Lại nói về Ron và Harry. Hai đứa đợi Thomas một lúc rồi mới lên đường. Khi chúng tới được lều của Hagrid đã là 3h30 chiều. Bác Hagrid sống trong một căn nhà gỗ bé nhỏ bên kia khu rừng cấm. Trước nhà là một cái nỏ và một đôi giày cao su.
Khi Harry gõ cửa, bên trong vang lên tiếng lục đục rồi tiếng chó chồm lên sủa. Kế đến giọng lão Hagrid vang lên ồm ồm:
- Quay lại, Fang. Quay lại.
Gương mặt to lớn và lông lá của Hagrid thò ra liền sau tiếng két của cánh cửa bị kéo mạnh.
- Chờ tý. Quay lại, Fang.
Lão nắm vòng đeo cổ của một con chó săn đen khổng lồ, cố gắng giữ yên nó cho hai đứa bước vào nhà.
Bên trong chỉ có một gian buồng. Thịt sấy và thịt chim trĩ treo lũng lẳng trên trần, một cái ấm đồng đang sôi trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá.
Lão Hagrid thả con Fang ra, bảo:
- Cứ tự nhiên như ở nhà nhà các cháu.
Con Fang cũng giống như chủ nó, coi hung hăng nhưng lại rất thân thiện. Nó chạy ngay lại bên Ron và bắt đầu liếm tai thằng bé.
Harry giới thiệu:
- Đây là Ron, bạn của cháu.
Lão Hagrid đang rót nước sôi vào một cái ấm trà to, vừa liếc mấy nốt tàn nhang trên mặt Ron vừa bảo:
- Một đứa nữa của nhà Weasley hả? Ta đã tiêu hết nửa đời ta chỉ để rượt đuổi hai thằng anh cháu ra khỏi khu rừng cấm.
Lão Hagrid bày mấy cái bánh cứng như đá ra dĩa mời hai đứa. Những cái bánh này đủ sức làm gãy bất kỳ cái răng nào, nhưng hai đứa vừa phải làm như ăn ngon lắm vừa đua nhau kể cho lão về những bài học đầu tiên của mình. Con Fang tỳ mõm lên gối Harry và nhễu nước miếng khắp tấm áo dài của nó.
Cả Harry và Ron đều khoái chí khi nghe lão Hagrid gọi ông giám thị Flich là lão già đó.
Harry kể cho lão Hagrid nghe vê buổi học với thầy Snape. Lão Hagrid cũng như Ron, bảo Harry đừng lo lắng về chuyện đó, thầy Snape không ưa bất kỳ đứa học trò nào, chứ không riêng gì Harry.
- Nhưng mà ông ấy ghét cháu.
Lão Hagrid gạt đi:
- Nhảm nhí! Việc gì ông ấy phải ghét cháu?
Lúc này có tiếng gõ cửa lại vang lên. Bên ngoài chuyền đến tiếng của Thomas:
- Xin lỗi. Cho hỏi đây có phải là nhà của ngài Hagrid không nhỉ? Tôi có nhận được lời mời của Harry.
Lão Hagrid ra mở cửa. Ông nhận ra đứa học sinh này, nó có vẻ tương đối thân thiết với Harry.
- Mời vào. Harry cũng đang ở đây.
- Cảm ơn thưa ngài. – Thomas bước vào căn nhà nhỏ của lão.
- Xin tự giới thiệu, cháu là Thomas – Thomas Walker, bạn của Harry. Cháu đã nghe Harry kể về bác, cậu ấy nói bác là người rất nhiệt tình và tốt bụng.
Lão Hagrid vui mừng ra mặt. Đứa trẻ này thật lễ phép, khác hẳn với lũ sư tử con còn lại của nhà Gryffindor.
Ngồi xuống và uống một hớp trà, coi vậy chứ trà của bác Hagrid pha thật sự không tệ. Thomas quay đầu sang hỏi Harry với giọng đùa cợt, khi ngoài cửa nó đã nghe thấy Harry phàn nàn về sự chiếu cố của giáo sư Snape:
- Mình không bỏ lỡ gì thú vị đó chứ? Mới vừa rồi nghe cậu có vẻ đặc biệt kích động. Gì mà cao hứng dữ vậy?
Câu hỏi của Thomas giống như chọc đúng chỗ ngứa. Harry muốn có người để giải tỏa sự bức bối được thầy Snape ban tặng.
- Chẳng có gì thú vị cả. Mình đang nói là thầy Snape có vẻ ghét mình.
- Cái gì mà thầy Snape có vẻ ghét cậu. Vớ vẩn!
Harry ngớ người. Đến cả Thomas cũng phủ nhận nó sao? Chẳng lẽ những gì mà nó mới nhận được trong giờ ma dược là cái quái gì? Ưu ái sao?
- Không có gì mà có vẻ hết Harry. Hoàn toàn chính xác là giáo sư Snape ghét cậu. Ban nãy giờ học thầy ấy cố ý nhằm vào cậu. Thuốc ngủ được tạo từ bột rễ cây Lan nhật quang với Ngải tây là ma dược sẽ học vào năm lớp 6, thậm chí không nhiều phù thủy có thể điều chế thứ thuốc mê mà thầy ấy nói. Còn mấy thứ về sau thì khỏi phải nói. Chúng quá dễ rồi, cậu đã xử lí gọn.
- Thấy không. Cháu đã nói mà bác Hagrid.
Harry nói với lão Hagrid. Cuối cùng nó cũng tìm tới nhân chứng.
Lão Hagrid thấy không ổn. Lão vội vàng phủ nhận:
- Không đúng. Chẳng có lí do gì khiến thầy ấy ghét cháu. Đây là lần đầu hai người gặp mặt đúng chứ.
- Cũng đúng. Thomas, cậu nói tại sao? – Harry quay sang cầu cứu viện binh.
- Đơn giản. Thầy ấy là một Slytherin. Bố mẹ cậu ngày còn là học sinh trường thì thuộc Gryffindor. Ba người lại sàn sàn tuổi nhau. Thế lên rất có khả năng mấy người khi còn đi học có bất hòa. Và hiện giờ cậu đang lãnh hậu quả của việc đó, có thể nói là xung đột qua hai thế hệ. Nợ cha con trả - hợp tình hợp lý.
Thomas không thể nói rõ ân oán tình thù giữa cha mẹ của Harry với giáo sư Snape được. Nó sẽ không thể giải thích lý do một thằng bé 11 tuổi có thể tọc mạch nhiều chuyện bé nhỏ như thế. Vì vậy nó chỉ cần dùng lý luận phân tích theo những gì mọi người đều biết là được. Dù sao cũng chả lệch bao nhiêu. Nhìn vẻ mặt tin sái cổ của Ron với Harry là rõ.
Lão Hagrid cũng ngơ ngẩn. Đầu óc này sao lại là Gryffindor cơ chứ. Có nhầm lẫn gì ở đây à?
- Khoan đã. Tại sao lại là nợ cha? Cha mình sao lại nợ lần gì giáo sư Snape.
- Tch! Nói sao đây... Uhm, tính cách của thầy Snape không tốt đẹp gì nhưng chắc chắn là không đến mức so đo với phụ nữ. Nhìn cái cách thầy ấy bơ Hermione trong giờ học là biết. Thế lên trên 80% là thầy ấy và cha cậu có khúc mắc.
Nhấp thêm một ngụm nước trà. Thomas bắt đầu lắc lư:
- Tiếp theo. Thái độ của thầy Snape với cậu cũng nói lên vài điều. Thầy ấy chán ghét cậu. Cái cách thầy ấy đặt câu hỏi với giễu cợt cậu cho thấy thầy ấy muốn làm cậu mất mặt. Bình thường mà nói, nếu như nhìn thấy kẻ thua cuộc thì người thắng sẽ khinh thường chứ không phải là chán ghét. Hơn nữa kết hợp với tính cách tinh tướng đặc hữu của Slytherin, 100% thầy ấy sẽ nhìn cậu một cách khinh miệt rồi coi cậu như không khí. Tuy nhiên cậu thấy đấy, thầy ấy lại chọn cách khác. Từ đó suy ra khả năng ngày cha cậu đi học đã làm gì đó khiến giáo sư Snape bị xấu mặt, thậm chí là nhục nhã. Thế lên thầy ấy mới có thể ghét lây sang cậu.
Ron cũng choáng rồi. Những thứ suy luận này nó có thể nghe hiểu nhưng làm thế quái nào Thomas lại có thể suy luận ra được như thế cơ chứ.
- Thật thế sao? Nếu vậy thì hoàn toàn có thể lý giải được rồi. Coi bộ cha mình làm rất tuyệt đó chứ. – Harry có vẻ phấn khích khi biết cha của nó đã chơi thầy Snape ra trò.
- Cái đó thì chưa chắc.
Thomas cho nó một gầu nước lạnh. Rớt từ trên mây xuống có lẽ cũng không tệ nhỉ.
- Ý cậu là gì? Cậu nói bố của Harry đã thắng thầy Snape mà?
Ron không hiểu tại sao Thomas lại phủ nhận lời nói của bản thân nó.
- Đó chỉ là suy đoán của mình thôi. Không có bằng chứng. Hơn nữa, chưa chắc mọi sự đã tốt đẹp như các cậu tính đâu.
Harry có chút bất an. Nó có cảm giác những điều Thomas sắp nói sẽ không tốt đẹp gì.
- Ý cậu là gì, Thomas? Chơi mấy thằng Slytherin một chút thì có gì mà quá cơ chứ. Hơn nữa không quá đáng khi mà thù ghét một đứa trẻ vì người cha đã chết của nó chỉ vì thời đi học có chút xung đột thôi sao?
Ron có chút bất bình. Theo nó thì Harry không đáng bị đối xử như vậy.Thầy Snape đã quá hẹp hòi.
- Đó là bởi vì xung đột quá lớn. Thậm chí có thể đã chuyển thành thù hận.
Nếu thù hận thì hợp lý hơn rồi. Dù sao thì đây là suy đoán, mọi giả thuyết đều có thể. Huống hồ giả thuyết của Thomas lại quá hợp lý.
Rót cho mình một ly trà. Thomas tiếp tục câu chuyện:
- Ngoài ra. Các cậu biết đấy, giáo sư Snape là một bậc thầy ma dược, kinh nghiệm thực tiễn của thầy ấy cực kỳ xuất xắc. Để có thể có được đống kinh nghiệm như thế thì sẽ phải tiêu tốn lượng thời gian khủng khiếp. Như thế thì thầy ấy sẽ ít có cơ hội làm việc khác, suy ra ít có cơ hội gây sự chuốc thù hận. Dĩ nhiên nếu vụ độc mồm của thầy ấy là bẩm sinh thì cũng khó mà nói được.
- Ý cậu là cha của mình đi gây sự với thầy ấy sao?
Harry có phần kích động. Những gì Thomas nói lúc này đang đập vỡ hình tượng của nó về người cha vĩ đại.
- Bình tĩnh đi Harry. Cậu cũng có phần hiểu biết về tính tình của đám người trong nhà Gryffindor rồi. Mình biết cậu có rất nhiều tưởng tượng về cha của cậu. Thế nhưng Harry, cha cậu là một con người, năm đó chỉ là một học sinh, một thiếu niên của nhà Gryffindor. Không hơn! Người sẽ có sai lầm. Không ai phủ nhận sự vĩ đại và dũng cảm của cha mẹ cậu. Nhưng cậu không thể bắt một đứa học sinh có bao nhiêu vĩ đại. Hơn nữa nữa mình chưa từng nói cha cậu sai. Chúng ta chỉ đang nghe về suy luận được đưa ra dựa trên những thông tin dễ dàng có thể hiểu được, và nó nghe hợp lí thế thôi. Mình nhắc lại: Đây chỉ là giả thiết! Thế lên làm ơn bình tĩnh và nghe hết. Cuối cùng hãy đưa ra quyết định. Ok?
Harry trầm mặc. Những gì Thomas đang nói có chút quá tải với nó. Tuy nhiên những gì phải chịu đựng ở nhà Dursley khiến nó trưởng thành trước tuổi rất nhiều. Nó quyết định nghe hết suy đoán của Thomas.