Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 228

Góc Nhìn Thứ Tư Chương 228

 

Đây là một vùng ngoại ô.

 

Những ngôi nhà cấp bốn thấp bé xung quanh vẫn giữ nguyên kiến trúc của hơn hai mươi năm trước.

 

Gió lạnh heo may, như lưỡi dao cắt ngang cánh đồng lúa, những đám cỏ dại hoang vu phía xa rạp mình xuống. Trong vài ngôi nhà nhỏ gần đường, không ai bật đèn, chỉ có tiếng chim côn trùng sột soạt rúc rích xuyên qua bụi cỏ.

 

Triệu Hận dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, dù hắn chỉ mới cấp 4, còn Nhà Mộng Tưởng đã đạt cấp 5, hắn vẫn che chắn cho cô gái. Thanh niên cao lớn cường tráng da ngăm thận trọng quan sát thêm vài giây, hắn lớn tiếng hô: “Đội Thanh trừng đang làm nhiệm vụ, người trong căn nhà đó bước ra ngoài!”

 

Triệu Hận và Lạc Dao Dao nhìn nhau, cả hai đều nhìn về phía căn nhà cấp bốn ở giữa ba căn.

 

Căn nhà này trông không khác biệt nhiều so với hai căn bên cạnh. Sự kiện phóng xạ loại A bùng phát đột ngột, nhiều cư dân không kịp dọn hành lý đã vội vã bỏ chạy. Chủ nhân của mấy căn nhà này chắc hẳn đều đã rời đi vội vã, không khóa cửa, cửa phòng cũng chỉ khép hờ.

 

Ba giờ trước, Đội Thanh trừng nhận được tin báo từ quần chúng, nghi ngờ vật thể gốc của ảo ảnh số 3 nằm trong khu vực ô nhiễm này. Vì vậy, hai người dùng cao cấp vừa đến Hải Đô để giúp đỡ đã được tận dụng, cử đi tìm kiếm khu vực ô nhiễm nguy hiểm.

 

Triệu Hận rất chắc chắn, hắn và Lạc Dao Dao đã tìm kiếm trên con phố này nửa tiếng đồng hồ mà không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cho đến vừa nãy.

 

Có người đang ẩn nấp trong căn nhà đó.

 

Hắn còn cố ý che giấu khí tức.

 

Nghĩ đến đây, Triệu Hận mặt lạnh, hắn nháy mắt với Lạc Dao Dao: yểm hộ cho tôi, tôi lên xem sao.

 

Lạc Dao Dao: “???” Anh nói gì cơ?

 

Triệu Hận: “……”

 

Thôi vậy, dù sao đây cũng là một người dùng cấp năm, thể chất vượt trội, ít nhất chắc chắn sẽ không cản trở.

 

Không phối hợp nữa, cả hai cùng tiến lên. Triệu Hận thân thể căng chặt, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Lạc Dao Dao ẩn mình trong áo choàng, cũng nín thở. Ngay khi hai người sắp đến gần căn nhà cấp bốn, Triệu Hận đột nhiên dừng bước, hắn tay trái cầm máy dò nhân tố logic, tay phải móc điện thoại ra khỏi túi.

 

Gọi một cuộc điện thoại.

 

“Alo, đội trưởng. À đúng rồi tôi và Nhà Mộng Tưởng đang ở khu vực ô nhiễm số 149 đây… chỉ là muốn báo cáo với chị một tiếng, chúng tôi hình như phát hiện một nghi phạm ẩn nấp trong khu vực ô nhiễm, đang chuẩn bị bắt giữ. Để đề phòng, báo cáo chị một tiếng, ba phút sau không gọi điện cho chị thì chị nhanh chóng đến cứu người nhé.”

 

Lạc Dao Dao: “Hả???”

 

Người ẩn trong nhà: “……”

 

Triệu Hận cúp điện thoại, lúc này, máy dò nhân tố logic trong tay hắn cũng phát ra tiếng tít tít.

 

Trong mỗi khu vực ô nhiễm, nhiều nhất là nhân tố ô nhiễm màu đen. Loại nhân tố logic bị ô nhiễm này không thể bị thiết bị phát hiện, tức là, vào lúc này, thứ khiến máy dò phát ra tiếng kêu, là người bí ẩn đang ẩn nấp trong nhà.

 

Hắn ta là một người dùng.

 

Đội Thanh trừng được hưởng phúc lợi chính phủ, nhận được nguồn lực hỗ trợ nâng cấp chính phủ, nhưng đồng thời, họ đều đi trên mũi dao.

 

Mỗi năm, các Đội Thanh trừng ở các địa phương, ít nhất có năm suất tử vong. Vì vậy, cẩn thận và thận trọng luôn là phương châm của mỗi thành viên Đội Thanh trừng.

 

Tay Triệu Hận đã đặt lên eo mình, một khi có gì đó không ổn, hắn sẽ ngay lập tức đẩy Lạc Dao Dao có chuỗi logic không có khả năng tấn công trực tiếp ra xa, đồng thời bắt đầu một điệu nhảy Samba đầy nhiệt tình.

 

Ngay khi hai người càng ngày càng đến gần, chỉ còn chưa đầy mười mét với căn nhà cấp bốn ở giữa.

 

Đột nhiên.

 

“Đừng tới đây, tôi tự ra. Người nhà cả mà… người nhà cả…”

 

Trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng.

 

Chỉ thấy cánh cửa chống trộm của căn nhà cấp bốn kẽo kẹt một tiếng được đẩy ra từ bên trong, một người đàn ông thấp bé, đầu chuột mắt chồn bước ra khỏi cửa. Hắn ta giơ hai tay lên quá đầu, căng thẳng đến toát mồ hôi hột, liên tục nói: “Đừng động thủ đừng động thủ, tôi là người dùng cấp 3, B231-Phi Công. Anh cảnh sát, tôi có thể giải thích!”

 

******

 

Hai vị cảnh sát không hề buông lỏng cảnh giác vì lời giải thích của người đàn ông.

 

Triệu Hận lập tức liên hệ Ủy ban Người Dùng, xác nhận danh tính của “Phi Công”.

 

Nhìn bức ảnh một người đàn ông thấp bé, mắt lấm lét được gửi đến điện thoại, Triệu Hận so sánh nhiều lần với người đàn ông trước mặt, hỏi: “Tên thật?”

 

Phi Công: “Ngô Vân Kiệt.”

 

“Tuổi.”

 

“33… Không phải, trong điện thoại anh chắc có ảnh tôi rồi, tôi chắc chắn là Phi Công mà.”

 

Triệu Hận: “Ít hỏi thôi, trả lời đi. Người ở đâu, nơi sinh.”

 

Phi Công: “……”.

 

Phi Công mù tịt, nhưng vẫn thành thật trả lời. Hai người cứ thế hỏi đáp, Triệu Hận hỏi hết tất cả thông tin mà Ủy ban Người Dùng cung cấp, cuối cùng anh ta nhìn hàng chữ nhỏ ghi chú trên màn hình điện thoại “Bản tính tham lam, nhưng không có tiền án”, rồi thu lại tầm mắt.

 

Triệu Hận: “Anh làm gì ở đây?”

 

Cuối cùng, đối phương không còn nghi ngờ danh tính của mình nữa, Phi Công giải thích: “Tôi bị đuổi đến đây.”

 

Theo lời Phi Công, hắn vốn là người Thanh Châu, hiện đang sống trong một khu dân cư cao cấp ở khu Phố Đông, Hải Đô. Mười tiếng trước, một người dùng gần nhà hắn bị mất kiểm soát chuỗi logic. Phi Công chỉ là một người dùng cấp 3, khả năng tấn công cũng không mạnh, chuỗi logic mất kiểm soát tương đương sức mạnh cấp 4, cộng thêm những kẻ ô nhiễm điên cuồng tấn công con người như xác sống, Phi Công hoàn toàn không nghĩ đến việc phản kháng, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.

 

Khi hắn bỏ chạy, hắn có nhận thấy hai người dùng đi ngược chiều, nhưng hắn cũng không nhìn rõ là ai, căn bản không dám quay đầu lại, cứ thế chạy thẳng vào khu vực ô nhiễm.

 

“Tôi còn không để ý đã chạy vào khu vực ô nhiễm, đến khi phát hiện ra thì tôi cũng không dám cử động lung tung, sợ bị những chuỗi logic mất kiểm soát khác đang lang thang ở đây phát hiện, hoặc những kẻ ô nhiễm phía sau đuổi kịp. Khi nghe thấy động tĩnh của hai người, tôi còn tưởng là những người dùng nguy hiểm nào đó,” Phi Công lẩm bẩm: “Dù sao cũng đâu có người dùng chính trực nào chạy vào khu vực ô nhiễm đâu chứ.

 

“Thế nên tôi không lên tiếng, rồi không cẩn thận phát ra tiếng động, bị các anh phát hiện…”

 

Lời giải thích của Phi Công hợp tình hợp lý, thông tin hắn ta đưa ra cũng khớp với thông tin của Ủy ban Người Dùng.

 

Triệu Hận gật đầu, dường như đã chấp nhận lời nói của Phi Công.

 

Phi Công cẩn thận hỏi: “Không biết hai người là ai… đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy, hai người dường như cấp bậc cao hơn tôi rất nhiều. Người dùng ở Hải Đô tôi đã nghe nói nhiều, tôi không phải thành viên Đội Thanh trừng, nhưng tôi cũng đã giúp tham gia nhiều nhiệm vụ, chưa từng gặp hai người.”

 

Với tư cách là một người dùng, cẩn thận và thận trọng là tố chất cơ bản nhất.

 

Triệu Hận nói: “Chúng tôi là người dùng Trung Đô, cả hai chúng tôi đều là người dùng cấp 4.”

 

Phi Công sững sờ, nhìn về phía Lạc Dao Dao vẫn luôn im lặng, hỏi: “Cô ấy cũng là người dùng cấp bốn sao, tôi cảm thấy cô ấy mạnh hơn tôi rất rất nhiều.”

 

Lạc Dao Dao gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi xếp hạng cao hơn, tôi là A58- Kim Thủy Nữ Vu.”

 

Phi Công khẽ gật đầu: “À vậy ạ… Vậy tôi cũng không làm phiền công việc của hai người nữa. Nhà tôi ở khu Nam Thường, khu phố Đông, ở đó có người bị mất kiểm soát logic, hai người nhanh chóng đến xem đi. Tôi có một người bạn sống ở Bảo Sơn, tôi không dám về nhà, bây giờ định đi tìm anh ấy. Không có gì… cần tôi giúp đỡ chứ?”

 

Hiện tại toàn bộ Hải Đô đang ở trạng thái cảnh giác cao độ, rất nhiều người dùng không chính thức cũng đến giúp đỡ. Nhưng giúp đỡ là ân tình, không giúp đỡ là bổn phận.

 

Triệu Hận nói: “Được, vậy anh đi đi.”

 

Phi Công: “Vâng vâng, vậy tôi đi đây.”

 

Hai bên trao đổi thêm vài câu đơn giản, Triệu Hận lưu lại thông tin liên lạc điện thoại của Phi Công, ba người từ đó chia tay.

 

Triệu Hận và Phi Công thêm bạn bè, tiện tay mở vòng bạn bè của đối phương ra xem –
Hiển thị ba ngày gần nhất.

 

Trong ba ngày cũng không đăng bài mới nào.

 

Triệu Hận cười nói: “Anh còn không thích đăng vòng bạn bè.”

 

“Tuổi già thì vậy thôi, không có mấy bạn bè, cũng chẳng có gì để nói,” Phi Công cười nói, đút điện thoại vào túi.

 

Ba người cùng đi đến rìa khu vực ô nhiễm, gần đó vốn là một khu dân cư, nhưng sau sự kiện ảo ảnh, người dân đã được sơ tán khỏi Hải Đô, nơi đây cũng gần như trở thành một thành phố trống rỗng.

 

Phi Công đi về phía Bắc, hướng về Bảo Sơn; Triệu Hận và Lạc Dao Dao đi về phía Đông, họ vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành.

 

Ba người dần đi xa, rất nhanh, không còn nhìn thấy bóng dáng nhau nữa.

 

Triệu Hận vừa cười nói chuyện với Lạc Dao Dao, vừa cúi đầu, không biết đang gõ tin nhắn gì trên điện thoại. Ngón tay anh ta không ngừng lướt trên bàn phím.

 

Một làn gió lạnh thổi qua, chiếc áo choàng đen rộng lớn bị thổi bay một nửa, để lộ nửa khuôn mặt trắng nõn của cô gái.

 

“Thành thật mà nói, tôi khá tò mò mình đã để lộ sơ hở ở đâu.”

 

Giữa con phố hoang vắng tiêu điều, cặp nam nữ trẻ tuổi đang đi sóng vai chợt dừng bước. Bàn tay Triệu Hận đang gõ chữ cứng đờ, hắn chậm rãi quay người lại. Còn bên cạnh hắn, cô gái không nói hai lời, một chân đạp đất, vút một tiếng lao về phía trước.

 

Không khí bị tốc độ vượt quá giới hạn con người xé toạc, phát ra tiếng rít chói tai.

 

Dưới ánh hoàng hôn, vô vàn lá khô vàng úa bay lượn theo gió. Cùng lúc cô gái áo choàng bay người lao về phía trước, một người đàn ông lùn gầy, dáng vẻ lấm lét cũng đột ngột đuổi theo.

 

Ánh nắng vàng vọt chiếu lên khuôn mặt xấu xí đáng khinh của “Phi Công”, tuy nhiên, khuôn mặt vàng vọt như nến này đang từ từ nhúc nhích một cách kỳ dị!

 

Đôi mắt tam giác nhỏ bé mở rộng ra xung quanh, sống mũi tẹt lại nhô lên như đỉnh núi. Phi Công có một đôi môi dày, lúc này đôi môi đó cũng đang dần trở nên mỏng và lạnh lẽo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Tóc dần dày hơn, da từ từ trắng hơn.

 

Thân hình hắn ta nhanh chóng cao lớn, chỉ trong ba giây ngắn ngủi truy đuổi, “Phi Công” đã di chuyển được hai mươi mét, toàn bộ cơ thể hắn ta cũng từ chiều cao khoảng 168cm, vươn cao lên hơn 180cm.

 

Người đàn ông tuấn tú nhếch khóe môi, để lộ một biểu cảm cười như không cười. Đôi mắt đào hoa khẽ cong, trong con ngươi phản chiếu bóng lưng cô gái, nhưng không chứa đựng chút ý cười nào.

 

Ngay trước khi hắn ta sắp đuổi kịp Mộng Tưởng Gia, một cơn lốc xoáy nóng bỏng bất ngờ ập đến từ phía sau Thượng Tư Cẩn.

 

Gió rít lạnh thấu xương, để tránh cơn bão nhiệt đới này, Thượng Tư Cẩn buộc phải dừng bước. Hắn ta quay đầu, nhìn thang niên vạm vỡ da ngăm đang điên cuồng vặn vẹo cơ thể không xa.

 

“Bốp bốp——”

 

Cơ thể Triệu Hận dừng lại ở một điệu nhảy quyến rũ gợi cảm, hắn trừng mắt nhìn người dùng cấp 6 không xa.

 

Triệu Hận: “Làm sao anh phát hiện ra?”

 

Mộng Tưởng Gia đã đi xa, dù sao cũng là một người dùng cấp 5, nếu không thể đuổi kịp ngay lập tức, trong điều kiện có người cản trở, Thượng Tư Cẩn rất rõ, mình không thể đuổi kịp cô ta nữa.

 

Ông chủ Cẩn khẽ cười, dường như không tức giận vì sự cản trở của đối phương: “Thứ nhất, tôi là một người dùng cấp 6, tôi biết rõ ràng, cô ta không phải là người dùng cấp 4, cô ta là người dùng cấp 5.”

 

Triệu Hận: “Không, không thể nào. Túc thượng tá đã nói, vì Lạc Dao Dao vừa thăng cấp, thứ hạng cũng rất thấp, sức mạnh chuỗi logic của cô ấy trừ khi tự cô ấy tiết lộ, nếu không không ai có thể xác định được. Ngay cả Túc thượng tá cũng không thể phán đoán cô ấy rốt cuộc là người dùng cấp 4 mạnh mẽ hay người dùng cấp 5 yếu hơn, chỉ cần cô ấy nói mình là người dùng xếp hạng trong top 60, sẽ không gây ra nghi ngờ.”

 

“Vậy thì rất tiếc, tôi có cách phân tích rõ ràng cấp độ người dùng. Về việc phân biệt cấp độ người dùng, Thương Phán Quyết không bằng tôi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment