Dực Khôn cung.
Cung nữ nín thinh, đứng cúi đầu, cả cung điện bao trùm bởi sự im lặng khiến người ta nghẹt thở, cách một lúc thì vang lên âm thanh đồ sứ vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh, tạo được sự thoải mái nhưng rất ngắn ngủi không đủ để dập tắt cơn phẫn nộ của người cầm quyền. Người được xem như có quyền lực duy nhất ở Dực Khôn cung đang phát điên om sòm, Từ Hoàng Hậu không ngừng kiểm soát động tác trên tay nhưng trong lòng lại rất chán ghét đối với hành vi của mình-- Nữ nhân trong hậu cung vì để gạt bỏ phiền muộn nên hở một tí là phá hoại đồ đạc, đây là điều mà nàng ta coi thường nhất trước đây.
Trước khi làm Hoàng Hậu, nàng ta thậm chí còn bình luận trong lòng cho rằng bản thân ở chức vị cao cho dù có đập vỡ hết đồ gốm trong cung điện thì cũng không ai dám truy hỏi trách nhiệm, cũng sẽ không nhân lúc p.hát tiết, cần gì chứ, bỗng dưng để cung nhân nhìn thấy dáng vẻ phát điên của mình không có ích gì để tình hình chuyển biến cả.
Hiển nhiên lúc người đang đứng nói chuyện không đau thắt lưng phải giải thích nhiều hơn một chút nếu không sau này rất dễ vả mặt.
Lúc Từ Hoàng Hậu thở hồng hộc ngã ngồi trên sạp, các cung nữ vốn đang mím chặt môi không dám nói lời an ủi, sợ bị giận cá chém thớt lên đầu của mình, nhanh chóng chạy tới bóp vai dỗ dành. Các nàng ta biết, sự tức giận của chủ tử đã tan bớt rồi, có thể kết thúc rồi, lúc đang nổi giận thì đương nhiên không dám lên rồi-- Đối với chủ tử thì các nàng ta là hạ nhân không chừng còn thua kém cả một bình hoa quý giá ấy chứ!
"..."
Từ Hoàng Hậu nghiêm mặt, tim đập rất nhanh vừa sợ vừa tức.
Có thể tưởng tượng làm sao đồ gốm vỡ lại trở thành phương thức ph.át tiết hấp dẫn tới nữ tử trong cung, Hoàng Hậu nắm quyền trong cung nhưng thế thì sao? Đối mặt với sự sỉ nhục vô lực, Hoàng Thượng không bảo vệ công bằng cho nàng ta, nàng ta có thể mời cung phi cung nữ tới đánh một trận được sao? Trước tiên không nói tới việc nàng ta có sở thích đẫm máu hay không, mà cho dù là có, ngược đãi người khác có thể thoải mái nhưng ngày mai có lý do để phế hậu rồi.
"Nương nương đừng tức giận mà để cơ thể quá sức, không dễ gì mới điều trị tốt lên, thái y nói bây giờ nương nương có thể bắt đầu sinh hoạt rồi..."
Ánh Tụ hiểu rõ nhất chủ tử để ý tới cái gì, vừa nhắc tới đứa trẻ và cơ thể nàng ta lập tức như bóng cao su bị thủng xẹp lép trên sạp không nhúc nhích, có lẽ sẽ không lên cơn tức giận nữa. Nhưng cơn tức giận hạ xuống thì sự xót xa lại nổi lên trong lòng, Từ Hoàng Hậu che mặt khóc: "Rốt cuộc thì ta làm sai cái gì? Hoàng Thượng lại đi mất còn dẫn cả Phúc An đi tìm tiện nhân kia, hắn muốn làm cái gì? Phúc An của ta... sớm biết trước thì đã không thể con bé tới sơn trang nghỉ mát rồi, Ánh Tụ, ngươi nói xem Quý Phi kia có phải là yêu tinh hóa thành mà tới tìm ta đòi nợ hay không, sao ngay cả con gái của ta cũng bị nàng ta mê hoặc vậy chứ?"
"Nương nương, Phúc An điện hạ tuổi còn nhỏ, sợ rằng nương nương đối xử với người nghiêm khắc nên tạm thời bị gian nhân mê hoặc, mới không phân biệt được ai mới là người đối xử thật lòng với người,"
Nàng ta nhỏ giọng an ủi.
Ánh Tụ từ phủ quốc công đã hầu hạ bên cạnh chủ tử nên thật sự hiểu rất rõ chỗ khó chịu của chủ tử, nếu chỉ là có thai con gái trái lại còn có thể đợi chờ, con gái cũng là trưởng công chúa cao quý nhất nhưng trong lúc sinh con nàng ta lại bị thương. Lời nói không dễ nghe, Phúc An điện hạ nợ nương nương rất nhiều, sao có thể lại tùy hứng làm tổn thương nàng ta được? Lâu rồi không có con, nhi tử của Quý Phi đã trưởng thành càng ngày càng xuất sắc rồi, sao có thể làm nàng ta không lo cho được.
Gấp nên sinh loạn, mấy năm đầu lạnh nhạt với Phúc An điện hạ, nhưng nương nương vẫn quan tâm tới sự dạy dỗ điện hạ, nói thì nghiêm khắc, nương nương cũng không phải ở phủ quốc công tới đây như vậy, làm sao mà nàng ta chịu được. Phúc An điện hạ có thân phận khác biệt với hạ nhân các nàng ta, đương nhiên có lẽ là được nuôi dưỡng thành phong thái thế gia vọng tộc từ nhỏ, sự nghiêm khắc của nương nương đều là muốn tốt cho nàng ta thôi.
Từ Hoàng Hậu nhắm mắt, hồi tưởng lại từng li từng tí lúc ở cùng Phúc An nhưng mới sợ hãi nhận ra ngay cả hình dáng của nàng ấy cũng rất mơ hồ.
Chỉ nhớ rằng nàng ấy nhỏ bé, rất thích khóc, sau này lớn lên thì đỡ hơn một chút nhưng nhìn lại thì giống như không thể buông tay buông chân được. Nàng ta vô số lần nghĩ, nếu như Tố nhi là con trai của nàng ta có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, dù lấy Phúc An ra đổi thì nàng ta cũng đồng ý.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Phúc An hoàn toàn không giống nàng ta, hồi nhỏ nàng ta sẽ không thích khóc như vậy, Từ Quốc Công luôn khen nàng ta có võ tướng phong độ, từ nhỏ đã gan dạ, cưỡi ngựa bắn cung thi họa đều biết, con gái thế gia đã như thế, đường đường là đích trưởng công chúa yêu cầu càng cao hơn.
Suy nghĩ lung tung, bóng đêm bao phủ trên áo choàng hoa lệ của nàng ta, bao vây lấy trái tim vụn vỡ của nàng ta.
Từ Hoàng Hậu thở dài một tiếng.
"Thôi được rồi, hạt giống không tốt, ta dùng nhiều sức lực cũng uổng phí," Nàng ta phẩy tay: "Ngày mai rồi nói, Hoàng Thượng dù sao cũng phải nói rõ với ta, tuyệt đối sẽ không có lý lẽ tùy tiện dẫn trưởng công chúa đi, hơn nữa cho dù Hoàng Thượng nghĩ không thông muốn để Quý Phi nuôi dưỡng thì Quý Phi chưa hẳn đã đồng ý, Phúc An đã lớn rồi, nuôi không quen...Nghỉ ngơi thôi."
Là nên nghỉ ngơi rồi.
Chuyện trọng đại cũng không bỏ qua ngủ nghỉ được, tuổi tác nàng ta không nhỏ, phải bắt đầu tu dưỡng mới có thể nghĩ biện pháp tranh sự sủng ái lại được, ít nhất phải có con trai trưởng rồi nói tới các khác.
Nệm ấm vừa thơm vừa mềm bao phủ trên người như có thể che đi tất cả muộn phiền, nhưng bên gối lại trống vắng không người, sự cô quạnh làm bỏng rát trên da mang hơi nước đi khô cạn tới phát điên. Tại sao lại nói hậu cung bi thảm? Lăng trì hoàng đế thành 1/3000 cũng không chia được nhiều phần thỏa mãn với mỗi một người được, luôn phải có người một mình ở phòng trống nhưng còn xem là ai mà thôi.
Thường tại từ sau khi cung chưa từng nhận được sự sủng ái lại càng đìu hiu, là một bông hoa khô héo trong thâm cung ngột ngạt.
Hoàng Hậu lại không người tán thưởng, cũng là một bông hoa mẫu đơn quá cao quý không thể xâm phạm, ăn mặc chỉn chu, muôn hoa cúi đầu.
Mà một đóa hải đường khác đang bám trên người đế vương, lười biếng hôn hắn tỉnh dậy.
"Hôm nay nàng tỉnh sớm hơn cả trẫm," trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Trạm cũng dịu dàng xuống, giọng hắn khàn khàn chặn nàng lại: "...Ngoan, đừng sờ lung tung."
Nhan Hoan Hoan cười hì hì: "Không phải thiếp muốn dậy sớm để gọi Hoàng Thượng dậy làm chuyện chính à?"
Chuyện chính? Có chuyện gì phải làm vào canh giờ này chứ...
Đầu của hắn còn chưa tỉnh hẳn thì suy nghĩ đã bắt được trọng điểm, tinh thần bừng bừng.
"Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn sao?"
Muốn, ngọc mềm thơm ngon trong lòng sao lại không muốn được. Nhưng Triệu Trạm vẫn giương giọng xác nhận thời gian với Tùy Tỉnh gác đêm bên ngoài cửa rồi mới xoay người đè ái phi xuống, một hồi giao hoan, Nhan Hoan Hoan bật cười khẽ: "Muốn buổi lâm triều của Hoàng Thượng bị lỡ đúng là khó như lên trời."
"Nàng rất muốn ta bỏ lỡ lâm triều sao?"
"Đương nhiên không muốn rồi."
"Ở địa vị khác thì mưu cầu chuyện khác mà thôi."
Hắn hời hợt không cảm thấy khả năng kiềm chế giỏi lắm.
"Trẫm miễn buổi thỉnh an của nàng hôm nay, đỡ phải làm ầm ĩ ở Dực Khôn cung, sau khi hạ triều, trẫm cùng nàng đi."
Nhan Hoan Hoan nghe thấy thì buồn cười, sao lại giống như sợ nàng bị người ta bắt nạt ở Dực Khôn cung thế.
Nàng nghĩ cũng được, Triệu Trạm có ý nghĩ của người xưa, đó là cung đấu, cũng có lẽ là ẩu đả theo khuôn phép. Từ Noãn Trúc dù gì cũng là hoàng hậu, hắn sợ hắn không có ở đây chọc giận Hoàng Hậu, nàng sẽ bị chịu thiệt còn lúc hắn có ở đây thì yên tâm hơn chút. Thật tình không biết Nhan Hoan Hoan đấu không lại sẽ không cần mặt mũi mà khóc ầm lên giả vờ ngã, giống như cầu thủ bóng đá Hàn Quốc quệt một cái cũng gào khóc không ngừng như bị đẻ mổ ngay tại sân vậy.
Tiễn Hoàng Thượng đi, Nhan Hoan Hoan mới duỗi gân cốt, lề mề rời giường dưới sự hầu hạ của Đàn Văn như không hề có chút cảm giác nào là chọc tổ ong vò vẽ.
"Nương nương, hai vị điện hạ đang chờ bên ngoài."
"Mới tới giờ nào mà hai đứa đã tới đây rồi?" Tố nhi dậy sớm thì nàng biết nhưng Phúc An có lẽ sẽ không tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng đâu.
"Sau khi điện hạ biết Phúc An điện hạ tới, tỉnh giấc đã chạy tới phòng ngủ tìm nàng ấy, nên cùng tới đây dùng bữa với nương nương." Còn rất vui vẻ tới nữa.
Nhan Hoan Hoan ấn huyệt thái dương: "Để hai đưa vào đi, truyền bữa."
Không tới bao lâu, hai bàn tay nhỏ bé tay trong tay đi vào, Triệu Tố kinh ngạc: "Hôm nay mẫu phi không cần đi thỉnh an sao ạ?"
"Hoàng Thượng miễn thỉnh an cho ta, đợi sau khi tan triều thì đi."
"Ồ," Triệu Tố nhường vị trí thường ngày hay ngồi cho tỷ tỷ, vỗ vào mu bàn tay nàng ta: "Phúc An, người cứ yên tâm ở đây đi, có ta bảo vệ người, mẫu phi rất tốt, nàng chỉ bắt nạt ta thôi."
Nhan Hoan Hoan liếc hắn một cái: "Ta đang nghe đấy."
"Nhi tử chỉ nói thật thôi."
Phúc An thẹn thùng: "Ta cũng cảm thấy Quý Phi rất tốt."
Mặc dù Từ Hoàng Hậu chưa hài lòng nhưng trong mắt Nhan Hoan Hoan phép tắc của Phúc An xem như là được dạy dỗ rất tốt rồi, ít nhất là tốt hơn nàng.
Trong chuyện đối xử với nhi nữ, Hoàng Thượng rất kỹ tính, trong lúc tức giận cũng không quên dẫn theo một cung nữ bên người của Phúc An, để phòng bếp của Trường Nhạc cung có thể làm bữa sáng theo thói quen của công chúa. Cả bàn toàn mỹ thực, không hề kém đãi ngộ của Hoàng Hậu.
Mặc dù thức ăn ngon nhưng lòng Triệu Tố không ở đây, hắn cau mày, khuôn mặt trẻ con sớm đã có suy nghĩ của người trưởng thành: "Mẫu phi, phụ hoàng muốn đưa Phúc An cho người nuôi dưỡng sao? Con có hỏi Phúc An, tỷ ấy cũng muốn ở cùng với mẫu phi."
Sự việc đương nhiên không chỉ có câu nói này, hắn chưa nói hết nhìn về phía mẫu phi, hai người ngầm hiểu ý nhau.
"Đúng là có dự tính đấy nhưng mà tất cả còn phải xem ý của Phúc An... Đừng nhìn ta như thế, Tố nhi, Phúc An vẫn chưa rõ ý để ta nuôi dưỡng,"
Cách nghĩ của nhi tử, nàng có lẽ đoán được phần nào rồi.
Thích và ghét của hắn phân biệt rõ ràng, trừ Ôn mỹ nhân ra tất cả cung phi trong hậu cung đều trong phạm vi không thân thiện của hắn, lại nghe nói tới cảnh ngộ của Phúc An có lẽ là đau lòng cho nàng ta, muốn giữ nàng ta lại Trường Nhạc Cung để có hắn bảo vệ.
Nhan Hoan Hoan gắp một miếng sủi cảo thơm ngon đút vào miệng của hắn đỡ phải nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ đăm chiêu của hắn, dứt khoát cho hắn ăn thành một con chuột ăn thóc bận rộn: "Để ta nuôi dưỡng cho dù ngọc bội không thay đổi, còn phải gọi nàng ta là mẫu hậu, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không nhận con đâu, con nói Hoàng Hậu không yêu con nhưng nếu như con theo ta, sau này thật sự sẽ không có chuyển biến, sẽ không yêu con đâu."
Nàng tin rằng trẻ con có năng lực phán đoán, nếu không sau khi ly hôn ra tòa cũng sẽ không đưa ý kiến của đứa trẻ làm một trong những nguyên nhân thuộc quyền nuôi dưỡng được.
Nhưng mà trước khi để đứa trẻ đưa ra quyết định thì nàng thân là một người trưởng thành không thể có bất cứ điều giấu giếm hay là hướng phát triển được.
Phúc An cúi đầu, sự ngọt lịm của bánh táo còn sót trên đầu lưỡi nhưng lại đắng tới mức nàng ấy không nói được gì.
Thật ra nàng ấy rất hiểu, không hiểu toàn bộ nhưng cũng hiểu được vài phần, trẻ con trong cung ngây thơ có hạn cho nên một trái tim lương thiện mềm mại mới hiếm thấy như thế.
"Quý Phi..."
"Phúc An, có muốn gọi ta là mẫu phi hay không, con đừng quyết định ngay bây giờ, cứ dùng bữa sáng cho xong rồi ta sẽ giúp con đưa ra câu trả lời."
Mạch suy nghĩ của Nhan Hoan Hoan chuyển rất nhanh, buổi sáng vừa làm một hồi nâng cao tinh thần não bộ, xử lý chuyện này thế nào nàng đã có suy nghĩ rõ ràng rồi. Cũng đã có kíc.h thích phát biểu cảm nghĩ muốn mắng Hoàng Hậu một trận rồi, lại có thể để Phúc An nhìn rõ, mẫu hậu này rốt cuộc có đáng để thừa nhận hay không-- Nếu như Hoàng Hậu có ba phần đáng khen, nàng hung ác cũng không tới nỗi chia rẽ mẹ con hai người họ, lấy trẻ con công cụ để cung đấu.
Trò hay sắp bắt đầu rồi.