Góc Nhìn Thứ Tư Chương 224
Đêm đen sâu thẳm, từ chân trời phía Đông dần hé lộ một vệt trắng nhợt nhạt.
Bình minh đã đến, nhưng mặt đất vẫn như cũ chìm trong sự tĩnh mịch nặng nề. Toàn bộ Khu Vực Ô Nhiễm số 18 tựa như một vùng đất vẩn đục bị cô lập với thế giới, không khí nơi đây ngưng đọng, thời gian cũng dường như ngừng trôi. Giữa trời đất chỉ còn tiếng bước chân lộp bộp của hai con người, đạp lên những mảnh đá vỡ rải khắp mặt đất, âm thanh tĩnh lặng vọng lại.
Tiêu Cẩn Dư kích hoạt Góc Nhìn Thứ Tư, nhìn những điểm sáng đen vô tận trước mắt.
Mặt trời ban mai vẫn xé toạc màn đêm, nhưng không thể chiếu sáng những tòa nhà chọc trời dọc bờ sông Hoàng Phố. Vô số nhân tố ô nhiễm tựa như đàn châu chấu đếm không xuể, bao trùm khắp thế giới.
Những chuỗi logic mất kiểm soát không thể tồn tại lâu dài, vì vậy hiện tại trong Khu Vực Ô Nhiễm số 18 hoang tàn này, không còn nhiều chuỗi logic mất kiểm soát còn sót lại, mà chỉ còn những nhân tố ô nhiễm màu đen tan rã từ chúng.
Sau khi nhiễm màu đen, nhân tố logic đã trở thành một sản phẩm đen đúa khiến người buồn nôn.
Tiêu Cẩn Dư hơi nghiêng người, tránh một đoàn nhân tố ô nhiễm đang lơ lửng trong không khí, cậu tăng tốc bước chân, theo sát Túc Cửu Châu.
Nhận thấy thanh niên đang đến gần, ánh mắt Túc Cửu Châu khẽ động, anh hỏi: “Nhìn thấy?”
Tiêu Cẩn Dư gật đầu: "Ừm, rất nhiều nhân tố ô nhiễm, toàn là màu đen. Sau khi em bật Góc Nhìn Thứ Tư, ở đây dù là giữa trưa nắng chói chang, cũng sẽ chỉ như trời âm u thôi.” Quá nhiều điểm sáng màu đen, che khuất cả bầu trời.
Hai người đi qua Tháp Truyền Hình Hải Đô nổi tiếng, xuyên qua “Bộ Ba Hải Đô” này, đến bên bờ sông, Túc Cửu Châu dừng lại.
“Ở đây, em tắt Góc Nhìn Thứ Tư trước đã.”
Tiêu Cẩn Dư đóng chuỗi logic.
Ngay khoảnh khắc chuỗi logic bị tắt, thanh niên không thể kiểm soát được mà nheo mắt lại. Ánh nắng chói chang khiến cậu chảy xuống nước mắt sinh lý, Tiêu Cẩn Dư lúc này mới nhận ra, đã là buổi sáng, mặt trời đã lên cao.
Túc Cửu Châu dẫn cậu, chỉ tay về phía vài tòa nhà cao tầng bên cạnh.
Dù không kích hoạt chuỗi logic, nhưng Tiêu Cẩn Dư biết rằng, với mỗi cử động của Túc Cửu Châu, phần lớn nhân tố ô nhiễm trong không khí đều sẽ tránh xa anh. Tựa như gặp phải thứ gì đó đáng sợ hơn, những điểm đen nhanh chóng tránh đường, nhường lối cho người dùng mạnh nhất toàn cầu.
Túc Cửu Châu nói: “Cách đây không quá mười ngày, có hai người đã giao chiến tại khu vực này. Kinh nghiệm thực chiến của em còn kém, không nhìn ra được, anh sẽ giải thích chi tiết cho em. Đầu tiên, va chạm ban đầu đại khái là ở đây.” Anh chỉ vào một chiếc xe cà phê bị bỏ hoang trên đường.
“Trước khi giao chiến, hai người này đã có một đoạn trao đổi. Một bên bất ngờ đá ghế, đột ngột tấn công, bên kia dễ dàng đỡ được, rồi lập tức phản kháng. Cánh cửa trước của chiếc xe cà phê bữa sáng này bị một vết giày đá vào trong lúc phản công. Nhìn dấu giày và độ sâu, là một người đàn ông trưởng thành, cỡ giày khoảng 42, chiều cao ước tính từ 175-183cm.”
.......
Gió xuyên qua những tòa nhà cao tầng san sát nhau, bóng những tòa nhà bao phủ hai người. Túc Cửu Châu chậm rãi giải thích, nghe lời anh nói, Tiêu Cẩn Dư như xem một bộ phim, trước mắt cậu hiện lên từng cảnh chiến đấu dữ dội.
Hai người dùng cấp cao một lời không hợp, bất ngờ bộc phát.
Khu vực ô nhiễm nguy hiểm nhất Hoa Hạ, dưới chân hai người như đi trên đất bằng. Tất cả nhân tố ô nhiễm bị đòn tấn công áp đảo đánh lùi, trận chiến của hai người từ mặt đất, một đường tiến thẳng vào tòa nhà lân cận. Pháo đài kim loại bê tông cốt thép này bị đập nát, nhìn theo dọc đường, những bức tường kính lớn bị cơ thể người đập thành từng vết nứt vỡ.
Túc Cửu Châu nói: “Cuối cùng, một trong hai bên rơi vào thế yếu, rút lui về phía Đông Bắc.”
Tiêu Cẩn Dư cúi đầu nhìn những vệt máu lấm chấm trên mặt đất, nhanh chóng cậu quay đầu, lại nhìn thấy một vệt máu đã đen lại cách đó mười mét.
Túc Cửu Châu nhận thấy hành động của cậu, nói: “Gần như là hai bên đều bị thương nặng, cả hai đều chịu những vết thương không nhỏ, một bên tuy đã trốn thoát, nhưng bên kia cũng không còn sức lực để truy đuổi, bỏ chạy về phía Tây qua sông.”
Cẩn thận hồi tưởng lại lời giải thích vừa rồi của Túc Cửu Châu, lại quan sát cảnh tượng đổ nát trải khắp hàng chục tòa nhà và hai con phố, Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ một lát, hỏi: “Thiệt hại nghiêm trọng như vậy, chỉ do hai người dùng cấp cao gây ra?”
Túc Cửu Châu nhếch khóe môi: “Đúng vậy, chỉ có hai người. Người bình thường, ngay cả người dùng cấp 6, nếu không trải qua huấn luyện đặc biệt, phương thức tấn công đều có thói quen cố định. Ví dụ như lực đấm nặng nhẹ, mỗi lần né tránh thích đặt chân trái hay chân phải trước. Rõ ràng, ở đây chỉ có hai loại dấu vết.”
Tiêu Cẩn Dư khẽ gật đầu: “Vậy thì, hai người này chắc chắn là hai trong số bốn người: A02, A03, A05 hiện tại và A07.”
Túc Cửu Châu nói: “Dù đã nhiều ngày trôi qua, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được nhân tố logic của hai người này còn sót lại trong không khí. Không quá đậm đặc, nhưng vẫn còn. Anh cũng đã đo bằng máy dò nhân tố logic, nhân tố logic ở đây nhiều hơn các khu vực khác của thành phố Hải Đô.”
Tiêu Cẩn Dư hiểu ý anh.
Thanh niên tóc đen hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Cậu giơ ngón tay, nhẹ nhàng vuốt mi mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, thế giới bỗng trở nên đen trắng.
Ánh sáng mặt trời trong khoảnh khắc đó mất đi màu sắc, vô số điểm đen như lũ lụt, điên cuồng tràn đến trước mặt Tiêu Cẩn Dư. Nhưng một bóng đen đã lướt qua trước mặt, cực hắc trường thương lạnh lẽo sắc bén chợt che chắn trước người thanh niên, dù không nhìn thấy, nhưng vô hình cản lại đợt tấn công ào ạt của nhân tố ô nhiễm.
Túc Cửu Châu: “So với người thường chưa thức tỉnh, chuỗi logic mất kiểm soát càng muốn tấn công người dùng. Chúng có thể trú ngụ trong cơ thể người dùng lâu hơn, nên một khi em sử dụng chuỗi logic, chúng sẽ tấn công em càng dữ dội hơn.”
Thương Phán Quyết lặng lẽ không tiếng động chắn trước Tiêu Cẩn Dư, như Moses tách biển, làn sóng đen bị nó chẻ ra một con đường chết chóc.
Trong lòng chấn động, Tiêu Cẩn Dư ngẩng mắt lên, nhìn Túc Cửu Châu một cái.
Túc Cửu Châu khẽ mỉm cười với cậu.
Im lặng một lúc, Tiêu Cẩn Dư tiến lên, quan sát những nhân tố logic còn sót lại trên dấu vết chiến đấu.
Khó mà tưởng tượng được, những dấu vết còn sót lại của chuỗi logic người dùng, sau gần mười ngày, lại vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Chỉ thấy trong những vết nứt do chiến đấu gây ra khắp mặt đất, từng điểm sáng đầy màu sắc không ngừng vặn vẹo, rung động. Tổng lượng nhân tố logic này không nhiều lắm, có lẽ chỉ tương đương với lượng mà một người dùng cấp 1 bình thường để lại khi sử dụng chuỗi logic.
Nhưng cần biết rằng, trận chiến này diễn ra cách đây mười ngày, hơn 90% nhân tố logic đã tiêu tan trong không khí.
Tiêu Cẩn Dư cẩn thận quan sát từng điểm sáng đầy màu sắc lấp lánh ở mỗi vết nứt.
Từ mặt đường nhựa đến bức tường kính, từ những mảnh kính vỡ rải rác khắp nơi đến những thanh thép cốt lõi nằm ngang khắp mặt đất.
Vô số nhân tố logic dưới góc nhìn của Góc Nhìn Thứ Tư, không nơi nào có thể ẩn náu. Đặc biệt ở những nơi dấu vết chiến đấu dữ dội hơn, các điểm sáng đầy màu sắc còn sót lại nhiều hơn. Tiêu Cẩn Dư không bỏ qua bất cứ nơi nào, cậu quan sát đi quan sát lại.
Những vết nứt này giống như một cái hố trũng, cơn mưa lớn đã tạnh, những giọt nước còn sót lại trong đó đang dần bốc hơi…
.......
Không thể nhìn ra sự khác biệt.
......
Những nhân tố logic này không giống Thương Phán Quyết, vì không thể dò xét nên phần lớn hiện ra dưới dạng màu đen thuần túy; cũng không giống Thủy Chi Hình, giữ lại một màu xám nhạt độc đáo thuộc về chủ nhân.
Chúng chỉ là những nhân tố logic bình thường, không có bất kỳ sự khác biệt nào so với những điểm sáng bảy sắc cầu vồng thông thường.
Tiêu Cẩn Dư không thể nhìn ra được cách vận hành cụ thể của chúng, chúng cũng không còn bất kỳ cấu trúc đặc biệt nào, chỉ đơn thuần phân tán từng hạt một, rồi từng hạt một dần dần tiêu tan…
Đột nhiên.
Tiêu Cẩn Dư ngẩn người.
Từng hạt một tiêu tan ư?
Cậu đột ngột quay đầu lại, đứng trước một lỗ lớn bị đục xuyên qua bức tường bao, trợn to hai mắt nhìn một đám nhân tố logic ở vết nứt.
Túc Cửu Châu nhận ra: “Phát hiện ra điều gì bất thường à?”
Tiêu Cẩn Dư không trả lời. Vài giây sau, cậu nói: “Em muốn xem thêm vài chỗ nữa.”
Túc Cửu Châu: “OK.”
Dưới sự cản trở của Thương Phán Quyết, những nhân tố ô nhiễm màu đen không cản được tầm nhìn của thanh niên quan sát những điểm sáng đầy màu sắc. Chỉ thấy trong một vết nứt trên mặt đất, khoảng vài trăm điểm sáng đầy màu sắc đang không ngừng lấp lánh, rồi từng chút một tan biến.
Tiêu Cẩn Dư quan sát một phút, rồi chuyển sang vết nứt tiếp theo.
Túc Cửu Châu rất kiên nhẫn, anh không hỏi thêm, chỉ đi theo Tiêu Cẩn Dư, một tấc cũng không rời đứng sát phía sau cậu. Hơi thở ghê tởm chợt nồng nặc, như thể những con quỷ đói khát nhiều ngày rốt cuộc không thể chịu nổi sự cám dỗ, muốn tấn công thanh niên tóc đen đang tỏa ra hương thơm. Ánh mắt Túc Cửu Châu trầm xuống, Thương Phán Quyết cắm thẳng xuống đất.
......
Nhân tố ô nhiễm đột ngột đứng yên, từ từ thu lại những xúc tu ghê tởm..
......
Tiêu Cẩn Dư đứng dậy, đã lâu rồi cậu không sử dụng Góc Nhìn Thứ Tư lâu đến vậy. Cậu nhắm mắt lại, tạm thời tắt chuỗi logic. Vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt cậu đã chạm vào một đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh.
Tiêu Cẩn Dư khẽ giật mình, cậu mím môi, nói: “Em không thể nhìn ra được mô hình vận hành cụ thể của những nhân tố logic này.”
Lời này vừa thốt ra, Túc Cửu Châu nhướng mày –
Mỗi nhân tố logic với mô hình vận hành đặc biệt tạo nên những chuỗi logic khác nhau.
Đây chính là bản chất của chuỗi logic ư??
Túc Cửu Châu không nói rõ, anh hỏi: “Vậy em đã nhìn ra được điều gì?”
Sự tin tưởng quá mức đã khiến Tiêu Cẩn Dư không cảm thấy mình vừa lỡ lời, hoặc dường như cậu đã nhận ra nhưng không có ý định cứu vãn.
Tiêu Cẩn Dư nhớ lại: “Nhân tố logic sẽ còn sót lại trong không khí, nhưng dù sao đã qua lâu rồi, nhân quả cũng đã bắt đầu tiêu tán, chủ nhân cũng đã rời đi nhiều ngày, chúng cũng dần biến mất. Em vốn nghĩ sẽ không nhìn ra được manh mối gì, nhưng em vừa phát hiện… Túc Cửu Châu, chúng biến mất từng mảng một.”
Túc Cửu Châu nhíu mày: “Thế nào là biến mất từng mảng một?”
Suy nghĩ một lát, Tiêu Cẩn Dư ngồi xổm xuống, gom những mảnh đá vụn trên mặt đất lại với nhau. Cậu chỉ vào hàng chục viên đá nhỏ, nói: “Giả sử đây là những nhân tố logic mà em nhìn thấy, chúng trộn lẫn vào nhau, không có cấu trúc đặc biệt, đương nhiên em không thể nhìn ra có bao nhiêu chuỗi logic ở đây. Nhưng, sự biến mất của chúng có quy luật.
“Ba viên đá này, đột nhiên biến mất cùng lúc.” Cậu đưa tay, lấy đi ba viên đá từ đống đá.
“Bốn viên này, biến mất cùng lúc.
“Còn bảy viên này, tám viên này…”
Tiêu Cẩn Dư lần lượt lấy từng viên đá từ đống đá theo từng đợt.
Sau sáu lần lấy, cậu dừng lại, ngẩng đầu nói: “Chỉ có sáu đợt. Sáu khoảng thời gian, nhân tố logic ở những nơi khác nhau, đột nhiên biến mất cùng lúc.”
Túc Cửu Châu nheo mắt lại, cuối cùng vẫn là không thể nhìn thấy, anh nhất thời cũng không thể nghĩ ra hiện tượng đặc biệt này có ý nghĩa gì.
Tiêu Cẩn Dư: “Ban đầu em cũng không hiểu, tại sao nhân tố logic lại được chia thành sáu loại lớn, tự chúng tan biến. Nhưng khi em phát hiện ra, ở mỗi nơi còn sót lại nhân tố logic, chúng đều được chia thành sáu đợt này, từng đợt từng đợt tiêu tan, em chợt hiểu ra…”
Đồng tử Túc Cửu Châu co lại, anh ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Cẩn Dư.
Tiêu Cẩn Dư cũng biết, anh đã hiểu ý cậu. Đứng dậy, Tiêu Cẩn Dư trịnh trọng nói: “Túc Cửu Châu, ở đây tổng cộng có sáu chuỗi logic. Cùng một chuỗi logic, tốc độ tiêu tán của chúng đương nhiên là như nhau.”
Quay đầu nhìn khu vực ô nhiễm số 18 tan hoang, thanh niên tóc đen từng chữ từng câu nói: “Chỉ có hai người dùng, nhưng lại có sáu chuỗi logic…”
Hai người liếc nhìn lẫn nhau.
Túc Cửu Châu cười lạnh: “Trong hai người này, một người chắc chắn là Thượng Tư Cẩn.”