Văn Đoàn nhắm mắt lại, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Văn Đoàn mở mắt ra, sự bình tĩnh trở lại, nhưng chiến ý trong đôi mắt lại nóng cháy hơn bao giờ hết. Văn Đoàn đặt tay lên gọng kính:
- Khởi động! Liên lạc Trần Tưởng Quốc!
Tưởng Quốc đang từ từ di chuyển trong núi cực nam; đột nhiên, gọng kính rung động. Tưởng Quốc lên tiếng:
- Kết nối! Em nghe đây!
Giọng Văn Đoàn truyền tới từ bên kia:
- Tư Đồ Tĩnh đang ở đây. Anh sẽ tham chiến!
Tưởng Quốc hỏi:
- Anh chắc chứ? Giao chiến với hắn trong thời điểm hiện tại chẳng có chút lợi ích gì cho chúng ta cả.
Văn Đoàn trầm mặc, anh làm sao lại không rõ lợi và hại trong việc này. Nhưng việc bị Tư Đồ Tĩnh vượt qua đã trở thành một khúc mắc trong lòng của Văn Đoàn. Hiện tại, tránh né mà không chiến sẽ khiến khúc mắc đó trở lên lớn hơn nữa.
Tưởng Quốc dừng lại, sau một hồi, câu thở dài:
- Em hiểu rồi. Anh buông tay mà chiến đấu đi. Không cần có gì gánh nặng cả; đây chỉ là một cuộc chơi thôi. Hơn nữa, anh cũng chưa chắc sẽ thua, không phải sao?
Văn Đoàn nói:
- Đã rõ!
- Nhớ cẩn thận.
Kết nối đứt đoạn, Tưởng Quốc nhíu mày, trên quan điểm của cậu ta thì hiện tại, việc chiến đấu với Tư Đồ Tĩnh là không sáng suốt, hoặc là không đáng. Hai hổ đánh nhau, tất một thương một chết. Cuối cùng để một đám cáo chồn hưởng lợi thì thật buồn cười. Tưởng Quốc không muốn tốn thời gian với một đám yếu nhớt. Tuy nhiên, ngoài là đội trưởng, Tưởng Quốc và Văn Đoàn là anh em tốt, vì vậy cậu tá không ngăn cản Văn Đoàn tham chiến. Ngoài những lý do trên, Tưởng Quốc tin rằng, Tư Đồ Tĩnh sẽ không đấu với Văn Đoàn trong thời điểm hiện tại. Tưởng Quốc tiếp tục lên đường, thân ảnh của cậu biến mất sau đám cây cối rập rạp.
Văn Đoàn cắt đứt liên lạc, cất kính ma thuật vào túi không gian. Hít sâu một hơi, đạp mạnh vào tảng đá lớn sau lưng và bắn vút về chiến trường phía trước.
Sau hai bước chân, Văn Đoàn nhảy vọt tới phía trên đỉnh đầu của Tư Đồ Tĩnh, rút kiếm ra, lấy hai cầm lấy và giơ lên cao quá đỉnh đầu. Một loạt động tác được thực hiện một cách đầy lưu loát chỉ trong tích tắc.
Văn Đoàn hét lớn, thanh kiếm trong tay anh ta phát ra ánh sáng màu lam rực rỡ. Văn Đoàn không chút do dự, kiếm trong tay bổ thẳng xuống đầu của Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh, Lee Dong Hwa và các thành viên của đội HQ cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của Văn Đoàn khi anh ta rời khỏi vị trí ẩn nấp. Ngay lúc đó, Lee Dong Hwa nhẹ nhàng thở ra, có tiếp viện mạnh mẽ sẽ trong lúc này thực sự khiến áp lực của anh ta nhẹ nhàng rất nhiều.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, sau lưng Văn Đoàn dường như cuộn trào một con sóng thần khổng lồ và Văn Đoàn đang đạp trên đầu con sóng khổng lồ đó, vung thanh kiếm của mình, bổ mạnh xuống dưới.
Đồng tử trong mắt Tư Đồ Tĩnh co rút, cảm giác nguy hiểm sôi trào nhắc nhở cho hắn, kẻ tới có sức mạnh không thua gì bản thân. Tư Đồ Tĩnh cắn răng, hăn nắm chặt trường kiếm, gầm nhẹ, kiếm trong tay chém ngang, chặn đứng đòn tấn công của Văn Đoàn. Thanh kiếm trong tay Tư Đồ tĩnh bắt đầu phát ra ánh sáng màu tím đen, nó cũng là một thanh võ binh, cắt ngang qua không trung hình thành một dải màu u ám nhưng cũng đầy thần bí.
“ẦM!” – Một tiếng nổ lớn phát ra khi hai thanh vũ khí va chạm, đất đá dưới chân Tư Đồ Tĩnh rạn nứt. Ngay sau đó, Tư Đồ Tĩnh bị lực va chạm đẩy lùi ra sau gần chục mét, mặt đất dưới chân hắn ta bị cày ra hai mương nhỏ. Văn Đoàn bắn ngược lại trên không, anh xoay người đạp mạnh vào một thân cây và rơi xuống đất.
Tư Đồ Tĩnh thẳng người đứng dậy, khẽ lắc cổ tay cầm kiếm của mình. Hắn nhìn thẳng vào Văn Đoàn, hỏi:
- Vừa rồi là… “Lạc Hồng Kiếm” – Trảm ngư? Ngươi là Trần Văn Đoàn?
Trần Văn Đoàn cũng đối diện Tư Đồ Tĩnh. Anh đáp lại:
- Thiên Trường Đông A – Trần Văn Đoàn!
Tư Đồ Tĩnh lẳng lặng đứng đó quan sát Văn Đoàn, sau một hồi, hắn khẽ gật đầu:
- Côn Lôn, Tư Đồ Tĩnh!
Dứt lời, Tư Đồ Tĩnh thu kiếm xoay người. Văn Đoàn hét lên:
- Dừng lại! Ngươi đây là ý gì?
Tư Đồ Tĩnh dừng lại, hắn quay đầu nhìn Văn Đoàn, nói:
- Ngưng chiến. Ta rời đi. Thế nào?
Văn Đoàn tái mặt, anh cảm nhận được sự sỉ nhục to lớn.
- Ngươi khinh thường ta?
Trái ngược với sự phẫn nộ của Văn Đoàn, Tư Đồ Tĩnh tỏ ra vô cùng bình thản, hắn nói:
- Không hề. Chỉ là, trận chiến này là không cần thiết. Ta tin đội trưởng của ngươi, Trần Tưởng Quốc, nếu ở đây hắn cũng sẽ làm như vậy. Cáo từ!
Tư Đồ Tĩnh dứt khoát xoay người, tiến xuống núi. Nơi hắn đi qua, không có người dám chắn đường.
Văn Đoàn mang ánh mắt phức tạp nhìn Tư Đồ Tĩnh biến mất trong rừng rậm. Qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, Văn Đoàn cảm giác được sức mạnh của bản thân và Tư Đồ Tĩnh vẫn còn một khoảng cách nhỏ.
“Lần này, chúng ta có rắc rối lớn đó Quốc!” – Văn Đoàn tự nhủ.
Lee Dong Hwa tiến lên, đi tới trước mặt Văn Đoàn, giơ tay lên, mỉm cười và nói:
- Thật cảm ơn cậu.
Văn Đoàn lấy lại tinh thần, anh bắt tay của Lee Dong Hwa, nói:
- Không có gì. Đây là trách nhiệm của đồng minh phải làm.
Sau một đôi câu khách sáo, Văn Đoàn từ chối lời mời của Lee Dong Hwa và xuống núi. Anh muốn đi tới núi cực nam, hội quân với Tưởng Quốc và chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo với TQ.
Sau khi Văn Đoàn rời khỏi, một người thiếu nữ đi tới bên cạnh Lee Dong Hwa. Cô nói:
- Anh nói coi, hai người đó tu luyện kiểu gì vậy? Cả hai đều mạnh như quái vật.
Lee Dong Hwa sắc mặt nặng nề, anh ta thở dài:
- Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Chưa bao giờ có chuyện thế này xảy ra trước đây. Những năm trước, chỉ cần có một người có cấp độ sức mạnh như vậy thôi là coi như cuộc chiến đã được xác định rồi. Còn năm nay… một đám xuất hiện cùng lúc.
Người thiếu nữ giật mình nhìn sang Lee Dong Hwa:
- Ý anh là vẫn còn có người mạnh ngang hai tên quái vật vừa rồi?
Lee Dong Hwa gật đầu:
- Shishio Makoto của NB không kém Trần Văn Đoàn. Còn bên VN, theo anh điều tra được thì đội trưởng của họ, em họ của Trần Văn Đoàn, Trần Tưởng Quốc mới là kẻ mạnh nhất. TQ thì còn Doanh Khởi không kém gì anh, cũng đặt nửa bước chân vào cấp độ đó rồi.
Người thiếu nữ xụ mặt:
- Không thể nào! Nếu đúng như anh nói, chẳng phải chúng ta là đội yếu nhất hay sao?
Lee Dong Hwa thở dài, sự thực luôn thật đau đớn. Trước khi tới đây, Lee Dong Hwa vô cùng tự tin với khả năng của mình, dù không phải vô địch thì cũng chẳng kém cạnh ai. Nhưng rồi lần lượt Tư Đồ Tĩnh, Trần Văn Đoàn, Trần Tưởng Quốc và Shishio Makoto xuất hiện khiến sự tự tin của anh ta bị đả kích vô cùng nặng nề.
Lee Dong Hwa ngửa đầu lên trời thở dài, công việc sắp tới của anh ta sẽ trở lên vô cùng vất vả khi phải dẫn dắt cả đội sinh tồn giữa khe hẹp của 3 đội còn lại. Lee Dong Hwa chợt cảm thấy bản thân thực may mắn khi quyết định ký vào khế ược đồng minh với VN và NB, nhờ vậy mà tỉ lệ sinh tồn của đội ngũ tăng lên đáng kể.
Lấy lại bình tĩnh, Lee Dong Hwa quay sang người thiếu nữ, mỉm cười, nói:
- Đừng ủ dột nữa. Chúng ta quay lại coi những người khác ra sao rồi, em còn phải hỗ trợ chữa thương nữa.
Người con gái vẫn còn muốn nói gì đó:
- Nhưng mà…
Lee Dong Hwa cắt ngang lời cô:
- Rồi! Rồi! Em không cần phải nói gì đâu, tình hình vẫn không có nặng nề như em nghĩ. Anh cũng gần bước vào cánh cửa đó rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bước qua. Một khi anh thành công, chúng ta sẽ cân bằng với bọn họ thôi.
Cô gái thở dài, gật đầu và quay về phía đồng đội. Tuy nhiên, khi mới đi được vài bước, cô chợt đứng lại, quay đầu hỏi:
- Anh nói coi, liệu có phải sắp có chuyện gì đó xảy ra không? Tự nhiên thiên tài như kiểu bán hạ giá thế này.
Không đợi Lee Dong Hwa trả lời, cô gái đã bỏ đi, hiển nhiên cô cũng không cho rằng Lee Dong Hwa sẽ có câu trả lời. Lee Dong Hwa ánh mắt phiêu hốt bất định, anh ta thực sự cũng không rõ phải trả lời cô gái thế nào.
* * *
Văn Đoàn liên lạc với Tưởng Quốc, anh nói:
- Anh đang trở lại. Tập trung ở đâu?
Tưởng Quốc trả lời:
- Chân núi cực nam. Anh tới đó rồi liên lạc với Mỹ Quyên hoặc Minh Vương. Họ sẽ dẫn đường cho anh.
- Em không muốn biết kết quả cuộc chiến giữa anh với Tư Đồ Tĩnh sao?
- Không cần! Em đoán được từ đầu rồi.
Văn Đoàn than thở:
- Xem ra Tư Đồ Tĩnh nói thật. Hắn nói nếu em ở đó cũng sẽ lựa chọn như hắn.
Tưởng Quốc nói:
- Đó là lựa chọn hiển nhiên nếu hắn đủ bình tĩnh. Hắn không có khả năng hạ anh một cách dễ dàng. Đã như vậy, thay vì đánh với anh và có khả năng bị thương thì rút lui tìm mục tiêu tiếp theo là lựa chọn tốt nhất.
Văn Đoàn im lặng chấp nhận, sau một hồi anh nói:
- Nhưng vẫn thật khó chịu!
Tưởng Quốc cười, đáp:
- Yên tâm! Sẽ còn nhiều cơ hội. Vào vòng hai, một khi gặp mặt, hắn có không muốn đánh cũng phải đánh thôi.
- Em nói đúng! Anh lên đường đây!
Văn Đoàn ngắt kết nối, khởi động khả năng hỗ trợ của trang phục tác chiến và nhanh chóng bắt vụt về phía nam.
Tưởng Quốc dừng lại, nhìn về phương xa, ở đó, một người con gái mặc một bộ trang phục chiến đấu màu đen, có mái tóc mượt mà, dài quá eo đang đứng dưới một gốc cây bằng lăng rừng nở đầy hoa tím. Đôi mắt chứa đầy nỗi buồn và tưởng niệm của cô đang nhìn về phương xa, như đang chờ đợi ai đó.