Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 171

Tại phòng quan sát, tất cả mọi người tại đây đều vô cùng kinh ngạc bởi tốc độ đoạt cờ của Tưởng Quốc. Quan phương bên TQ có người vô cùng phẫn nộ tới mức chửi ầm lên. Kể cả hai bên NB và HQ cũng một mặt khó coi. Biểu hiện của Tưởng Quốc thực sự quá lóa mắt, những gì cậu ta thể hiện ra tới giờ, từ những đạo cụ ma thuật, di chuyển cơ động, cho tới khả năng sử dụng ma thuật cấp cao và biến thể của nó một cách linh hoạt và nhẹ nhàng tới đáng sợ. Tất cả đã thể hiện ra sức mạnh áp đảo, đè nặng tất cả các đội khác. Thậm chí, có thể nói sự tồn tại của Tưởng Quốc đã đánh vỡ cân bằng của trận chiến.

Một người đàn ông thuộc về quan phương của NB nói:

- Thật đáng sợ. Nếu như cậu nhóc này có thể bảo vệ thành công lá cờ trước sự tấn công của kẻ thủ hộ và những đối thủ cạnh tranh khác thì xem ra chúng ta đã xác định được 1 suốt vào vòng thứ hai rồi.

Những người còn lại ngạc nhiên quay sang nhìn người quan chức NB, một người tới từ VN gấp rút:

- Kẻ thủ hộ?

- Chẳng nhẽ các vị cho rằng chúng tôi sẽ bỏ không mấy lá cờ ở đỉnh núi đơn giản như vậy.

Người đàn ông NB chỉ tay vào màn sáng:

- Đó, nó xuất hiện rồi đó!

Sự chú ý của mọi người hướng về màn sáng, sau đó mỗi người bắt đầu thể hiện ra những sắc thái biểu cảm khác nhau. Trong đó, sắc mặt của những người thuộc phương VN trở lên đặc biệt khó coi. Một người tương đối trẻ tuổi trong đó gầm lên:

- Mấy người điên rồi! Sao lại để thứ đó ở đây?

Một người đàn ông đến từ TQ nói:

- Bình tĩnh. Chỉ cần vất cái cờ đi là xong, không phải sao?

Bộ trưởng bộ pháp thuật NB nói:

- Đúng vậy. Chỉ cần bỏ cái cờ và rời đi thì nó sẽ không đuổi theo. Hơn nữa chúng tôi đã có sẵn đội cứu hộ ở xung quanh, vì vậy các vị không cần lo lắng cho chàng trai trẻ đó đâu.

Tưởng Quốc lẳng lặng đánh giá cây cờ trên tay. Lá cờ cũng không có gì đặc biệt. Hình chữ nhật màu trắng, ở giữa là một hình tròn đỏ rực, bên trong có một bông hoa anh đào được vẽ to đùng.

Trong khi Tưởng Quốc đang tính kiếm một chỗ ngồi xuống để chờ đợi mọi người tề tụ, một cơn gió mạnh thổi tới từ phía sau cậu ta.

Tưởng Quốc quay đầu lại, sau đó:

- Đi ci mi ni! Cái ccc gì thế này. @x^$% (/`Дˊ)/┴┴… Bọn điên này, không sợ chết người hay sao hả trời?

Sau đó, Tưởng Quôc hít một hơi, cố hết sức lấy lại bình tĩnh trước con quái thú khổng lồ. Không ai có thể trách móc gì về sự thất thố vừa rồi của Tưởng Quốc. Bất kỳ ai đứng đối mặt trực tiếp với một con Ukrainian Ironbelly (Rồng Vảy Sắt Ukraine) trưởng thành cũng sẽ không quá bình tĩnh.

Trước mặt Tưởng Quốc là một con rồng có thân hình tròn ủng, là loài lớn nhất trong họ rồng (có cân nặng khoảng sáu tấn). Dù nó bay không quá nhanh, nhưng vẫn là loài cực kỳ nguy hiểm. Nó có lớp vảy màu xám kim loại, đôi mắt đỏ rực. Con rồng đang giơ cao những móng vuốt dài, sắc như dao cạo để uy hiếp; đồng thời dùng ánh mắt hung hăng và khát máu theo dõi Tưởng Quốc.

Tưởng Quốc nhớ được, một con rồng loại này có thể mang theo cả một chiếc thuyền buồm khi cất cánh. Và khi nó hạ cánh, lớp giáp sắt của nó, dưới tác dụng của trọng lực, có thể nghiền nát tất cả mọi thứ trong phạm vi bao phủ của chúng. Tưởng Quốc nghĩ mấy người thuộc bên tổ chức chắc điên mất rồi. Cũng may người lấy được cờ là bản thân, nếu những người khác thì biết làm sao đối phó với con quái vật này.

Tưởng Quốc chỉ thẳng đũa phép vào con quái vật. Lúc này, sự kinh ngạc trong mắt của cậu ta đã tản đi, thay vào đó, càng nhiều là sự hưng phấn. Tưởng Quốc lẩm bẩm:

- Cmn. Quả này lại có thêm đồ chơi rồi. Tìm mày mãi.

Tưởng Quốc đã có hứng thú tìm lấy một con con Rồng Vảy Sắt Ukraine đã lâu rồi. Có điều, vì đủ mọi loại lý do mà vẫn trì hoãn; không thể tưởng được lần này tham dự cuộc thi lại gặp được một con. Tưởng Quốc thậm chí bắt đầu than thở, buồn ngủ gặp chiếu manh.

Bên ngoài phòng phòng quan sát, mọi người đã sớm vỡ tổ. Bắt đầu có người thuộc về bên VN đã yêu cầu cứu viện. Nhưng rất nhanh, đã có người ngăn lại. Có người tinh mắt đã nhìn ra thái độ khác lạ của Tưởng Quốc.

Trở lại với hòn đảo, Tưởng Quốc chầm chậm lùi lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi con rồng. Dù sao thì đối phó với một con rồng khổng lồ thế này tuyệt đối không nhẹ nhàng như bản thân cậu ta đã nói. Con Rồng Vảy Sắt Ukraine cũng chăm chú nhìn kỹ Tưởng Quốc, bản năng dã thú mách bảo nó, con động vật nhỏ bé này rất nguy hiểm, nó không dám liều lĩnh tiến lên.

Lúc này, một bóng người tiến tới. Tưởng Quốc lập tức ném mạnh lá cờ trên tay qua, đồng thời hét lên:

- Giữ cẩn thận!

Con rồng nhìn lá cờ bay đi, nó tức giận rít gào. Ngay sau đó, một ngọn lửa khổng lồ phun từ miệng nó trong thẳng về phía người tiếp nhận lá cờ.

Lê Thanh Hải trong lòng chửi ầm lên, anh ta vừa mới lên tới đỉnh núi, còn chưa kịp nhận ra việc gì thì lá cờ đã bay tới và tiếp nhận nó như một bản năng. Khi định thần lại thì trong mắt Lê Thanh Hải chỉ còn lại một ngọn lửa khổng lồ đang bắn thẳng về phía mình.

Ngay khi Lê Thanh Hải còn chưa có rõ ràng việc gì xảy ra, ngọn lửa như muốn nuốt chửng anh ta thì một bức tường đá mọc lên chặn đứng ngọn lửa. Tưởng Quốc đã ra tay.

Lê Thanh Hải nhanh chóng lùi ra sau. Anh ta cao giọng:

- Con mẹ nó! Sao mày đi trêu trọc thứ quái vật này chứ hả?

Tưởng Quốc không nhìn Lê Thanh Hải, sự tập trung hiện tại của cậu hoàn toàn bị con rồng giữ lấy. Tưởng Quốc nói:

- Tao đâu có trêu nó, tao chỉ cướp đồ của nó thôi. Con rồng này là kẻ canh giữ cái chổi mày đang cầm đó.

Lê Thanh Hải điếng người, sau đó chửi ầm lên:

- Mẹ nó! Bọn ban tổ chức điên hết rồi!

- Mày nhớ giữ cho cẩn thận. Gia sản của tao giờ mới chỉ có tý chút đó thôi đó. Đợi tao xử lý con quái vật bự chảng này rồi sẽ tính.

Lê Thanh Hải nói:

- Mày cũng điên luôn rồi à? Né nó ra chứ. Ngược lại, với cái thân hình to thù lù đó, nó cũng có đuổi kịp mình quái đâu.

- Mày biết đếch gì!

Tưởng Quốc mặc kệ Lê Thanh Hải, vất lá cờ qua cho người khác khiến cậu ta có thể tập trung xử lý mẫu vật thí nghiệm trước mắt. Tưởng Quốc vô cùng đau đầu. Cái cậu ta đang phân vân là dùng cách nào để xử lý con rồng trước mặt.

Dùng ma pháp phương tây thì sẽ giữ cho con vật được toàn vẹn; nhưng bọn rồng có kháng tính với ma pháp cực cao, càng đừng nói con Rồng Vảy Sắt Ukraine toàn thân là giáp này. Dùng ma pháp phương đông thì sẽ dễ xử lý con rồng hơn. Nhưng những ma pháp của phương đông trên cơ bản là những ma pháp nguyên tố, chúng rất dễ dàng bị làm mẫu vật bị hủy hoại.

Tưởng Quốc quyết định thử trước một chút xem sức phòng thủ của con rồng thế nào. Cậu ta đưa tay ra, một cột đá đột ngột mọc lên từ mặt đất, và trong nháy mắt đâm thủng cánh của con rồng.

Lê Thanh Hải một mặt kinh dị. Trong vài lần giao lưu “hữu hảo” trước đó, dù Tưởng Quốc không đánh hết mình, thậm chí là chơi đùa, nhưng Lê Nhật Thành vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của Tưởng Quốc vượt xa chính mình. Nhưng hiện tại nhìn thấy con rồng trong nháy mắt bị Tưởng Quốc đánh tàn phế một bên cánh, ấn tượng của Lê Thanh Hải một lần nữa được xây mới. Trong lòng Lê Thanh Hải đang âm thầm may mắn bởi bản thân và Tưởng Quốc hiện giờ đang cùng một chiến tuyến.

Tưởng Quốc mặt co quắp, ai mà ngờ được con rồng này lại kém chịu đòn tới vậy cơ chứ. Biết nó yếu vậy thì cậu ta đã nhẹ tay hơn một chút. Giờ thì ngon rồi, một cái cánh của nó đã bị phá hủy, phải tốn bao nhiêu công sức mới phục hồi nổi đây.

Lê Thanh Hải mờ mịt nhìn Tưởng Quốc, anh ta không hiểu nổi lý do mà mặt của cậu lại vặn vẹo một cách khó hiểu tới vậy.

Tưởng Quốc chẳng có bao nhiêu thời gian mà đau lòng. Con rồng nổi điên vì bị thương. Nó gầm lên một cách điên cuồng, quét cái đuôi thép khổng lồ của mình về phía Tưởng Quốc. Tất cả những cây cổ thụ to bằng hai người ôm, hay là những tảng đá lớn như ô tô đều bị cái đuôi đập nát.

Tưởng Quốc nhanh chóng đưa tay, một cây cột đá to đùng mọc lên ngay nơi tiếp giáp đuôi với thân hình của con rồng. Cái cột đá làm rất tốt công việc của mình, nó thành một cái trục, khiến con rồng bị xoay lệch người bởi chính sức mạnh của bản thân nó. Cái đuôi sắp quét qua cách mặt của Tưởng Quốc chỉ vài chục centimet. Gió từ đuôi thậm chí thổi tóc của cậu ta bay phấp phới.

Con rồng không hề dừng lại, nó gào thét, đập tan cột đá, phun lửa về phía Tưởng Quốc.

Tốc độ ngọn lửa đi không nhanh và Tưởng Quốc dễ dàng né tránh nó. Trận đấu lâm vào giằng co. Con rồng điên cuồng phá hoại và tấn công Tưởng Quốc, kẻ đã làm nó bị thương. Thậm chí, ngay cả nhiệm vụ bảo vệ cờ cũng bị nó quên sạch. Tưởng Quốc thì muốn hạ gục con rồng mà không khiến nó tiếp tục bị thương. Bởi vậy, cậu liên tục tránh né và tìm cơ hội thích hợp để có thể nhất kích tất sát.
Bình Luận (0)
Comment