dư sững người một chút, giây tiếp theo, cơ thể nhanh hơn ý thức, cậu theo phản xạ bật Góc Nhìn Thứ Tư. Những ngón tay gầy thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng xòe ra, lơ lửng giữa không trung. Một điểm sáng đen nhẹ nhàng bay ra từ đầu ngón tay giữa, Tiêu Cẩn Dư mím môi, sử dụng Bạch Viện Tử, bắt lấy điểm nhân tố logic đang phân rã đó.

 

Giống như sự ăn ý trong nhiều tháng qua, dường như không có gì thay đổi, nhưng trong làn gió se lạnh, Tiêu Cẩn Dư lại cảm thấy có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

 

Có phải là quá gần rồi không?

 

Cậu khẽ lùi người ra sau một chút.

 

Túc Cửu Châu: "Em có phải hiểu lầm gì không?"

 

Tiêu Cẩn Dư khựng lại, ngẩng đầu lên.

 

"Anh vẫn luôn cho rằng, anh là một người chính trực và tốt bụng." Người đàn ông cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào chàng trai trẻ trước mặt: "Nếu em có hiểu lầm gì, có thể trực tiếp nói cho anh biết."

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

Chuyện này, thực sự không dễ nói chút nào.

 

Thanh niên tóc đen vẫn im lặng, rất lâu sau, Tiêu Cẩn Dư nói: "...Đi thôi?"

 

Túc Cửu Châu nheo mắt.

 

Cả khuôn mặt nóng bừng một cách khó hiểu, bàn tay giấu trong tay áo từ từ nắm chặt, Tiêu Cẩn Dư căng da đầu quay người bước đi. Tuy nhiên, cậu vừa bước một bước, đã nghe thấy giọng người đàn ông phía sau lại trầm xuống, từng câu từng chữ hỏi: "Thật sự không có chuyện gì sao?"

 

Anh nói rất nghiêm túc, mỗi chữ đều rõ ràng, trầm ổn và vững vàng vang vọng trong không khí.

 

Tiêu Cẩn Dư quay đầu lại.

 

Túc Cửu Châu vẫn đứng tại chỗ.

 

Trên gương mặt A01 không còn nụ cười nữa, anh tỉ mỉ nhìn thanh niên cách vài bước chân bằng một sự chân thành chưa từng có.

 

Túc Cửu Châu trịnh trọng nói: "Anh cứ nghĩ, chúng ta là bạn bè?"

 

Thật bất ngờ, đó lại là một câu hỏi.

 

Môi Tiêu Cẩn Dư khẽ mấp máy.

 

Mặt trời hoàn toàn chìm vào lòng đất. Ráng chiều tím rực vắt ngang nửa bầu trời, nửa còn lại đã bị màn đêm xâm chiếm.

 

Gió lạnh thổi hiu quạnh, Túc Cửu Châu cụp mắt, anh đút hai tay vào túi, chuỗi dây gai hạt châu màu đen trên cổ tay khẽ rung rinh trong không trung, cuối cùng được chủ nhân giấu vào trong tay áo.

 

Túc Cửu Châu nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

 

.........

 

"Từ Tư Thanh có nói một chuyện, là em... đã nghĩ nhiều, xin lỗi."

 

Người đàn ông áo đen đĩnh bạt tuấn cúi đầu, vừa đi ngang qua thanh niên, chợt dừng bước.

 

Không quay đầu lại, ở nơi Tiêu Cẩn Dư không nhìn thấy, Túc Cửu Châu gợi lên khóe môi.

 

Thương Phán Quyết có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, chủ nhân của mình sẽ sử dụng khả năng tư duy mạnh mẽ nhất thế giới vào chuyện này. Chỉ trong chớp mắt, "Từ Tư Thanh", "một chuyện", "nghĩ nhiều", vài từ khóa ngắn gọn đã lướt nhanh trong não bộ.

 

Chuỗi logic và người dùng là hỗ trợ lẫn nhau.

 

Người dùng thông qua suy nghĩ, nâng cao cấp độ của chuỗi logic.

 

Chuỗi logic nâng cao cấp độ, ngược lại tác động đến thể chất của người dùng. Không chỉ là sức mạnh cơ bắp, trao đổi chất của tế bào... mà còn là các tế bào não phong phú hơn, các nơ-ron thần kinh phát triển hơn.

 

Túc Cửu Châu quay người nhìn về phía Tiêu Cẩn Dư, anh nhíu mày hỏi: "Cậu ta nói anh là người đồng tính?"

 

Tư duy thật nhanh.

 

Tiêu Cẩn Dư không khỏi cảm thán trong lòng. Cậu khẽ gật đầu: "Ừm..."

 

Túc Cửu Châu cười nói: "Hải Đô đang xảy ra sự kiện chuỗi logic nghiêm trọng như vậy, cậu ta còn tâm trí nói chuyện này sao?"

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

Thanh niên im lặng cụp mắt xuống.

 

Chuyện này là do cậu hỏi mà.

 

Khi mọi chuyện đã được nói rõ, dường như cũng không còn quá ngượng ngùng nữa. Túc Cửu Châu là người đồng tính thì sao chứ, Tiêu Cẩn Dư chưa bao giờ kỳ thị người đồng tính, thậm chí hồi cấp ba cậu còn có một người bạn cùng bàn là người đồng tính. Sau khi thi đại học xong, cậu còn từng đi ăn cùng người bạn đó và bạn trai của cậu ấy.
Thế giới dường như rộng mở hẳn ra, Tiêu Cẩn Dư thở phào nhẹ nhõm, cậu hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đến ảo ảnh số 4?"

 

Túc Cửu Châu là người đồng tính, điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu giao tiếp bình thường với người này.

 

"Em bây giờ không đề phòng anh nữa sao?"

 

Tiêu Cẩn Dư vừa lấy điện thoại ra định xem bản đồ, nghe vậy, cậu sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

 

Túc Cửu Châu chớp mắt: "Vừa nãy còn đề phòng anh mà."

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

"Xin lỗi, em không có ý đó." Cậu không hề kỳ thị người đồng tính.

 

Nhận ra việc mình cố tình kéo giãn khoảng cách trước đó có thể đã khiến đối phương hiểu lầm rằng mình kỳ thị người đồng tính. Tiêu Cẩn Dư sắp xếp lại từ ngữ, định giải thích một chút. Tuy nhiên, ngay khi cậu chuẩn bị mở lời, trong làn gió se lạnh, cậu thấy người đàn ông áo đen mỉm cười khẽ cúi người về phía trước, anh nhìn thanh niên, hỏi một câu.

 

"Em ghét người đồng tính à?" Giọng Túc Cửu Châu rất thoải mái, dường như chỉ là một câu đùa vui bâng quơ giữa bạn bè.

 

Tiêu Cẩn Dư không hiểu ý đối phương: "Không hề."

 

Túc Cửu Châu gật đầu: "Thế thì tốt."

 

Tiêu Cẩn Dư: "?"

 

"Xem ra không chán ghét anh."

 

Đôi mắt thanh niên chợt mở to.

 

Nhìn biểu cảm của đối phương, Túc Cửu Châu lại hỏi: "Em bận tâm sao?"

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

Cậu hoàn toàn không hiểu ý đối phương, đại não dường như ù lên một tiếng, chấn động.

 

Vài giây sau, người dùng cấp 5 bình tĩnh lại, Tiêu Cẩn Dư cố gắng hết sức để giọng điệu của chính mình thật bình tĩnh: "Em không hiểu ý anh lắm, Túc Cửu Châu, em chưa bao giờ kỳ thị người đồng tính, em luôn nghĩ xu hướng tính dục là tự do của mỗi người."

 

Túc Cửu Châu: "Em đã từng yêu chưa?"

 

"Chưa." Trong đôi mắt trong trẻo đầy vẻ mơ hồ, Tiêu Cẩn Dư không hiểu sao lại chuyển sang chủ đề này.

 

Túc Cửu Châu khẽ gật đầu: "Vậy là chưa từng yêu con gái, cũng chưa từng yêu con trai." Thương Phán Quyết tự mình phân tích một hồi.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Không phải..."

 

"Vậy em có cần đề phòng một chút không?"

 

Giọng nói trong cổ họng chợt im bặt. Tiêu Cẩn Dư kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Túc Cửu Châu chỉ mỉm cười nhìn cậu, không nói thêm lời nào.

Bình Luận (0)
Comment