Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 107

Harry nắm chặt khuỷu tay của con gia tinh khi nó với tay, toan chụp cái bình nước để tự trừng phạt mình một lần nữa. 

- Mà làm sao ta lại bị nguy hiểm được khi căn phòng đó mở ra? Ta đâu phải xuất thân trong gia đình Muggle? 

Đôi mắt của con gia tinh trợn trừng trong bóng tối, nó lắp bắp: 

- Xin cậu, đừng hỏi nữa. Xin cậu đừng vặn hỏi Dobby khốn khổ nữa. Những âm mưu Hắc ám sắp diễn ra ở đây, nhưng Harry Potter không nên ở đây khi điều đó xảy ra… Về nhà đi, Harry Potter. Xin cậu hãy về nhà đi. Harry Potter không nên dính vào mấy âm mưu này, nguy hiểm lắm… 

Harry cố gằng nắm chặt cổ tay Dobby hơn để không cho nó đập cái bình nước vào đầu lần nữa. Harry hỏi: 

- Dobby, ai? Ai đã mở cửa Mật thất của Slytherin? Ai đã mở nó lần trước? 

Con gia tinh khóc rống lên: 

- Thưa cậu, Dobby không thể nói, không thể, không được nói! Về nhà đi, Harry Potter, về nhà đi mà! 

Harry nổi giận: 

- Ta sẽ không đi đâu hết! Một trong những người bạn thân nhất của ta xuất thân từ gia đình Muggle, nếu Mật thất của Slytherin thật sự đã mở ra thì cô ấy sẽ là người đầu tiên bị hại… 

Dobby rên rỉ trong một trạng thái đau thương cùng cực: 

- Harry Potter liều mạng mình vì bạn bè! Cao thượng biết bao! Anh dũng biết bao! Nhưng mà cậu ấy cũng phải tự cứu lấy mình chứ! Harry Potter không được ở lại đây!

Dobby bắt đầu trở lên kích động.

Harry siết chặt cây đũa phép trong tay, nó sẵn sàng ra tay ngăn cản con gia tinh bất cứ lúc nào. Con gia tinh quá khích có thể làm ra bất cứ việc điên rồ nào mà nó cho rằng như vậy sẽ bảo vệ được Harry.

Con gia tinh giơ tay lên tính làm gì đó, Harry cũng sẵn sàng để phản đòn.

- Brachiabindo!

Âm thanh quen thuộc vang lên, con gia tinh bị những sợi dây vô hình bó cứng lại và ngã gục xuống đất. Một thân ảnh hiện ra từ bóng tối, Thomas đã trở về. Sử dụng thần chú trôi nổi đưa con gia tinh tới trước mặt, nó nhìn thẳng vào con mắt to tròn đầy nước của con gia tinh:

- Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết về âm mưu đang diễn ra!

Dobby hoảng sợ, nó phát hiện bản thân đã không thể cử động. Nó nhận ra người đang tra khảo nó, Thomas Walker, một trong số những người bạn thân của Harry. Và hiển nhiên, trình độ của cậu ta vượt xa đám bạn của mình nhiều lắm. Tuy vậy, Dobby vẫn không chịu nói. Nó trợn to cặp mắt như hai quả Tenis của mình, cầu xin với vẻ vô cùng đáng thương:

- Xin cậu! Làm ơn đừng hỏi, đừng vặn hỏi Dobby khốn khổ nữa. Dobby không biết gì cả! 

Thomas không có lên tiếng, nó chăm chú nhìn vào cặp mắt to tròn của con yêu tinh với khuôn mặt không có một chút biểu cảm. Harry ở ngay bên cạnh nhìn con gia tinh đang bị Thomas trói gô và treo lơ lửng giữa không trung. Vẻ đáng thương của con gia tinh khiến Harry mềm lòng, nó lên tiếng:

- Tha cho nó đi, Thomas. Tuy là nó có hơi quá khích nhưng cuối cùng thì vẫn chưa có tạo hậu quả gì xấu.

Thomas nhìn qua Harry, khẽ gật đầu, trong quãng thời gian vừa rồi nó đã sử dụng Legilimens và moi đủ những thông tin cần thiết trong đầu của con gia tinh, hiện giờ nó không có bao nhiêu tác dụng. Thomas hóa giải bùa, con gia tinh rơi bịch xuống đất. Harry tiến lên an ủi:

- Dobby. Không có sao chứ?

Vẻ cảm động hiện rõ lên trên nét mặt của con gia tinh, nó nỏi:

- Dobby không sao, thưa cậu. Cảm ơn Harry Potter vĩ đại đã lo lắng cho Dobby.

Harry thở dài, tuy con gia tinh đã làm nhiều việc điên khùng, thậm chí là uy hiếp tới tính mạng của nó. Nhưng khi nghĩ tới mục đích của con gia tinh là bảo vệ mình thì Harry lại không thể nào đề nổi cơn giận.

- Đi thôi Dobby, đừng ở lại đây nữa. Thomas đang rất tức giận, cậu ấy sẽ đánh Dobby thật đó.

Dobby rụt người lại, nó sợ hãi người phù thủy trẻ đang đứng cạnh giường kiểm tra cho những người khác kia. Chỉ một bùa trói đơn giản nhưng không chỉ khóa lại cơ thể mà còn khiến Dobby hoàn toàn mất đi khả năng ma thuật. Nếu cậu ta muốn giết Dobby thực sự quá dễ dàng.

Con gia tinh cúi đầu tạ ơn Harry rối rít và cuối cùng, một tiếng vang nhẹ, trước mặt Harry chỉ còn không khí. Harry quay sang hỏi:

- Ron có sao không?

Thomas lắc đầu:

- Chỉ là bị bùa chú làm cho ngủ mê khó tỉnh mà thôi. Sáng mai là cậu ấy lại khỏe như vâm.

Harry thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy khi con gia tinh và nó tranh cãi, Harry cũng đã phát hiện ra những người khác im lặng một cách bất thường. Để đảm bảo. Harry phải cùng con gia tinh kéo dài thời gian, nó vẫn đang suy nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Thomas xuất hiện thực sự đúng lúc.

Sau khi kiểm tra Ron và một loại người trong phòng, Thomas lên tiếng:

- Được rồi, mình đã kiểm tra xong, mọi người cũng giống như Ron, chỉ là ngủ mê mà thôi. Mình đi ngủ đây, hôm nay mệt muốn xỉu rồi.

Tạm biệt Harry, Thomas chui thẳng vào chăn, hôm nay nó đã đạt được mục tiêu đề ra. Kết quả cuối cùng, vẫn cần đợi tới sáng mai.

* * *

Sáng sớm hôm sau, Thomas bị đánh thức bởi ánh nắng của những ngày chớm đông. Ánh sáng mặt trời ấm áp tràn ngập căn phòng cũng đưa tới tác dụng khiến tâm trạng của nó trở lên vô cùng vui vẻ. Thu dọn qua giường ngủ, Thomas cầm lấy một quyển sổ cũ và đi ra ngoài. Hôm nay tốt trời, hi vọng những gì nó làm cũng có kết quả tốt như thời tiết vậy. 

Ginny Weasley đang tản bộ ngoài hành lang, với hi vọng ánh nắng ấm áp và thời tiết tốt lành sẽ làm cho cô dễ chịu hơn. Đột nhiên, cô bé va phải một người ở chỗ ngã rẽ, thân hình của người tới vô cùng rắn chắc khiến Ginny bị dội ngược và ngã ra sau.

Người tới ngồi xuống và nói:

- Thực xin lỗi! Anh vô ý quá! Em không sao chứ?

Ginny ngước nhìn người nam sinh trước mặt. Cô bé nhận ra người mình va phải, anh ta là Thomas Walker, bạn thân của anh trai cô – Ron Weasley và Harry, cô có gặp anh ta nhiều lần nhưng đây là lần đầu gặp một mình. Ginny khẽ lắc đầu, cô đứng dậy.

- Là em không để ý.

Ginny chú ý tới quyển sách Thomas đang cầm, nó khá cũ và có vẻ như là một bản chép tay. Cái này gợi cho Ginny nhớ tới một điều gì đó không dễ chịu, nhưng đồng thời cũng câu dẫn trí tò mò của cô. Cô bé hỏi:

- Anh đang cầm sách đi đâu vậy?

Thomas giơ quyển sách trên tay, quơ quơ nó. 

- Một quyển sách của một phù thủy vô danh được anh vô tình tìm thấy. Sau khi đọc một thời gian, anh thấy nội dung nó chẳng có gì tốt đẹp. Nhưng chất liệu của nó khá là kì lạ, rất khó để phá hủy. Vì thế anh tính tới chỗ nào đó vắng vẻ một chút và vất béng nó đi cho xong chuyện.

Mắt Ginny sáng lên:

- Nhưng như vậy có quá phí không ạ? Ý em là… dù sao nó cũng là một vật phẩm rất đặc biệt, hơn nữa nó cũng gắn bó với anh một thời gian… 

Thomas lắc đầu:

- Chính vì anh đọc nó một thời gian lên mới quyết định đem nó vất đi. Nội dung của nó không có cái gì tốt đẹp cả. Hơn nữa với mấy cái thứ sách vở này, hủy hẳn cũng tiếc. Lên anh tính kiếm một chỗ nào đó thực kín đáo, hoặc không có người lui tới rồi vất ở đó. Uhm, theo anh thì đó là cách tốt nhất. Thôi, tạm biệt nhá, anh đi xử lý nó cái đã.

Ginny nhìn theo bóng Thomas biến mất, cô bé đứng yên đó một hồi lâu, trên khuôn mặt hiện ra vẻ do dự, sợ hãi… Cuối cùng, khẽ cắn răng, cô dứt khoát quay lưng đi về phòng ngủ. Ginny không biết rằng, hành động của cô đều không thoát khỏi cặp mắt của Thomas, người đã tàng hình và quay vòng trở lại.

Ginny thận trọng nhìn ngó trước sau và đi tới phòng vệ sinh nữ, nơi con ma Moaning Myrtle cư chú. Ginny nhẹ nhàng mở cửa, cô bé quan sát trước sau xác nhận không có ai xung quanh, rồi rút trong áo chùng của mình ra một quyển sổ cũ. 

Ginny nhìn kỹ quyển sổ, trong mắt cô lẫn lộn vô số cảm xúc: lưu luyến, sợ hãi,… Sau một chút xíu do dự, Ginny cầm quyển sách ném thẳng vào trong cái nhà vệ sinh cũ và nhanh chóng rời đi.

Cửa phòng vệ sinh khẽ mở rồi nhanh chóng đóng lại. Thomas, vẫn đang tàng hình, hài lòng nhìn quyển sổ nhật ký của Tom Riddle bị Ginny vất tung ra góc nhà. Không chút do dự, Thomas nhặt quyển sổ lên, bỏ nó vào túi và quay trở về. Con ma Myrtle không có mặt cũng thực sự đỡ cho Thomas khỏi kha khá phiền toái. Chí ít, bây giờ nó còn chưa có tìm ra cách để xử lý đám hồn ma.

Có thể thu được quyển sổ mà không cần dùng biện pháp mạnh là phương thức tốt nhất, Ginny là em trai của Ron, vợ tương lai của Harry, nếu ra tay quá nặng thì dễ khiến sau này gặp lại sẽ chột dạ. Hơn nữa, có một số việc Thomas không muốn thay đổi tiến trình, giữ vững nội dung tiên tri sẽ khiến nó chủ động và có lợi thế lớn hơn nhiều trong trận chiến với Voldemort.
Bình Luận (0)
Comment