Gần vua như gần cọp, Tả tướng Phùng Thương rất rõ đạo lý này.
Trước khi Thái tử Triệu Uyên lên ngôi, ông ta là trợ lực không thể thiếu của hắn ta, sau khi vượt qua trắc trở bước lên hoàng vị, cũng không thể thiếu rất nhiều sự trợ giúp của ông ta mới miễn cưỡng ngồi vững vị trí này. Cảm xúc nhiều nhất của người sáng suốt đối với Triệu Uyên chính là thật sự biết đầu thai, cực kỳ có phúc, không những đầu thai đến trong gia đình tôn quý nhất trên trần gian, còn là con trai độc nhất của Hoàng Hậu, trừ việc nâng đỡ hắn ta ra, Phùng Thương không còn lựa chọn nào khác.
Tiên hoàng xử lý Thẩm gia, vốn không muốn ngoại thích trợ giúp, Thẩm Hoàng Hậu đành phải tìm cách bảo vệ khác, giao tình của tổ tông, sự lên men của quyền thế địa vị, cuối cùng để cháu gái chính thất xuất sắc nhất của Phùng gia gả cho Triệu Uyên, để hai người vốn bất đồng liên kết lại với nhau cực kỳ chặt chẽ. Sau lưng, không ít người cười nói Thẩm Thái Hậu hiện tại, có lẽ nên đổi tên thành Phùng Thái Hậu rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cho dù có thân mật đến thế nào, cống hiến bao nhiêu công lao đi chăng nữa, khi vị trí của Triệu Uyên đã ngồi vững, sự tồn tại của Phùng Thương tức khắc trở nên cực kỳ chướng mắt.
Đạo lý này, Nhan Hoan Hoan cũng hiểu.
Tục ngữ có câu: Nam nhân trung niên tam đại hỉ, thăng quan phát tài nương tử chết.
Bất luận ở lĩnh vực nào, cảm tình hay sự nghiệp - qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ đều không phải chuyện gì hiếm lạ, tuy rằng thiếu đạo đức, nhưng lòng người chính là như vậy, không còn cách nào khác. Đối xử tử tế với người vợ tào khang* có thể có được lương duyên, nhưng tin tưởng một đại thần có công giúp vua, có khả năng sẽ bị cắn ngược lại một cái.
(*: Người vợ thuỷ chung từ thời nghèo hèn.)
Hạt giống hoài nghi một khi đã nảy mầm, người khác muốn nhổ ra, cũng đã cắm rễ tận sâu trong lòng. Trừ khi phá nát trái tim, nếu không càng mọc càng lớn, cuối cùng biến thành đại thụ che trời, chọc thủng tầng cửa sổ mỏng như giấy của đạo đức và ân tình.
Mà sự khoan dung của Triệu Uyên, chỉ dừng lại đối với người mình thích, mà đại bộ phận, yêu thích của hắn ta đều chỉ có nữ nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ta muốn thu hồi quyền lực lại.
Nhưng đây nào phải chuyện đơn giản như vậy, tiền triều đánh nhau, hậu cung cũng không hòa bình.
Phùng Hoàng Hậu đánh giá sai tình thế, ngay từ đầu đã ngáng chân Nhan Hoan Hoan, chọc giận nàng, nàng rất rảnh, mỗi ngày không chơi cùng hài tử thì xem phim, cùng lắm lúc Hoàng thượng đến thì cùng hắn ta vui đùa, đều là trò vui tiêu khiển giết thời gian.
Người rảnh rỗi có quyền thế là người không thể trêu chọc nhất, thường đặc biệt thù dai, lại có năng lực đi trả thù.
Khi phát hiện đã đụng phải điểm mấu chốt thì cũng đã muộn.
Thân ở địa vị cao, Phùng hoàng hậu không thể cúi đầu chịu thua, Nhan Hoan Hoan cũng không có thuật đọc tâm, không biết nàng ta muốn làm đến trình độ nào, vì để bảo vệ bản thân, còn có an toàn của Triệu Tố…..chỉ cần trước khi nàng sử dụng phép “đảo ngược”, có thể trải qua cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc, nàng nhất thiết phải bảo vệ nó tốt.
Cho dù, đây chỉ là một vật nhỏ ngây ngô thổi bong bóng nước miếng mỗi ngày.
Nghị hòa?
Không có khả năng, chỉ có thể liều mình xé đến chết, xé đến khi Triệu Uyên không tin tưởng Hoàng Hậu, xé đến khi địa vị của mình lên cao hơn.
Phùng Hoàng Hậu và Tả tướng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Nhan Hoan Hoan kích động, thật đúng là nói trúng thứ hoàng đế muốn nghe nhất, mà hậu cung không có người nào dám nói - Phùng Hoàng Hậu làm việc công chính, tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, không chút đố kị, trừ bỏ Nhan Quý phi bởi vì thân phận mà đứng ở vị trí đối lập ra, không có hậu phi nào không có mắt đi nói xấu sau lưng nàng, cho dù có nói, cũng sợ khiến hoàng đế không vui, rơi vào tội danh không có quy củ và đố kị.
Còn về Nhan Quý phi, Triệu Uyên ước gì nàng sẽ ghen tuông.
“Hoan Hoan, có phải nàng rất ghét Hoàng Hậu không?” Ở trong Trường Nhạc cung, hắn đều hỏi trắng ra.
Nhan Hoan Hoan liếc hắn ta: “Thần thiếp nào dám.”
“Nàng có gì không dám chứ? Không nói thật với trẫm sao?”
Triệu Uyên muốn nghe lời thật lòng, thứ hắn ta muốn nghe là “lời nói thật lòng”, Nhan Hoan Hoan rất kính nghiệp, lựa vài lời hắn ta nghe xong sẽ thấy thú vị mà nói: “Hoàng Hậu nương nương có Phùng đại nhân chống lưng, thần thiếp sao dám ghét nương nương,” nàng quay mặt đi, kèm theo u oán hờn dỗi: “Lời này nếu như truyền đến chỗ nương nương, thần thiếp sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt nạt đến chết.”
Lời này khiến lòng Triệu Uyên mềm nhũn.
“Nàng ta dám bắt nạt nàng.”
Giọng nói của hắn ta trầm trầm, như đang đè ép một cục than chì thô to, từ bên trong tùy thời sẽ nhảy ra một tiểu quái thú cắn người: “Tay của Phùng Thương còn có thể vươn đến hậu cung sao? Hoan Hoan, nàng thật thích châm ngòi ly gián.”
Trong lòng Nhan Hoan Hoan nhảy dựng, nhưng đã sớm quen với ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu* của hắn ta, biết ý mà tiếp lời: “Hoàng Thượng nói đùa rồi, chủ của hậu cung và Phùng đại nhân, có gì khác biệt?”
(*:Ý chỉ chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.)
Triệu Uyên trầm mặc trong giây lát, sau đó nói ra một câu khiến thái giám đứng bên cạnh hắn ta không nhịn được thay đổi sắc mặt.
“Lời này trẫm không thích nghe.”
Hạ nhân hầu hạ ở Đông Thần cung, ai cũng biết, mặc kệ đúng sai như thế nào, chỉ cần Hoàng Thượng nói ra câu nói đó, thì chính là muốn trách phạt người khác. Nhan Hoan Hoan thản nhiên nhìn lại, suýt chút nữa bị dọa đến vãi đái, bề ngoài vẫn trấn định như cũ. Triệu Uyên này, càng sợ hắn ta thì hắn ta càng hứng thú, ngươi không sợ hắn ta thì hắn ta ngược lại có thể yên ổn nói tiếng người.
Thật sự là tính tình khó đoán như tiểu hài tử.
Mọi người ở đây nín thở im lặng, khi họ tưởng rằng Quý Phi nương nương bởi vì nói năng lỗ mạng mà bị phạt, Triệu Uyên chỉ nhếch môi, cả gương mặt tuấn tú lại trở thành ngày xuân ấm áp.
Bàn tay ấm áp của hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nàng bình tĩnh không một chút run rẩy, cho dù tiếp xúc ở khoảng cách này, tâm cũng vững như đá, kiến quái bất quái*: “Có điều, trẫm yêu nàng, nàng nói cái gì, trẫm đều thích nghe.”
(*:không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.)
Thiên đường hay là địa ngục, chỉ ở một thoáng suy nghĩ của đế vương.
Nhan Hoan Hoan rũ mắt nói: “Thần thiếp chỉ nói sự thật, huống hồ lời nói của thần thiếp là thật hay giả, Hoàng Thượng sao có thể không biết? Nếu Hoàng Thượng hỏi thần thiếp, thần thiếp đương nhiên biết gì nói nấy, không chút giấu diếm.”
Phùng Hoàng Hậu nghe ai nói, Triệu Uyên đương nhiên biết, bắt đầu từ giây phút liên hôn kia, hắn ta đã chiếm hết lợi ích từ trong đó, chỉ là hiện tại bảo hắn ta hoàn lại lợi tức (lãi), hắn rất không tình nguyện.
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy….”
Trái tim nàng khẽ run, cho rằng hắn ta muốn hỏi vấn đề cụ thể gì để thăm dò nàng: “Hoan Hoan, nàng yêu trẫm sao?”
Đờ mờ, lại là loại vấn đề rác rưởi này.
Loại vấn đề mà các cặp đôi thường xuyên hỏi đối phương, không có chút ý nghĩa gì, từ trước đến nay Nhan Hoan Hoan đều ôm chặt việc không để ý những chuyện không cần thiết, xem lạc thú trong chuyện yêu đương chỉ là một trong những chuyện nhỏ. Mà Triệu Uyên lại luôn hỏi vấn đề này vào thời điểm mấu chốt, hơn nữa còn hỏi cực kỳ nghiêm túc, nàng chỉ có thể bật cười trong lòng, trên mặt lại liếc hắn ta một cái: “Hoàng Thượng, cái gì gọi là yêu?”
Đối mặt với vấn đề thiểu năng này, dùng một vấn đề càng huyền diệu hơn để đẩy trở về.
Triệu Uyên cũng rất hứng thú: “Trẫm nghĩ, đó là một người nguyện ý vì nó mà trả giá hết thảy!” Sau đó còn vứt một ánh mắt lưu manh về phía nàng, phong tình ẩn giấu này, có thể làm chấn động nửa hậu cung.
“Vậy thì đúng rồi, thần thiếp sao có thể không yêu Hoàng Thượng? Chỉ cần một câu nói của Hoàng thượng, địa vị tính mạng của thần thiếp, tính mạng của cả nhà trên dưới mấy chục người đều sẽ tan thành tro bụi chỉ trong một cái búng tay,” nàng cười khẽ, lời nói êm tai nhiều thêm chút vẻ đẹp ngửa cổ chờ chém: “Mà Hoàng thượng, là quân vương, cho dù yêu đến chừng nào, đều có giới hạn rõ ràng, chạm vào không được, cũng không thể lấy ra chia sẻ với bất cứ người nào, thần thiếp yêu Hoàng Thượng, có thể dâng lên hết thảy.”
Nếu như yêu là cho đi, là tài sản, tính mạng của bản thân và gia đình đều có thể để cho đối phương xử trí, vậy, nếu như một người, trời sinh có quyền xử trí tính mạng tài sản của người khác, vậy bất luận có yêu hay không, yêu đến chừng nào, chỉ cần hắn muốn, kết cục đều như nhau mà thôi……
Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của thiên tử, trên đất này, dân nào mà không phải dân của thiên tử.
Hoàng đế, lão nhân gia ngươi là tiểu công chủ của toàn thiên hạ này, ai có thể không yêu ngươi?
Nhan Hoan Hoan cười mưu mô, vắt hết óc mới nghĩ ra được mấy lời tình thoại đó, Hoàng Thượng rất vừa ý.
Nàng liếc hắn ta: “Hoàng Thượng, vấn đề yêu hay không yêu này, đã từng hỏi Hoàng Hậu nương nương chưa?”
“Hỏi nàng ta làm gì.”
“Thần thiếp ghen đấy, không được sao?”
“…….”
Triệu Uyên bị câu nói thình lình mà trực tiếp này trêu chọc đến hừ hừ: “Được rồi….nhưng vấn đề này, hỏi nàng ta, quả thực không có gì thú vị.”
Hai bên tổ chức cưới hỏi đàng hoàng, ý nghĩa cho sự ràng buộc và kết hợp về quyền lực giữa hai nhà, sao nàng có thể không yêu bản thân mình.
Triệu Uyên nghĩ, nếu hiện tại hắn ta muốn tính mạng của Hoan Hoan, e rằng Ngự Sử Đài sẽ đốt pháo chúc mừng, tiền triều cảm thấy may mắn vì cuối cùng Hoàng Thượng cũng đã thanh tỉnh lại từ trong mê hoặc của yêu nữ, chính tay đâm chết yêu nữ. Nhưng nếu hắn ta muốn giết Phùng Hoàng Hậu, chỉ sợ sẽ bị tất cả mọi người ngăn cản, xong chuyện Phùng gia và hắn trở mặt, hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Người này, vậy mà không thể giết được.
Triệu Uyên muốn giết Phùng Hoàng Hậu sao?
Không, tuy rằng gần đây bởi vì Phùng Thương mà có chút nhìn không thuận mắt, nhưng cũng không đến mức muốn giết.
Chỉ là nhận thức khách quan “không thể giết” này khiến Triệu Uyên cực kỳ không thoải mái, rất muốn đi giết người một chút.
May mà hắn ta không nổi mụn, bằng không với trình độ thủ tiện* này, e rằng sẽ bóc đến trầy da.
(*: Ở đây là ngôn ngữ mạng, đại loại là làm việc gì cảm thấy hối hận, buồn bực.)
Ánh mắt của hoàng đế trẻ tuổi sâu thẳm, đáy lòng phảng phất như một cơn sóng lớn đang quay cuồng, tiểu quái thú muốn nhảy ra dọa người rồi.
……..
Triệu Uyên nghĩ cái gì thì làm cái đó, cực kỳ thất thường, nói lâu như vậy, vẫn là lòng nghi ngờ của hắn ta.
Chỉ cần hắn ta hoài nghi một người, sẽ rất khó phủi sạch hoàn toàn sự nghi ngờ đó, ngờ vực với nữ nhân là một quá trình tràn ngập lạc thú, chỉ là một khi đã trộn lẫn địa vị và quyền lực của tiền triều, hắn ta sẽ không còn khoan dung như vậy nữa.
Không thể nghi ngờ Phùng gia là chỗ dựa và hậu thuẫn lớn nhất của Phùng Hoàng Hậu, đồng thời cũng tạo thành nguyên nhân khiến Triệu Uyên không tin nàng.
Đoan Thân Vương vừa rối lên, hơn nữa ngày thường danh vọng của hắn không cao, lại có hiềm nghi làm tức chết tiên đế, phí quá nhiều hơi sức để đăng cơ, ngược lại với thế lực lớn mạnh của Phùng gia, những rắc rối khó gỡ đó lập tức khiến hắn không có biện pháp nào khác.
Những cái gọi là “người của mình” trước kia, không phải do Phùng thúc lựa chọn, thì đều là loại bạn bè ăn chơi đàn đúm mà thôi.
Tạo nghiệt, sớm muộn gì cũng phải trả, không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.
Phần bài thi này của “hoàng đế”, vào giây phút Triệu Uyên muốn nghiêm túc đối đãi, ép hắn đến muốn sứt đầu mẻ trán.
Không muốn chịu thua, phải làm một cái gì đó để lấy công chuộc tội.
Vậy là đoạn thời gian dài về sau, Triệu Uyên đến Trường Nhạc cung để phê duyệt công văn, hoặc là triệu Nhan Hoan Hoan đến Ngự Thư Phòng, thay hắn ta hồng tụ thêm hương*. Khiến nàng kinh ngạc chính là, hắn ta vậy mà thật sự đang làm chính sự, chứ không phải là đổi phương pháp chơi đùa, dáng vẻ nam nhân ảo não đến đau đầu nhức óc khi đối mặt với tấu chương, cũng có vài phần đáng yêu.……..Nói đến cùng, đều là thú vui ác bá muốn nhìn người khác gặp xui xẻo.
(*: Chỉ thời cổ đại khi thư sinh học tập có nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo bồi ở bên cạnh.)