Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 127

Harry gầm lên:

- Cút đi, đồ khốn!

Nó ném ra một câu ma chú Bombarda (Bùa nổ) và lao thẳng về phía Neville, Ron ngay lập tức theo sát Harry, còn Hermione cầm đũa phép chăm chú nhìn về phía trước sẵn sàng yểm hộ. 

Tom Riddle đang vô cùng phẫn nộ. Hắn bị cản đường, 3 đứa nhãi con đáng chết của nhà Gryffindor đang ngăn chặn đường rút lui của hắn. Tom Riddle nhận ra 3 đứa này, chúng bao gồm thằng nhóc con trai út của nhà Weasley, con nhóc răng thỏ luôn đi kè kè trong nhóm bộ 4, và cuối cùng, kẻ mà chỉ vài chục phút trước thôi là kẻ mà hắn căm ghét nhất – Harry Potter.

Tom Riddle muốn nhanh chóng giải quyết 3 đứa phù thuỷ đang chắn đường này rồi rút lui trước khi Thomas trở lại, nhưng vận mệnh có vẻ như không muốn cho hắn chiến thắng. Thay vì giải quyết nhóm 3 người Harry, Ron và Hermione thì Tom Riddle lại bị họ chặn chết tại chỗ này, thậm chí nếu không nhờ có thân thể đặc thù như hiện tại thì hắn đã bị hạ gục vài lần. 

3 người Harry phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, họ bọc lót cho nhau rất tốt, Tom Riddle có thể thấy được 3 đứa đã phải phối hợp với nhau chiến đấu vô số lần mới có được sự ăn ý như hiện tại.

Trong cơ thể, nguồn sinh mệnh dự trữ đang cạn kiệt. Trước đó, khi phát hiện Thomas tới, Tom Riddle quyết định không trực tiếp sử dụng số năng lượng thu được để hiện hình, hắn lưu trữ năng lượng để đề phòng trường hợp xấu nhất. Tới hiện tại, Tom cảm thấy may mắn về quyết định của bản thân, nếu như hắn sử dụng hết số lăng lượng để hiện hoá, thì hiện tại hắn đã thua cuộc.

Tom Riddle cần thêm năng lượng, nếu không cuộc chiến tiếp tục dây dưa và chịu thêm 2 tới 3 vết thương nữa thì hắn sẽ thua trận. Năng lượng sẽ không còn đủ để hắn duy trì sự hiện hữu của mình. Lúc này, Tom để ý tới Neville, người vẫn còn mê man trên mặt đất. Hấp thụ lăng lượng từ thằng nhóc này sẽ khiến hắn có đủ khả năng để thoát ra khỏi đây.

Tuy nhiên, hành động của Tom Riddle đã bị Ron phát hiện. Harry lao thẳng vào hắn, tung ra một cái Bùa nổ. Tom vội vàng né tránh, tình trạng cơ thể không cho phép hắn tiếp tục chịu thêm càng nhiều tổn thương. 

Harry lao về phía Tom Riddle, cậu liên tiếp tung ra Bùa nổ nhưng đều bị lá chắn phép thuật của Tom ngăn chặn, những câu thần chú yểm hộ từ xa của Hermione cũng không đưa tới kết quả khả quan. Ron lao về phía Neville, ôm lấy nó và dùng hết sức bình sinh để kéo Neville ra khỏi trận chiến càng xa càng tốt.

- Mình cứu được Neville rồi! Rút…

Lời nói của Ron bị nghẹn lại, nó nhìn thấy Harry đã bị đánh gục, cây đũa phép của nó đang bị Tom Riddle cầm trong tay.

Vài giây trước đó, Hermione tung ra bùa chú Expelliarmus (Thần chú giải trừ vũ khí), nhưng đen đủi thay, cái khiên bảo vệ của Tom Riddle đã đánh văng nó về phía Harry. Harry, dưới sự ngỡ ngàng đã lãnh nguyên một cú bùa chú vào người và bay xa vài mét. Còn cái đũa phép của nó lượn một vòng trên không trung và rơi vào tay của Tom Riddle. 

Hermione vội vàng bổ cứu bằng một cây ma chú mới, nhưng lần này Tom Riddle tiếp tục đánh bật nó, theo một cách còn nhẹ nhàng hơn. Trước sự ngỡ ngàng của Ron và Hermione, Tom Riddle đưa cây đũa phép của Harry lên và ngắm nhìn nó. Một cảm giác thực kỳ dị chảy xuôi qua người của hắn, chiếc đũa này cho Tom một cảm giác khá thân thuộc, có cảm giác gần giống như khi hắn cầm chiếc đũa của chính mình.

Ron giơ đũa phép lên, tính lao vào giải cứu Harry, nhưng Tom Riddle đã giơ đũa phép của mình, kéo bổng Harry lên và chắn ngay trước mặt hắn. Cho Ron một ánh mắt cảnh cáo khiến thẳng nhỏ cứng đờ người, Tom Riddle lên tiếng:

- Tránh đường! Nếu không ta sẽ giết chết thằng ranh con này!

Giọng của Tom Riddle không lớn, nhưng sự quả quyết và lạnh lùng trong đó khiến Ron và Hermione không có bất cứ nghi ngờ nào về quyết định của hắn. Tom tuyệt đối sẽ lấy mạng Harry nếu cả hai đứa có bất kì hành động nào.

Tom Riddle giơ Harry làm tấm chắn và đi về phía cửa ra vào, giờ phút này, hắn chỉ mong thoát khỏi đây nhanh nhất có thể. Tốn quá nhiều thời gian và năng lượng dây dưa với ba người Harry, một khi Thomas trở lại, Tom biết mình tuyệt đối sẽ không còn bất cứ cơ hội nào.

Harry khẽ rên một tiếng và tỉnh lại, nó phát hiện mình đang bị treo lơ lửng giữa không trung, bị xách cổ đi như một con bù nhìn.

Tom Riddle đã nhận ra Harry tỉnh lại, hắn nói:

- Mày đã tỉnh! Tao thực sự muốn gặp mày đó Harry.

Harry giãy dụa hòng thoát khỏi sự khống chế nhưng vô dụng. Tom mặc kệ phản kháng của Harry, hắn vừa xách theo cậu tiến lên vừa nói:

- Harry Potter à, tao đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Cơ hội gặp gỡ mày. Để trò chuyện với mày. Tao có nhiều điều muốn hỏi mày, Harry ạ.

Harry gầm gừ:

- Mày muốn gì?

Riddle cười thích thú: 

- Tao thực sự tò mò, làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết sẹo nhỏ, trong khi mọi sức mạnh của Chúa Tể Voldemort lại tan biến? 

Harry căm tức:

- Mày không phải là phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại. Rất tiếc phải làm mày thất vọng, phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới là Gs Albus Dumbledore. Mọi người đều biết điều đó. Ngay cả khi mày còn hùng mạnh, mày cũng không dám chiếm đoạt Hogwarts với Gs Dumbledore, Gs đã nhìn thấu tâm can của mày khi mày còn là đứa trẻ học ở trường, và cho đến bây giờ mày vẫn còn sợ hãi, cho dù mày có ẩn náu nơi nào đi nữa… 

Nụ cười biến mất trên gương mặt của Riddle. Thay vào đó là một cái nhìn hằn học. Hắn rít lên: 

- Nên nhớ, chỉ cần dùng ký ức của ta thôi mà ta đã tống cổ được lão ra khỏi cái trường này! 

Harry phản đối: 

- Mày cho rằng Gs đi hẳn như mày nghĩ sao? Không bao giờ!

Harry vừa dứt lời thì văng vẳng đâu đó, một tiếng nhạc thanh tao nổi lên, khiến cho Tom Riddle, kẻ vừa tính nói gì đó sững sờ ngậm miệng. Hắn xoay người lại và nhìn khắp Mật Thất, ngó sang Ron và Hermione thử coi liệu có phải họ đang giở trò, nhưng vẻ ngơ ngác trên mặt hai đứa đã nói cho Tom Riddle biết chúng không liên quan gì tới việc này. Tiếng nhã nhạc mỗi lúc một vang rõ hơn, lớn hơn, kỳ lạ, siêu nhiên và bí ẩn đến rợn người. 

Thế rồi, khi tiếng nhạc đạt tới mức đỉnh điểm, ánh sáng chợt bùng lên trên đỉnh những cây cột gần nhất chung quanh. Một con chim to bằng con thiên nga, có màu đỏ thắm, xuất hiện. Chính nó là kẻ đang rót khúc nhạc du dương khắp không gian rộng lớn của căn phòng. Con chim ấy có đuôi dài thướt tha như đuôi công bằng vàng lộng lẫy, những móng vuốt cũng bằng vàng lấp lánh, quắp trong móng vuốt bằng vàng là một cái nùi giẻ tả tơi. 

Tom Riddle lẩm bẩm:

- Một con Phượng Hoàng…

Trong tích tắc, con chim bay tới trước mặt Tom Riddle, húc thẳng vào mặt hắn. Cú húc mạnh tới mức khiến Tom Riddle lão đảo lùi lại sau vài mét.

Harry rơi xuống đất, cái nùi giẻ cũng rơi ngay trước mặt nó. Tới lúc này, Harry đã nhận ra nó – cái nón Phân loại của trường Hogwarts. Harry đưa tay cầm lấy cái mũ, nó bất ngờ khi sờ thấy bên trong cái mũ là một cái chuôi. Nó chộp lấy cái chuôi và kéo ra ngoài.. Đó là một cái chuôi kiếm được khảm hồng ngọc lấp lánh, một viên hồng ngọc to như quả trứng. Nhưng Harry mới kéo được cái chuôi ra ngoài thì bị một tiếng hét làm giật bắn người.

Tom Riddle gầm lên:

- Đáng chết!

Con Phượng Hoàng đã cào vào vết lên khuôn mặt của Tom. Hắn vung đũa phép và hất nó ra xa.

Harry vội vã rút cái chuôi nó vừa bắt được và xoay người, vung nó vể hướng của Tom Riddle. Lưỡi kiếm sắc bén một cách đáng sợ, nó dễ dàng gọt rớt hai tay của Tom, chúng rơi xuống đất và biến mất để lại hai cây đũa phép lăn lóc trên sàn nhà. Trên đường đi của mình, lưỡi kiếm còn xẹt qua trước ngực của Tom, chém một vết vào góc quyển sổ. Harry có thể nhìn thấy từ vết chém, từng dòng mực đen ngòm chảy ra như máu.

Tom Riddle gào lên đau đớn, trên khuôn mặt mờ ảo của hắn đồng thời xuất hiện vết rạn. Harry phản ứng một cách vô thức, trong tích tắc nó đưa lưỡi gươm đâm thẳng vào trước ngực của Tom Riddle, nơi đang cất chứa quyển nhật ký. 

Một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài trong căn phòng rộng lớn. Mực phun ra khỏi quyển sách thành từng dòng, chảy như suối trào xuống cánh tay Harry, phun cả lên người và mặt nó, làm sũng ướt cả sàn. Tom Riddle gập mình quằn quại, vặn vẹo, gào rú, vật vã… Harry xiêu vẹo theo sự giãy dụa của hắn nhưng đôi tay nó nắm chặt chuôi kiếm, cố hết sức bình sinh của mình ấn nó về phía trước.

Tiếng rú dừng lại, Tom Riddle biến mất, tất cả những gì còn sót lại của hắn là quyển sổ hiện tại đã trở lên cũ nát và rách rưới, những giọt mực cuối cùng đang chảy xuống sàn. Thanh kiếm đã đâm xuyên qua quyển sổ, huỷ diệt luôn cả linh hồn Voldemort trong đó.

Harry sụp xuống, nhưng rất nhanh Ron và Hermione đã ôm lấy giúp nó không bị ngã sõng soài trên sàn nhà.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Tiếng vỗ tay vang lên từ lối vào của căn phòng. Ba người Harry, Ron và Hermione quay đầu nhìn lại, Thomas đang vỗ tay và tiến về phía họ. Khuôn mặt đang mỉm cười của nó tái nhợt, bước nhân cũng có phần xiêu vẹo. Tất cả chứng minh cuộc chiến của Thomas cũng không dễ dàng.

Thomas trở lại ngay khi Harry đâm thanh kiếm của Gryffindor vào ngực của Tom Riddle. Nó khá bất ngờ khi con Phượng Hoàng Fawkes xuất hiện. Tuy có chút đáng tiếc vì quyển sổ bị phá huỷ, nhưng Thomas cũng thở phào nhẹ nhõm. Tình trạng của nó lúc này không quá tốt. Hiển nhiên Harry đã giúp nó bớt đi kha khá phiền phức.
Bình Luận (0)
Comment