Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 206

Khói trắng che phủ một nửa sân đấu. Không chỉ riêng Cổ Tranh mà tất cả những người có mặt tại đây đều có một cảm giác bất an nhàn nhạt.

Hai đốm sáng đỏ le lói trong trong màn khói trắng, một đôi mắt, to lớn, lạnh lẽo hiển lộ. Một đôi mắt quái dị mà thứ cảm giác duy nhất người đối diện có thể cảm giác ở nó là sự hiếu sát đến điên loạn.

- Khục... khục... Mẹ nó! Tính nhầm! Cái màn khói chết tiệt!

Tiếng mắng chửi thô tục của Tưởng Quốc vọng ra từ trong màn khói.

Một làn gió thổi qua, xua tan màn khói. Tưởng Quốc vẫn còn đang tiếp tục mắng chửi, càu nhàu về tác phẩm của bản thân. Nhưng không ai xung quanh lúc này còn để ý tới thái độ không tốt của cậu ta. Tất cả, dù là Cổ Tranh hay những người đang quan sát trận đấu, đều bị con quái vật khổng lồ vừa xuất hiện.

Cổ Tranh hít một hơi lạnh, cố gắng ngăn chặn sự sợ hãi khi nhìn thấy con quái vật trước mặt.

Con quái vật được gọi lên có thân hình của một con rắn khổng lồ, chiều dài của nó phải lên tới hơn hai chục mét. Toàn thân con quái vật phủ đầy lớm vảy ánh kim, Cổ Tranh không có bất cứ nghi ngờ gì về độ nguy hiểm về đám vảy đó khi nhìn những vết cắt chúng gây ra trên nền đá của sân đấu.

Chạy dọc sống lưng của con “rắn” là một dãy vây kim loại, lấp lánh màu xanh biếc. Trên đầu của nó là một cặp sừng to lớn, bén nhọn. Với thân hình như thế này, nó phải được gọi là một con giao long – loài sinh vật mà vốn dĩ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.

- Thế nào? Tuyệt vời quá phải không? Tao đã phải tốn rất, rất nhiều thời gian với nó đấy.

Tưởng Quốc ngước đầu nhìn con giao long đang vây quanh mình, thoáng trầm ngâm sau đó nói tiếp:

- Tuy vẫn chưa hoàn thiện cho lắm, nhưng dùng để đánh nhau thì cũng coi như ổn. Con khỉ của mày sẽ là thước đo tốt nhất cho khả năng của nó.

Cổ Tranh khẽ cắn răng, tình thế trên sân đang diễn ra theo chiều hướng bất lợi. Y hiểu rằng nếu không thể giành được thế chủ động, cơ hội chiến thắng Tưởng Quốc sẽ hoàn toàn biến mất.

Cuộc chiến tiếp tục bằng sự đối đầu của hai con quái thú, còn hai kẻ điều khiển thì đứng từ xa để thao túng. Cổ Tranh một bên điều khiển con khỉ đột đối đầu con giao long của Tưởng Quốc, một bên rút từ trong túi áo ra thêm một xấp bùa chú rồi âm thầm sử dụng chúng. Một loạt ma thuật bắt đầu được gia trì lên con khỉ đột, nguyên bản ở hạ phong, bắt đầu dành lại quyền kiểm soát thế trận.

Tưởng Quốc đứng từ xa quan sát trận đấu, quan sát cả cái cách mà Cổ Tranh hỗ trợ cho con quái thú, thỉnh thoảng khẽ gật đầu. Liên tục quan sát kẻ khác, học hỏi từ kẻ khác cũng là một cách để trở lên mạnh mẽ.

* * *

Tưởng Quốc liếc nhìn Cổ Tranh. Thông qua chuyển động của dòng khí lưu chuyển, cậu ta đã phát hiện một chút động tác nho nhỏ của đối thủ. Một loạt ấn chú được tạo ra bằng 1 tay, kèm theo đó là dòng sinh mệnh lực của Cổ Tranh đang tụ tập.

Âm thầm cau mày, không cần tới Legilimens (Chiết tâm trí thuật) Tưởng Quốc cũng có thể đoán ra đối thủ muốn làm gì. Một đống ấn chú bằng tay, cộng thêm cái thái độ lấm la lấm lét kia, chắc chắn là đang ủ mưu để đánh lén bản thân.

Muốn giải quyết một đối thủ vượt xa bản thân, chỉ có 1 cách duy nhất: lợi dụng sơ hở của đối phương, tung ra một đòn mạnh nhất, hiểm nhất mà bản thân có thể, cho dù phải hiến tế, đánh đổi một vài thứ. Mẹ đẻ của Harry cũng đã sử dụng cách này để chơi chết Voldemort.

Còn về việc Cổ Tranh đang tính sử dụng pháp thuật gì thì đó không phải là thứ mà Tưởng Quốc cần quan tâm lúc này. Cái mà cậu ta cần là không cho Cổ Tranh xử dụng phép thuật mà y muốn sử dụng. Bị thua vì chủ quan thì thực mất mặt.

Tưởng Quốc vung đũa phép, cậu ta tính cho Cổ Tranh một phát Sectumsempra kết thúc cuộc chiến.

Chợt, cánh tay cầm đũa ngừng giữa không trung. Tưởng Quốc phát giác được sát ý của Cổ Tranh đang nhắm thẳng vào mình. Từ khi dung hợp thành công máu Phượng Hoàng, Tưởng Quốc đặc biết mẫn cảm với ác ý của người khác, đặc biệt là khi nó hướng tới bản thân.

Khẽ nhướng mày, Tưởng Quốc có phần không hiểu, bản thân mình chỉ hù dọa sư muội của hắn mà thôi, cho dù hơi quá tay, thì cũng không tới mức ngươi sống ta chết. Từ lúc gặp mặt tới giờ, tuy thời gian không dài, nhưng Tưởng Quốc cũng đã nhìn ra bản thân Cổ Tranh cũng không phải là kẻ nóng đầu lên là bất chấp. Vậy thì lý do gì khiến hắn muốn giết mình? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là lòng dạ hẹp hòi hay sao?

Lòng hiều kỳ thúc đẩy Tưởng Quốc khiến cậu ta dừng đòn tấn công lại. Dù sao Tưởng Quốc cũng có thể chắc chắn: phép thuật mà Cổ Tranh đang chuẩn bị cũng còn cần một lúc để bắt đầu. Trong khoảnh khắc tiếp theo, khi hai ánh mắt giao hội, Tưởng Quốc đã đọc được một vài thông tin thú vị.

“Mẹ nó! Đám Mudblood chết tiệt! Suốt ngày chỉ có thể âm mưu quỷ kế.” – Tưởng Quốc chửi thầm: “Nếu bọn mày đã muốn chết, tao cũng không ngại làm người tốt, giúp cả đám chúng mày 1 tay.”

Liếc nhìn bốn phía, điều đầu tiên Tưởng Quốc để ý là cái vòng phép thuật được dựng lên, nó vẫn còn vô cùng ổn định. Như vậy rất tốt, tránh cho ngộ thương người vô tội.

Âm thầm thêm cho bản thân và người trọng tài mỗi người một cái khiên bảo vệ vô hình. Người trọng tài cũng ngay lập tức nhận ra hành động của Tưởng Quốc, nhưng khi nhận ra đây chỉ là một phép thuật bảo hộ bình thường thì ông ta không có bất cứ động tác nào. Trọng tài chỉ cho rằng Tưởng Quốc chuẩn bị tung ra một phép thuật có tầm sát thương rộng nên sợ ngộ thương tới ông ta.

Khẽ lắc đầu, người trọng tài cảm thấy Tưởng Quốc có vẻ như quá coi thường bản thân. Nhưng đây cũng coi như là ý tốt của Tưởng quốc nên ông ta cũng không từ chối. Chút nữa nếu Tưởng Quốc có thua thì giúp cậu ta một tay để khỏi bị thương nặng là được.

Tưởng Quốc lấy trong túi ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, trong đó, một khóm hoa mini đang nở rộ với màu đỏ sậm đầy ma mị.

“Mắt trả mắt! Răng trả răng! Đã mày muốn giết tao, đừng có than oán gì khi bố mày ra tay trước. Thằng sư huynh của mày, nếu có dịp, tao cũng sẽ đưa nó xuống gặp mày sớm cho đủ cạ.” – Tưởng Quốc thầm nghĩ.

Liếc nhìn về phía Cổ Tranh, Tưởng Quốc nói thầm:

- Được thành nạn nhân đầu tiên của nó sau 300 năm, mày coi như chết trong vinh dự. Nên biết ơn tao đấy đồ Máu bùn bẩn thỉu.

Dứt lời, Tưởng Quốc gẩy đũa phép, đưa chiếc lọ thủy tinh ra khỏi khiên ma thuật của bản thân. Đưa đũa đập vỡ chiếc lọ, khóm hoa bên trong đón gió lớn lên, chỉ trong chớp mắt đã phóng đại tới kích thước của một khóm hoa bình thường.

Người trọng tài giật mình nhìn Tưởng Quốc, ông ta có một cảm giác vừa bất an, vừa quen thuộc khi nhìn thấy khóm hoa này. Màu sắc của nó thực sự quá quái dị.

* * *

Cổ Tranh khẽ thở ra một hơi, cạm bẫy mà y tốn công bày ra cuối cùng đã hoàn thành.

Ngay từ đầu Cổ Tranh đã không hề có ý định đối cứng cùng Tưởng Quốc, y hiểu rõ một điều: thực lực của cả hai quá chênh lệch. Cổ Tranh quyết định dùng tất cả những gì mình có ngoài sáng để làm mồi nhử, kể cả con cương thi ban đầu tới cương thi khỉ đột, kể cả những phép thuật phụ trợ và thái độ của bản thân, chỉ với một mục đích: kéo dài thời gian để thi triển tổ hợp bùa chú mạnh mẽ nhất mà bản thân có thể kích hoạt.

Vào thời điểm quyết định, Cổ Tranh bắt đầu do dự, y tự hỏi liệu trận đấu này có đáng để bản thân đánh đổi nhiều thứ tới vậy hay không. Nhưng rất nhanh, sự do dự của Cổ Tranh biến mất, thay vào đó là sự quyết tuyệt. Y nhớ tới sư muội của mình, người mà bản thân yêu thương từ ngày tình đầu chớm nở, người bởi Tưởng Quốc mà hiện tại vẫn sợ hãi tới mức không dám rời khỏi phòng. Cổ Tranh nhớ tới lần gặp gỡ với Doanh Khởi, đại sư huynh của Mao Sơn, trước đây một ngày; nhớ những gì mà đại sư huynh đã nói: “Bằng mọi giá, giết chết Trần Tưởng Quốc! Nếu không hậu họa khó lường!”

Cổ Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Quốc, y tự tin rằng với phép thuật mà y đã tốn công chuẩn bị này thì cho dù là kẻ mạnh như Tưởng Quốc cũng không có khả năng sống sót.

Nhưng lúc này, đối thủ của Cổ Tranh – Trần Tưởng Quốc, đang nhìn thẳng vào bản thân và nở một nụ cười nhợt nhạt. Cổ Tranh không thể hiểu được, tại sao hắn lại có thể cười vào lúc này, Cổ Tranh tin chắc Tưởng Quốc đã nhận ra bản thân có vấn đề, nhưng tại sao hắn vẫn cười? Kiêu ngạo, khinh thường, hay là đang giễu cợt bản thân?

Cổ Tranh không muốn tiếp tục tìm hiểu thêm một chút nào về Tưởng Quốc nữa, y chỉ còn muốn tiễn đối thủ lên đường. Còn về những rắc rối sẽ xảy ra? Kỳ thi đấu nào chẳng có chết người? Chẳng lẽ đám người kia còn có thể làm gì được mình? Có muốn oán trách thì chỉ có thể oán kẻ trước mặt kia quá kiêu ngạo mà thôi.

Bắt đầu thôi động ma lực, nhưng rất nhanh, Cổ Tranh nhận ra dù bản thân cố gắng thế nào cũng không thể điều động ma lực trong người. Chợt nhớ tới nụ cười của Tưởng Quốc, Cổ Tranh lạnh người.

Cố gắng ngẩng đầu nhìn về đối thủ, nhưng tất cả sức lực lúc này đang nhanh chóng biến mất. Chỉ khẽ cử động, đối với Cổ Tranh, cũng là một thứ gì đó thực gian nan và khổ sở.

Ánh mắt của Cổ Tranh nhận ra bên cạnh Tưởng Quốc, không biết từ lúc nào, đã nở rộ một khóm hoa đỏ sậm như máu. Sắc đỏ nặng nề bao phủ toàn bộ thân cây. Cho dù là rễ cây, thứ vốn cắm sâu trong lòng đất cũng không ngoại lệ. Cả cây hoa nở rộ như ác ma đang tươi cười tắm mình trong máu.

Cổ Tranh nhận ra nó, Huyết sắc Mạn Đà La – Ác ma Hoa Bỉ Ngạn. Tương truyền Bỉ Ngạn trắng nở rộ đất Phật, tượng trưng cho giải thoát và buông bỏ. Bỉ Ngạn đỏ nở trong địa ngục, bên bờ Vong Xuyên, tượng trưng cho sự cố chấp, lưu luyến. Nhưng trên đời còn một loại hoa Bỉ Ngạn đã biến mất trong truyền thuyết của thường nhân, loài hoa Bỉ Ngạn đại diện cho oán hận và căm phẫn tột cùng - Huyết sắc Mạn Đà La, loài hoa mang trong mình mùi hương có thể độc chết thần linh.

Cổ Tranh gục xuống, đôi mắt đã không còn có thể nhìn thấy được gì ngoài một màu đỏ, còn toàn bộ nội tạng bắt đầu cháy bỏng, đau đớn như hàng ngàn con dao thi nhau cắt chém trong đó. Toàn bộ cơ thể của y đã khả năng di chuyển. Đột nhiên, khuôn mặt của sư muội lại hiện lên. Cổ Tranh nở một nụ cười mãn nguyện.

“Thật may là ta chưa nói gì cả. Phải không, sư muội?” – Đó là tất cả những suy nghĩ cuối cùng của Cổ Tranh.
Bình Luận (0)
Comment