Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 110

Sau khi trở lại Trường Nhạc Cung, Nhan Hoan Hoan không có cơ hội đi xác minh chuyện nhi tử cũng trọng sinh theo nàng.
 
Triệu Trạm có lẽ kìm nén cả một tháng, không dễ dàng gì mới chờ được nàng ở cữ xong. Nếu không phải biết nàng vốn chưa ăn được mấy miếng ở yến hội, sợ nàng bị đói mới muốn truyền bữa tối trước, e rằng một khắc vừa tiến vào phòng ngủ kia hắn đã muốn cùng nàng xảy ra một số quan hệ không thể miêu tả rồi.
 
Chỉ là bữa cơm này cũng ăn tương đối nôn nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thứ ăn ở tiệc đầy tháng chính là thể diện, không ai sẽ căng bụng ra ăn thỏa thích cả, đều là đại quan quý nhân không thiếu một bữa cơm nào, hoàng đế lại là tiêu điểm của mọi người. Nếu hắn dừng đũa lập tức sẽ có người để ý, vì để tránh cho tình huống xấu hổ này xảy ra, hắn vẫn duy trì tần suất gắp vài miếng đồ ăn nhất định, xuyên suốt cả yến hội cũng gần như no bụng.
 
Ăn no thì nghĩ đến chuyện dâm dục, người xưa quả thực không lừa người.
 
Ăn quá no không muốn cử động, no tám phần vừa vặn, dạ dày sẽ không bị trướng, làm vậy không phải vì đói khát khổ sở. Nhưng con người luôn vì dục vọng bôn ba, sự thèm ăn vừa mới yên ổn thì loại dục niệm khác lại bắt đầu xao động, huống hồ là vì nàng ở cữ mà Triệu Trạm phải khổ cực đợi hẳn một tháng. Chỉ là, hắn quả thực là một bề trên có tu dưỡng, đối mặt với hậu phi có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn cũng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chờ nàng ăn no.
 
Thậm chí còn không thúc giục nàng một câu nào.
 
Hắn không hề hứng thú đối với một bàn rượu ngọt món ngon, ánh mắt tùy tiện di chuyển theo động tác nàng gắp đồ ăn, khiến hắn vừa cảm tạ lại căm ghét, khi nàng và hắn dùng bữa đều không thích để cung nữ gắp đồ ăn. Hắn có thể thưởng thức được ngón tay thon dài của nàng cầm chiếc đũa gắp này gắp kia, cá vược trắng au đưa đến bờ môi đỏ mọng, hàm răng nhẹ nhàng nhai nuốt, cảnh tượng bình thường đến vậy lại khiến trái tim hắn đập mạnh, bất chợt cảm thấy khô nóng.
 
Món sashimi này quả thực tươi ngon, chấm thêm gia vị khi ăn, khiến Nhan Hoan Hoan lưu luyến không thôi.
 
Trước khi trọng sinh, Triệu Uyên ghét ăn cá nhất, thứ hắn ta không thích ăn, ngay cả cơ hội đặt trên bàn cũng không có, hắn ta lại thích tới cung nàng dùng bữa, vì vậy nàng cũng ít có cơ hội được ăn thịt cá. Lúc này nhìn thấy một đống đồ ăn mình thích, không nhịn được gắp càng nhiều, chỉ mới gắp ba lần đã khiến hắn chú ý: “Nàng thích ăn cá vược xắt lát sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Hoan Hoan không biết loại cá này có hiếm không chỉ đơn giản gật đầu.
 
Triệu Trạm vừa mở miệng, mới phát hiện môi lưỡi mình khô khốc, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, đành dùng đề tài này dời đi lực chú ý: “Đúng lúc là mùa của cá vược, món thịt cá này tươi ngon, hiếm khi nàng thích ăn, về sau trẫm tới thì thêm món này đi.”
 

“Cảm tạ Hoàng Thượng ban ân.” Nhan Hoan Hoan mím môi, cười với hắn: “Vậy thiếp thật muốn Hoàng Thượng sẽ tới đây nhiều chút.”
 
Còn có chuyện gì vui sướng bằng việc người trong lòng hy vọng bản thân đi thăm nàng nhiều một chút?
 
Hắn im lặng không nói gì nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
 
Nàng thong thả ung dung dùng bữa, tựa như hồn nhiên không biết người bên cạnh đang nôn nóng chờ đợi nàng. Nhạy bén như nàng, sao lại không phát hiện ra? Hắn không nói, nàng sẽ vui vẻ làm bộ không biết, vừa nhấm nháp mỹ thực vừa thưởng thức sự sốt ruột của Triệu Trạm, dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh chờ nàng dùng bữa của hắn, quả thật rất đáng yêu, lại lần nữa thử thách tới công lực nhịn cười của nàng.
 
Lúc này, đồ ăn ngon hay dở đều không còn quan trọng nữa.
 
Ngự thiện quả là quý hiếm lại mỹ vị, chỉ là đồ ăn dù có ngon đến mấy, có thể quý hiếm bằng “sự quẫn bách của hoàng đế” sao?
 
Thú vị.
 
Không có hứng thú đối với đồ ăn nên Triệu Trạm không có việc gì để làm, đồng thời khi ngóng nhìn nàng, trong đầu không khỏi bắt đầu tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra sau khi ăn cơm xong. Hắn muốn bế nàng lên giường, dùng động tác thực tế nói cho nàng biết, một tháng này, hắn nhớ nhung nàng biết bao.… Cho dù khi ở cữ, hắn cũng thường xuyên đến Trường Nhạc Cung nhìn nàng, nhưng một số thứ trong tình yêu, không thể chỉ nói mà phải làm, nếu không làm thì không phải là tình yêu trọn vẹn.
 
Có thể kịch liệt, cũng có thể dịu dàng, cho dù là tình cảm sâu đậm hay nhạt nhẽo, trong một khắc nào đó, đều sẽ nhiệt liệt ái mộ đối phương, không chút hoài nghi.
 
Khi phản ứng lại, Triệu Trạm kinh ngạc nhận ra bản thân đã thất thố rồi.
 
May mà có khăn trải bàn che lấp, ánh mắt nàng cũng chuyên chú vào đồ ăn trên bàn, vẫn chưa phát hiện “sự thất thố” của hắn, thật may.… Nhưng dù vậy, Triệu Trạm vẫn bị sự háo sắc của chính mình làm kinh sợ, bắt đầu kiểm điểm lại bản thân. Lúc đang dùng bữa miên man suy nghĩ cái gì! Trước kia Dung Diệu Chân thích uống rượu, lúc ngà ngà say, thích miêu tả những chuyện tìm hoa hỏi liễu* như thuộc làu làu cho hắn nghe, còn ướt át kiều diễm hơn so với thoại bản dân gian, hắn cũng không dao động chút nào, nghe nhiều đến phiền nên bảo hắn ta đổi chuyện khác để nói.
 
(*: Chỉ chơi gái.)
 
….Kết quả tên đó lại đổi thành một loại thể nghiệm “tư thế” khác, tiếp tục nói rất vui vẻ.
 

Triệu Trạm vốn cho rằng mình không phải là một người mê muội nữ sắc.
 
Nhưng mà hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu, nói bản thân luôn lãnh đạm với chuyện tình yêu trăng gió, đều chỉ vì chưa gặp được người có thể khiến hắn kích động đến mức khó giữ mình kia mà thôi.
 
Mà bây giờ, hắn đã gặp được rồi.
 
Ánh mắt của hắn đuổi theo nàng tựa như đang thưởng thức một đóa hoa diễm lệ, cho dù dời mắt đi hay thậm chí nhắm mắt lại cũng vẫn có hương thơm mê người quấn quanh hắn, không bằng cứ phóng túng bản thân, càn rỡ nhìn nàng. Sau khi thấy dáng vẻ Nhan Hoan sắp chết nằm trong lòng mình, hiện giờ chỉ cần thấy nàng còn sống thì trái tim hắn cũng điềm tĩnh.
 
Tính trước là lát nữa sắp sửa làm loại hoạt động thể lực kịch liệt, cũng là đã lâu mới khai trai, Nhan Hoan Hoan không ăn quá no chỉ ăn một bữa cơm nên không tốn bao nhiêu thời gian, Triệu Trạm lại cảm giác một giây bằng cả một năm. Từ hưng phấn đến cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, trong các hoàng đế ở thời trước, hắn hẳn cũng là người rất không dễ dàng trong số đó.
 
“Hoàng Thượng, thiếp ăn không nổi nữa rồi.…”
 
Nàng biết rõ hắn sốt ruột, sau khi đặt đũa xuống, nũng nịu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhẹ dẩu môi, người đã từng sinh con, thần thái còn mềm mại như khi vừa mới xuất giá, muốn giả vờ mềm mại, kỹ thuật diễn thích hợp thì không phải là việc khó. Triệu Trạm nhanh chóng nói tiếp: “Tùy Tỉnh, dọn dẹp những thứ còn lại đi, trẫm muốn đi ngủ rồi.”
 
Nhan Hoan Hoan chớp chớp mắt, cười như không cười liếc hắn, Triệu Trạm mới nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Hôm nay nàng và Tố Nhi đã vất vả, trẫm muốn hai người các nàng nghỉ ngơi sớm chút.… Nàng thấy thế nào?”
 
Nàng suýt chút nữa là bật cười thành tiếng, còn hỏi ý kiến nàng sao?
 
Vì vậy nàng cố ý ra vẻ chần chờ, có lẽ kéo dài nửa phút, cố tình không theo ý hắn, mới gật đầu: “Thiếp nghe Hoàng Thượng.”
 
Hai mắt cũng nhanh chóng sáng lên.
 
Từ lâu, Nhan Hoan Hoan đã phát hiện, Triệu Trạm tuy rằng thường xuyên không có biểu cảm gì nhưng chỉ cần cẩn thận để ý, hắn vẫn rất có quy luật, có thể lấy ví dụ là thói quen hỉ nộ của hắn. Tựa như nuôi dưỡng một con mèo nằm im bất động, sau khi chiều chuộng nó thành quen, lúc ở chung thì không tốn sức nữa. Triệu Trạm là tòa thành rất khó công phá, sau khi mở rộng cửa thành thì chính là núi vàng núi bạc.
 

Không đợi Triệu Trạm chủ động, nàng đã nhanh chóng nhào lên, bắt lấy tay hắn, kề vào mặt mình, thoải mái mà say mê nheo hai mắt lại: “Hoàng Thượng, thiếp rất nhớ chàng.”
 
“Có ngày nào nàng không gặp trẫm đâu.”
 
Hoàng Thượng ngay thẳng quá rồi.
 
Nhan Hoan Hoan giận dỗi liếc hắn: “Lúc ở cữ gặp Hoàng Thượng, không thể làm bất cứ cái gì, thiếp cực kỳ muốn, chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn thiếp sao?” Nàng mất mát rũ mắt: “Cũng đúng, hậu phi ba ngàn, Hoàng Thượng cần gì phải chịu đựng.” Đây là một câu thăm dò.
 
Nàng vốn không để ý hắn lâm hạnh nữ nhân khác, không phải là không yêu, chỉ là chấp nhận hiện thực, không vì sự thật khách quan không cách nào thay đổi mà tức giận thương tâm. Trước không nói tiền triều Từ Quốc Công Từ Hoàng hậu sẽ nổi điên, hơn nữa là trái với dục vọng của con người.
 
Đẹp có nhiều loại như vậy, nếu nàng có quyền lớn trong tay, cho dù có đặc biệt thích một vị trong số đó, vì tình yêu mà cưng chiều vô tận, cũng sẽ muốn đánh dã thực, ngán ngẩm cầm sư thanh lãnh, trêu đùa tướng quân ngượng ngùng, thỉnh thoảng còn có thiếu niên yêu diễm lưu lạc nơi tiểu quan lầu, hai ba bình rượu, mỹ vị ngọt ngào.
 
Đặt mình vào địa vị ấy, Hoàng Thượng lâm hạnh người khác, nàng đều có thể lấy loại ánh mắt khoan dung  “đại huynh đệ, nhớ phải về nhà”  để tiếp đãi.
 
“Trẫm nhớ nàng.”
 
Bỗng nhiên, hắn kéo nàng vào trong ngực, sợ làm nàng đau, một tay khác đỡ lấy phía sau lưng nàng, ngay cả động tác bá đạo đều lưu lại cái đuôi nhỏ điềm đạm: “Nàng….để ý trẫm sủng hạnh người khác sao?”
 
“Thần thiếp không dám.”
 
Nhan Hoan Hoan giận dỗi quay đầu đi, không thèm nhìn hắn.
 
Ghen tị là điều nằm trong thất xuất*, làm nữ nhân của hoàng đế càng không thể ghen tị.
 
(*: Bảy điều kiện để trượng phu hưu thê ở xã hội cổ đại.)
 
Hoàng Thượng vốn nên bực mình, nên răn dạy nàng.
 
Nhưng tận sâu dưới đáy lòng, lại như có cơn gió ngọt ngào thổi qua, vị ngọt như có như không tan ra ở đầu lưỡi, chỉ muốn đòi lấy càng nhiều, sao có thể giận nàng được?
 

Triệu Trạm thấp giọng buồn cười, ôm nàng càng chặt, khiến nàng không cách nào thấy được dáng vẻ hắn cười rộ lên.
 
Thật đáng tiếc, Hoàng Thượng cười lên rất đẹp.
 
Nhan Hoan Hoan tiếc nuối nghĩ thầm, hắn lên tiếng: “Trẫm biết nàng yêu trẫm nhất.”
 
Lời này của Hoàng Thượng vừa nói ra, nàng đã biết, trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện khiến nàng không nhịn được cười.
 
Được được được, yêu ngươi nhất.
 
“Nếu như trẫm nói, khi nàng ở cữ, trẫm không sủng hạnh người khác, nàng có vui không?”
 
“Hoàng Thượng.”
 
Nhan Hoan Hoan do dự.
 
Vấn đề này, quá giống ngôn tình, tựa như sau khi hoan ái, hoa hoa công tử quen biết không lâu hỏi mình, con của chúng ta muốn theo họ ai, khiến người khác chỉ muốn hỏi lại một câu “không phải chứ, ngươi nghiêm túc à?”. Đối diện với Triệu Trạm, đương nhiên không thể nói mấy lời lãnh khốc làm tổn thương trái tim thiếu nam của hắn như vậy, nàng thuận thế chôn mặt vào trong lòng hắn, trên môi là ý cười lạnh lùng: “Thiếp không muốn suy nghĩ những chuyện này….có thể không nghĩ không?”
 
Nàng nặn ra hai giọt nước mắt, ngẩng mặt, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
 
Thấy hốc mắt nàng ướt át lại thành thục gợi lên dục hỏa của hắn, Triệu Trạm bèn không truy vấn nữa.
 
Dồn hết tâm tư hoạt động, đừng luôn hỏi mấy vấn đề khiến người khác xấu hổ.
 
Sau một đêm lăn lộn, tiễn Triệu Trạm vào triều sớm, Nhan Hoan Hoan cuối cùng cũng bắt đầu cuộc sống hằng ngày của hậu phi. Đã hết ở cữ thì mỗi ngày phải đến Đông Hoa cung và Dực Khôn cung thỉnh an.
 
Vì Thái Tử vào ngục với tội danh tham ô, địa vị của mẫu hậu Hoàng Thái Hậu rất khó xử, nên xin đốt hương lễ Phật ở trong Bình Nhạc cung, biến thành giam lỏng chính mình. Triệu Trạm đã từng nói với bà ta, đây là điều kiện giữ được tính mạng của Triệu Uyên. Bà ta ức hiếp nàng như thế nào thì hắn sẽ thay nàng trả lại tất cả, bây giờ đến phiên nàng ngồi hưởng thụ cẩm y ngọc thực rồi.

 

Bình Luận (0)
Comment