“Nếu như có, đứa nhỏ này trẫm không thể giữ lại.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh đều kinh ngạc.
Có điều ngẫm lại cũng hợp lý, địa vị của nữ nhân vốn không cao, giống như con mèo hay chó ở hiện đại cũng là loại súc sinh có địa vị thấp, nhưng chỉ cần chủ tử có tiền vừa mắt là có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa hơn so với các đồng loại khác. Hậu cung cũng vậy, hoàng tử công chúa có địa vị cao, cũng trái ngược nhau, đều phải xem phẩm cấp, bảo đại bảo tiểu, chính là xem ý của Hoàng Thượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì tính mạng của một phi tần được sủng ái mà hy sinh hài tử chẳng qua chỉ là một sự lựa chọn đối với Hoàng đế mà thôi.
Huống hồ Hoàng Thượng không chỉ có một đứa nhỏ này, bên phía chính cung cũng sắp đến ngày hạ sinh, các thái y tự giác tìm được nguyên nhân, nếu đã có hài tử của chính xuất, đế vị được củng cố, không cần thiết phải gấp gáp muốn có hài tử đến mức hy sinh nữ nhân mà mình yêu thích.
Vương thái y thầm nghĩ, nói đi nói lại, Nhan trắc phi này thật may mắn, bảy ngày trước, bởi vì ông là thái y mà Tiên hoàng tín nhiệm nhất, Triệu Trạm có kỳ vọng rất cao đối với y thuật của ông, lúc ấy khi đang bên bờ vực sinh tử nên đã để ông đích thân bắt mạch cho nương nương, ông rất chắc chắn, trong phút chốc không hề cảm nhận được bất cứ mạch tượng gì.
Khi đó, Vương thái y sửng sốt, nghĩ thầm hỏng rồi, dưới sự hung bạo của Hoàng Thượng, chỉ sợ người sẽ giận chó đánh mèo mà trị tội cả đám.
Sửng sốt một hồi lâu, ông mới bình tĩnh mở miệng - vừa chuẩn bị nói, lại phát hiện mạch tượng nhảy lên dưới lòng bàn tay, tuy rằng hơi yếu nhưng quả thực như một cọng rơm cứu mạng. Chuyện cực kỳ kỳ quái này, Vương thái y không nói với bất cứ kẻ nào, trở về liền lật lại y thư một lần, cũng không tìm thấy ví dụ tương tự, chỉ có thể cảm khái vận khí của nương nương quá tốt, có được sự sủng ái của Hoàng Thượng lại có thể chết rồi sống lại.
Mà Nhan Hoan Hoan nghe xong, một nửa là cao hứng một nửa là sốt ruột.
Đa nghi như Triệu Trạm, chỉ cần xem nàng là người của mình, thay nàng suy nghĩ sẽ luôn cẩn thận hơn nhiều so với nàng, hắn sẽ bóp chết tất cả khả năng có thể làm nguy hại đến tính mạng của nàng từ trong trứng nước, tất nhiên sẽ rất cao hứng. Nếu không phải có hệ thống chống lưng, bảo đảm kỹ năng giả chết sẽ chữa trị toàn thân nàng, không để lại một chút di chứng, mạng của đứa bé và của bản thân, nàng sẽ lựa chọn bảo vệ chính mình, hoặc là căn bản sẽ không đảo ngược trở về để hài tử mạo hiểm như vậy, ở bên cạnh Thái Tử nỗ lực duy trì địa vị sủng phi, mỗi ngày đút nhi tử ăn thạch cũng rất vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gấp gáp, đương nhiên là muốn khiến cho Hoàng Thượng vứt đi ý niệm này.
Mà lời nói của thái y rất hợp tâm ý của nàng: “Bẩm Hoàng Thượng, bụng nương nương đã lớn, lúc này dù có xử trí như thế nào đều sẽ tổn thương nguyên khí, nếu Hoàng Thượng cố gắng muốn giữ được tính mạng của nương nương thì phải chờ đến ngày sinh hạ, xem tình hình mà quyết định, không kê thuốc hại đến thân thể nương nương mà giữ được thai nhi, tất cả đều lấy nương nương làm trọng?”
Nói tóm lại vẫn là xem ý của hoàng đế.
Triệu Trạm trầm ngâm, tuy hắn không thông hiểu y thuật, cũng biết đứa nhỏ này không phải nói bỏ là bỏ, chỉ có thể không cam tâm mà gật đầu: “Cứ theo ý của Vương thái y làm đi! Hoàng tự có thể có lại, nếu như tự ý chủ trương, làm hại đến tính mạng của ái phi, trẫm sẽ đích thân hỏi tội các ngươi.”
Vẫn là lo lắng những huyết mạch hoàng thất này luôn dựa vào là thần tử để biểu hiện lòng trung thành của bản thân.
“Thần không dám.”
Vương thái y lạy nói, hai người khác cũng lạy theo.
Muốn nói gì cũng đã nói xong, Triệu Trạm cho bọn họ lui ra, vẻ mặt Tần thái y tràn ngập mông lung, cũng cảm thấy có chút may mắn, bản thân chỉ làm một chén nước tương cũng chưa làm thêm điều gì mà bệnh tình của nương nương đã chuyển biến tốt đẹp. Thật sự là quá tốt, không cần bị trị tội, lại vớ được mỹ danh y thuật cao minh, há chẳng phải là quá vui sướng sao.
Nghĩ như vậy, nương nương thật sự là quý nhân của mình rồi!
Mà Nhan Hoan Hoan ở phía sau bình phong thở phào nhẹ nhõm. Tính tình của Triệu Trạm còn ương ngạnh hơn nhiều so với Thái Tử, nếu hắn khăng khăng không cần đứa bé này, cho dù nàng khóc lóc ăn vạ, e rằng cũng sẽ không khiến hắn dao động được. Người ngoài đều đã đi, Triệu Trạm ngồi xuống bên người nàng, bàn tay to phủ xuống đỉnh đầu nàng một lát, trầm thấp thở dài: “Đứa nhỏ này tới thật không đúng lúc.”
…..Chẳng lẽ Tiểu Tố có thiên phú mang đến xui xẻo cho cha ruột sao?
Vì đãi ngộ về sau của đứa nhỏ, Nhan Hoan Hoan nhanh chóng nặn ra một tầng nước mắt, tủi thân nhìn hắn: “Hoàng Thượng không thích con của chúng ta sao?”
“Không phải.”
Triệu Trạm trầm ngâm: “Trẫm chỉ là sợ, sinh hài tử như bước một chân vào Quỷ Môn Quan, phụ nhân bình thường đều có khả năng xảy ra chuyện ở phòng sinh, bệnh nặng của nàng vừa khỏi….” Giọng nói của hắn trầm thấp, nam nhân cao ngạo như cây bách tùng trong trời đông giá rét này bị tuyết đè thấp thành nhành cây: “Trẫm vừa nghĩ đến dáng vẻ gọi như thế nào cũng không tỉnh của nàng, nên sợ đến mức trong lòng thắt lại, trẫm biết nàng thương tiếc đứa nhỏ này, có điều thời gian sau này còn dài, nó sẽ không phải là đứa con cuối cùng của nàng.”
Không muốn Nhan Hoan Hoan suy nghĩ miên man, cho rằng hắn ghét bỏ con của thứ xuất, hắn lại giải thích: “Nếu có thể lưỡng toàn* thì tốt, nhưng nếu muốn trẫm lựa chọn một trong hai người, đừng nói một đứa bé chưa kêu ta một tiếng cha kia, cho dù có mười đứa, cũng không sánh được với một mình nàng.”
(*: nghĩ ra biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.)
…..Mẹ kiếp, Hoàng Thượng, ngươi bị đổi hồn rồi sao?
Lần trọng sinh trở về này, kỹ năng nói mấy câu tình tứ tựa như được cải thiện hơn khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.
“Hoàng Thượng, chàng đang dỗ ta sao?” Nhan Hoan Hoan bật cười,bàn tay khẽ xoa cái bụng nhỏ: “Để hắn nghe được, sắp tủi thân đến khóc rồi, cha ghét bỏ hắn như vậy.”
“Sớm muộn gì cũng phải biết, sao hắn có thể so được với mẫu thân hắn?”
Triệu Trạm là đang nói thật, lại cảm thấy nghi hoặc với câu nói trước đó của nàng: “Trẫm dỗ nàng? Nàng không vui sao? Muốn trẫm dỗ không?”
……
Nàng thu hồi câu nói trước đó, vẫn là phong vị quen thuộc.
Nhan Hoan Hoan yên tâm, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn: “Được Hoàng Thượng rủ lòng thương, sao thiếp lại không vui cho được.”
Đông Thần cung tràn ngập không khí vui mừng, bề ngoài vẫn mộc mạc khiêm tốn giữ đạo hiếu, nhưng các cung nhân hầu hạ trong Đông Thần trong đều nhận thấy tâm tình của chủ tử rất tốt, không hề giống trước đây, mỗi ngày đều lạnh mặt, lúc nào cũng muốn tống cổ chém đầu người khác, tuy rằng hiện tại cũng không xuất hiện nụ cười thân thiết, nhưng ít nhất cũng vui vẻ hơn rất nhiều - ngày đầu tiên Nhan thị tỉnh dậy, đêm khuya khi Tùy Tỉnh chuẩn bị nước trà cho Hoàng Thượng đang bận rộn xử lý công vụ, thậm chí còn nhìn thấy một ý cười nhạt bên môi chủ tử.
Trình độ kinh khủng như vậy, không khác gì với việc ban ngày nhìn thấy ma.
Trước đó Nhan Hoan Hoan có công cứu giá, lại quẩn quanh ở Quỷ Môn Quan một hồi, tiền triều và Từ Noãn Trúc đều không dễ khinh người thái quá, nếu đã tỉnh lại, nàng cũng không thể tiếp tục ở Đông Thần cung - nếu không tiền triều sẽ vì quy củ mà oanh tạc. Hậu cung này tuẫn táng cả một đám người, hoàng cung liền trống đi không ít các tòa cung điện, Triệu Trạm cho sửa chữa lại Trường Nhạc Cung gần Đông Thần cung, sau đó sắp xếp để nàng ở đó.
Đối với chuyện này, Từ Noãn Trúc nghe xong thì cực kỳ không vui. Hành động này của Hoàng Thượng nói rõ vào lúc sắc phong hậu cung, phong vị của Nhan thị dù ở bất cứ chỗ nào cũng sẽ không thấp. Nàng ta hờn dỗi hơn nửa ngày, Ánh Tụ ra sức an ủi cả ngày mới khiến nàng ta dời lực chú ý vào hài tử trong bụng.
Chỉ cần có con thì chuyện gì cũng như ý, một cung điện nho nhỏ, cứ tùy ý để Hoàng Thượng thích đi.
Từ Noãn Trúc lại nghĩ, cho dù ban thưởng nàng ta có ơn cứu mạng Hoàng Thượng, nhưng nếu như để người của Thái Tử ám sát thành công, vậy không biết nàng ta sẽ lưu lạc đến loại hoàn cảnh nào đây.
Nghĩ như vậy, trong lòng cũng thuận khí hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian ở trong đầu Nhan Hoan Hoan, chẳng qua chỉ trôi qua có bảy ngày, lại quay về Trường Nhạc Cung quen thuộc, trong lòng là nhiều loại cảm xúc đan xen, nửa là hoài niệm, nửa là thổn thức.
Lúc trước Thái Tử vừa đăng cơ, gần như mỗi ngày đều ngâm mình trong cung điện của nàng, tinh lực vô hạn, cái gì cũng chơi, đặc biệt say mê với trò chơi dân gian, tiền triều ngôn quan cũng tức giận vài lần nhưng cũng không có biện pháp gì với sự vô lại của Thái Tử. Hắn vừa không vui thì cáo ốm không lâm triều, Tả tướng cực kỳ tức giận, hỏi Hoàng Thượng bị bệnh gì thì hắn lại có thể thở ngắn than dài nói rằng không gặp được Hoan Hoan, trong lòng trẫm buồn khổ, mắc phải bệnh tương tư.
Biết được việc này, Nhan Hoan Hoan và Tả tướng đều đưa ra kết luận giống nhau. Chỉ sợ là đứa trẻ này đầu óc có bệnh.
Đây là biểu hiện của tình yêu sao?
Triệu Trạm bận đến chân không chạm đất, sau khi sắp xếp ổn thỏa cung điện nơi nàng ở xong cũng không ở lại, mỗi ngày lượn tới một vòng rồi lại vội vàng rời đi, người gầy đi rất nhiều, ngược lại còn giống người bệnh hơn so với người ăn ngon ngủ tốt như nàng, sau khi hỏi hành trình mỗi ngày của hắn, nàng cũng chỉ có thể cảm thán, may mắn sức khỏe hắn tốt nếu không thì đã sớm suy sụp rồi.
Một hoàng đế có trách nhiệm, quả thật sống không hề thoải mái.
Vết thương của Nhan Hoan Hoan chưa khỏi hẳn, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép Nhan phu nhân ở lại Trường Nhạc Cung chăm sóc nàng một khoảngthời gian, Đàn Văn Thu Vân đương nhiên cũng hầu hạ ở Trường Nhạc Cung. Gặp lại ba người, nàng còn vui sướng hơn nhiều so với có được kỳ trân dị bảo nào.Khi Thái Tử xử tử Đàn Văn Thu Vân, người trước người sau nàng đều chưa từng vì họ mà rơi một giọt nước mắt nào, sợ ảnh hưởng đến Tiểu Tố ở trong bụng mà nhẫn nhục chịu đựng, quả thực không có chút nước mắt nào.
Năm năm rồi.
Khi Đàn Văn ra nghênh đón nàng, hướng nàng hành lễ, lúc được nâng dậy, Đàn Văn vì lo lắng cho vết thương của chủ tử mà hốc mắt đỏ bừng, lại thấy nước mắt chủ tử rơi xuống từng giọt thì trong chốc lát rối loạn tay chân: “Nương nương khó chịu chỗ nào sao? Cần truyền thái y không? Hoàng Thượng đã nói, có chuyện gì thì có thể lập tức truyền thái y, không cần đợi sự đồng ý của Hoàng Hậu nương nương..…”
Còn chưa nói xong, đã bị kéo vào trong lòng nàng.
Đây là một hành động rất không cổ đại, cũng rất không hợp quy củ.
“Đàn Văn, ta rất nhớ em,” Giọng nói của Nhan Hoan Hoan trầm thấp, đọng lại lệ ý trong năm năm, trầm trọng đến mức nàng không thể tiếp tục ngầu được nữa: “Ta xin lỗi.”
“Nô tỳ cũng rất nhớ nương nương… vì sao nương nương phải xin lỗi nô tỳ? Sao nô tỳ có thể nhận được..…”
“Câu nói này, em nhất định có thể nhận được.”