Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 120

Ron đá vào gốc cây, nói:

- Mình sẽ không đời nào tha thứ cho bác Hagrid. Nghe lời ổng: theo chân những con nhện! Nhìn coi, chúng đã làm những gì!

Hermione lên tiếng:

- Bác ấy chắc chắn không biết gì về hành động của lũ nhện đó. Nếu không thì bác ấy sẽ không bỏ qua cho chúng.

Thomas tán đồng lời nói của Hermione:

- Ờ. Hermione nói đúng. Với tính cách của Hagrid thì đúng thế. Nhưng ông ấy quá ngốc, bị một đám nhện qua mặt.

Harry im lặng, nó thực sự không biết phải nói gì vào lúc này, tội lỗi đám nhện này gây ra là quá lớn. Nếu việc này lộ ra thì bác Hagrid chắc chắn sẽ có vé một chiều vào ngục Azkaban, và không hẹn ngày gặp lại.

Thomas leo ghế trước của cái xe, nó gọi:

- Trở về thôi. Hiện giờ quá muộn rồi, nếu trễ nữa thì chúng ta sẽ chẳng còn thời gian nghỉ ngơi nữa đâu.

Khi tất cả đã ngồi lên xe, Thomas vỗ vỗ cái vô lăng, nó nói:

- Cảm phiền mày đưa bọn tao ra khỏi cánh rừng này nhé.

Chiếc xe khẽ rồ máy và nhấp nháy đèn, cả đám có thể cảm nhận được sự vui vẻ của nó. Thomas đột nhiên suy nghĩ, có khi nào transformers lạc vào thế giới này không, sau đó lại cười tự giễu bản thân suy nghĩ lung tung. Lắc lắc đầu bỏ qua suy nghĩ hão huyền của mình. Thomas ngồi trên xe cùng các bạn của mình trở về. Chiếc xe dường như rất quen thuộc khu rừng này, nó chọn được con đường khá bằng phẳng. 

Chỉ hơn nửa tiếng chiếc xe đã đưa cả bọn ra đến bìa rừng, chúng có thể nhìn thấy cái chòi của lão Hagrid thấp thoáng đằng xa. Cái xe dừng lại, Hermione mở cửa xe đi xuống, con Fang vọt qua người cô, lao như một mũi tên về phía ngôi nhà của lão Hagrid. 

Harry, Ron và Thomas lần lượt xuống xe ngay sau đó. Thomas vỗ vỗ vào cái xe như để cảm ơn. Cái xe khẽ rồ ga, de lại trong rừng và biến mất sau chốc lát. Cả lũ bắt đầu trở về.

Trên đường đi, Hermione cảm thán:

- Buổi tối hôm nay thực sự là quá đặc sắc. Thậm chí mình còn có cảm giác gần với cái chết hơn cả vụ vượt ải năm ngoái.

Ron nói:

- Đúng vậy. Nếu không có Thomas thì chả biết chuyện gì đã xảy ra.

Thomas nhìn sang Harry, nói:

- Mình sẽ không báo cáo lại chuyện này. Nhưng mình muốn cậu dẫn Hagrid đi tới chỗ đám nhện và chỉ cho ông ấy thấy hậu quả mà chúng đã gây ra.

Harry thở dài gật đầu. Nó biết đây là kết quả tốt nhất cho Hagrid. Nếu chuyện này vỡ lở, tuyệt đối sẽ không phải là đau lòng một chút như vậy mà thôi. Harry dám chắc Lucius Malfoy sẽ ngay lập tức dựa vào đó mà đem lão Hagrid đẩy vào Azkaban, và đuổi việc Gs Dumbledore như lần này lão đã làm, và lúc đó thì không có bất cứ cách nào có thể cứu vãn.

Ron cẫn còn tấm tức, thụi một nắm đấm vô tấm vách, cả đám đã về đến bên cạnh căn chòi của lão Hagrid: 

- Mà bác ấy bảo tụi mình đi theo mấy con nhện đến đó để làm gì chứ? Bây giờ mình muốn biết là chuyến mạo hiểm này thì giúp tụi mình tìm ra được cái gì nào? 

Harry nói: 

- Bác Hagrid muốn cho chúng ta biết là bác vô tội, bác không hề mở cánh cửa Phòng chứa Bí mật. 

Ron khịt mũi tỏ vẻ bất đồng ý kiến. Hiển nhiên, theo ý Ron thì nuôi dưỡng nhền nhện khổng lồ trong Hogwarts không thể nào được coi là vô tội, nhất là khi chúng đã giết người.

Thomas nói:

- Ngay từ đầu mình đã chẳng chờ mong cái quái gì ở lũ nhện đó. Có điều cũng giữ chút tâm lí may mắn. Biết đâu lại có con nhện con nào nhìn thấy quyển sổ. Tuy nhiên, mình đã mất kiểm xoát cảm xúc khi phát hiện ra lũ nhện đã ăn thịt rất nhiều người. Cuối cùng thành ra thực sự tay trắng. Thật là mẹ nó khó chịu!

Hermione hỏi Thomas:

- Bây giờ chúng ta coi như trắng tay. Cậu cũng chẳng có bất cứ thông tin gì. Tiếp theo biết phải làm thế nào cho được đây? Hay là chúng ta cứ đem hạ gục con Tử Xà luôn cho rồi, sau đó hãy đi tìm quyển sổ.

Thomas khẽ lắc đầu:

- Chờ thêm một chút nữa. Mình có một chút ý tưởng, nếu như nó không có hiệu quả thì chúng ta sẽ hạ con Tử Xà trước.

Toà lâu đài đã hiện ra trước mặt, cả bốn người bắt đầu kiểm tra lại coi toàn bộ một lượt để chắc chắn là sẽ không bị lộ, sau đó mới đẩy cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi ra. Bốn đứa cẩn thận đi ngược lên tiền sảnh rồi trèo lên cầu thang cẩm thạch, nín thở khi đi ngang qua những hành lang, nơi những người trong phiên trực đang đi lại canh phòng hết sức cẩn thận. 

Cuối cùng cả bọn cũng an toàn về được tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Ở đó, củi lửa đã cháy rụi thành tro tàn. bốn đứa cởi áo khoác ra, trèo lên cầu thang xoắn mà lên phòng ngủ của mình. Ron ngay lập tức lăn ra giường ngủ, trong khi Thomas thay đồ, Harry ngồi ở mép giường, nó trăn trở về lão Hagrid và những gì nó gặp gỡ tối nay. Hiển nhiên lão Hagrid là người tốt, nhưng những hành động vô tâm của ông đã dẫn tới nhiều người bị mất mạng.

Thomas để ý tới vẻ mặt xoắn xuýt của Harry, nó nói:

- Đừng có suy nghĩ nhiều nữa. Có gì thì để tới sáng mai đi.

Thomas ngáp dài rồi chui vào chăn ngủ. Harry thì không có được dễ dàng như hai đứa bạn của mình, nó không vô tâm được như Ron, còn Thomas – Harry đã sớm nhận ra nó chẳng thân thiết gì với lão Hagrid. Với Thomas, lão Hagrid chỉ là bạn của bạn mà thôi. Harry hiểu rõ, nếu không phải quan hệ giữa chúng rất tốt và ái ngại việc đám nhện sẽ ảnh hưởng tới Gs Dumbledore thì Thomas tuyệt đối sẽ không do dự mà tống lão Hagrid vào Azkaban không thời hạn.

Vào bữa sáng hôm sau, ngay giữa toàn thể học sinh trong trường, Gs McGonagall đưa ra một thông báo:

- Cô có một tin tốt lành… 

Cả sảnh đường bắt đầu nhao nhao cắt đứt lời của cô:

- Gs Dumbledore trở về! 

Một cô bé bên nhà Ravenclaw thét lên: 

- Đã bắt được Người kế vị Slytherin! 

Còn Wood thì gầm lên như sấm: 

- Tiếp tục các trận thi đấu Quidditch! 

Khi sự huyên náo lắng xuống, giáo sư McGonagall nói: 

- Có một lượng lớn Mandrake sẽ được chuyển đến trường ta trong hôm nay, đủ để dùng cho tất cả những học sinh bị hoá đá. Đêm nay, chúng ta có thể hồi sinh họ. Cô khỏi cần nói chắc các con cũng hiểu, là một trong những người bị hóa đá ấy có thể sẽ nói cho chúng ta biết ai, hay cái gì, đã tấn công họ. Cô chắc chắn khi tuần học này kết thúc thì thủ phạm cũng đã bị bắt rồi.

Thomas đưa mắt nhìn xung quanh hội trường đang ngập trong tiếng hoan hô, nó đang tính coi có thể lần mò ra chút manh mối nào hay không. Tuy nhiên chẳng có thu hoạch gì cả. Kể cả bên dãy nhà Slytherin cũng đang tràn ngập những khuôn mặt vui vẻ.

Trên đường trở về từ phòng ăn, Hermione hỏi:

- Đây là kế của cậu bày ra đó hả?

Thomas gật đầu. Haermione nhăn mày, cô tiếp tục:

- Nhưng liệu nó có ích lợi gì không?

Thomas khẳng định:

- Có! Khi đám học sinh đó được hồi phục, nhất là 2 thằng ngu nhà Slytherin, họ sẽ cung cấp cho chúng ta một ít manh mối. Hơn nữa, khi đám học sinh đã an toàn, mình có thể lấy cớ để cho thầy Dumbledore trở lại, vụ này mình hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới ban quản trị nhờ thế lực bên ngoài. Hung thủ, hay nói chính xác hơn là Voldemort, cũng sẽ đoán được điểm này. Khi đó, hắn sẽ lo lắng tới việc thầy Dumbledore dùng biện pháp mạnh, như là lục soát toàn trường chẳng hạn, và hắn sẽ không giấu được hành tung của mình nữa. Có thể nói đây là dương mưu, dù hắn có im lặng thầy Dumbledore trở về, hay là lập tức hành động thì cũng hợp với ý mình.

Harry hỏi:

- Nếu hắn hành động ngay thì cậu tính thế nào?

Thomas nói:

- Cậu còn nhớ việc mình tóm được con gia tinh không? Hôm đó mình đã đặt rất nhiều thiết bị giám sát trong toàn lâu đài, kể cả những lối đi bí mật, thậm chí là cả Mật thất. Hơn nữa, Voldemort cũng chưa biết là chúng ta đã phát hiện ra cửa vào mật thất, nên mình có 90% chắc chắn hắn sẽ quay về đó vì đó là nơi an toàn nhất đối với hắn. Hơn nữa mình tin rằng hắn sẽ hành động ngay thôi, dù sao thì cơ hội chạy trốn của hắn nếu hành động trước sẽ cao hơn so với khi thầy Dumbledore trở về rất nhiều.

Ron nói tiếp:

- Vậy là bọn mình chuẩn bị lại chiến đấu tiếp hả?

Thomas gật đầu, nó nói:

- Đó là hiển nhiên. Hơn nữa, mình có một việc muốn các cậu làm.

- Việc gì?

- Lật mặt Lockhart. Mình phát ngán mỗi khi nhìn thấy hắn rồi.

Hermione hỏi lại:

- Cậu có kế hoạch gì rồi hả? Mình nghĩ lừa được hắn rất khó. Hơn nữa, chẳng phải cậu đã nói sẽ không tham gia vào vụ này sao?

Thomas đáp:

- Mình có nhận lời với thầy Dumbledore, nhưng bây giờ thì cũng đâu có ai biết, hơn nữa mình cũng sẽ không trực tiếp ra mặt.

Ron xúm lại:

- Ôi dào! Đừng để ý mấy cái tiểu tiết đó! Nói tụi mình nghe coi phải làm thế nào.

Thomas ra hiệu đám bạn tiến lại gần và bắt đầu nhỏ giọng kể lể về kế hoạch nho nhỏ của chúng. Tiếp theo đó, cả bọn tiếp tục lên lớp như chưa có việc gì xảy ra, thực thú vị là tiết học tiếp theo cũng là tiết Phòng trống Nghệ thuật Hắc Ám. Cả đám bắt đầu dùng ánh mắt soi mói nhìn chăm chú Lockhart khiến cho ông ta cả người khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment