Trên sân đấu, Tưởng Quốc hơi thở đã có phần gấp gáp nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tĩnh. Qua cuộc chiến nãy giờ, trả giá một vài vết thương nhẹ, cậu ta đã thăm dò được tương đối đầy đủ sức mạnh của đối thủ. Giờ cũng đến lúc phải kết thúc trận đấu này.
Tưởng Quốc hất nhẹ thanh kiếm khổng lồ trong tay, thanh kiếm rơi một cách nặng nề trên mặt đất, cuốn lên một đám bụi xung quanh nó.
Tư Đồ Tĩnh cau mày nhìn thanh kiếm đã lún nhẹ xuống đất, anh ta bắt đầu có cảm giác bất an.
“Bốp!” – Tư Đồ Tĩnh còn chưa hiểu việc gì xảy ra thì đã lãnh trọn một cú đấm vào má phải. Toàn bộ thân hình anh ta bị nhấc lên khỏi sân đấu và bay ra phía sau.
Tưởng Quốc không bỏ lỡ thời cơ, cậu ta đuổi theo đối thủ của mình, không quên thuận tay rút lên một thanh kiếm và chém thẳng về phía Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh bằng vào trực giác, giơ thanh kiếm đã gãy của mình che chắn trước ngực, nhưng Tưởng Quốc lúc này sở hữu một tốc độ cùng phản xạ không tưởng. Thanh kiếm trong tay của Tưởng Quốc đổi hướng giữa đường, từ chém đột ngột đâm thẳng về phía trước.
Tư Đồ Tĩnh rên lên một tiếng, thanh kiếm của Tưởng Quốc đã đâm xuyên qua đùi trái của anh ta. Tư Đồ Tĩnh có thể cảm giác được tuy thanh kiếm chưa cắt đứt xương đùi nhưng nó đã xuyên qua động mạch.
Chật vật lùi lại, Tư Đồ Tĩnh chưa kịp hô lên chịu thua thì đã cảm giác một cơn đau nhói nơi lồng ngực. Anh ta chật vật cúi xuống, thanh kiếm vốn còn nằm trên tay Tưởng Quốc hiện tại đã đâm xuyên qua lồng ngực trái.
Tư Đồ Tĩnh gục xuống, không thể hiểu được tại sao trong khoảnh khắc vừa rồi tốc độ của đối thủ lại nhanh đến vậy, nhanh tới cái mức mà bản thân anh ta thậm chí không thể nhìn thấy hay phản ứng lại với động tác của Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc thở dốc, trên khuôn mặt của cậu ta lúc này mồ hôi tuôn ra như trút. Trong khoảnh khắc vừa rồi, Tưởng Quốc lợi dụng khả năng chế ngự năng lượng sinh mệnh bẩm sinh của mình để điều động một nguồn sinh mệnh lực luôn được dự trữ trong cơ thể mình.
Bằng việc bùng nổ một lượng lớn năng lượng sinh mệnh trong cơ thể sẽ giúp bản thân Tưởng Quốc có khả năng tăng cường mạnh cũng như tốc độ của mình lên vượt bậc. Tuy nhiên cái gì cũng có giá của nó, loại kỹ năng này chỉ có thể sử dụng trong một thời gian ngắn, đồng thời nó cũng sẽ khiến cơ thể của Tưởng Quốc trở lên cực kỳ mỏi mệt do hoạt động vượt quá công suất.
Cảm nhận dòng sinh mệnh của đối thủ đang nhanh chóng trôi đi, Tưởng Quốc lảo đảo đứng thẳng người dậy, quay người chuẩn bị rời khỏi sân đấu.
Những người quan sát giờ phút này dường như bị Tưởng Quốc đột ngột đánh thức, những tiếng la hét đầy sợ hãi bắt đầu xuất hiện. Một lần nữa, giết chóc lại xuất hiện trên sân thi đấu.
Tưởng Quốc cau mày nhìn những trọng tài và các nhân viên y tế đang lục tục bừng tỉnh sau biến cố vừa rồi. Mạng của Tư Đồ Tĩnh vẫn chưa kết thúc, sinh mệnh lực của y đang nhanh chóng trôi đi nhưng vẫn chưa khô kiệt.
Tưởng Quốc khẽ cắn răng, âm thầm búng nhẹ ngón tay. Một vòng lửa khổng lồ màu lam xuất hiện, bao vây lấy một phần của sân đấu, nơi mà cậu ta và Tư Đồ Tĩnh đang có mặt. Đây là một ma thuật được cậu ta âm thầm bố trí từ trước khi đưa cây đũa phép cho Fluer, nó như một đạo bảo hiểm để ngăn cản không cho người khác phá hoại trận đấu của mình, hoặc là không để ai ngăn cản mình giết Tư Đồ Tĩnh.
Vị trọng tài chính hú lên một tiếng sợ hãi và giật lùi ra sau. Ông ta dường như ngay lập tức đã nhận ra đây là bùa chú gì. Gellert Grindelwald đã trình diễn cho cả thể giới biết sự đáng sợ của nó trên đất Pháp. Protego Diabolica – một câu thần chú khủng khiếp, nó tạo ra một ngọn lửa hắc ám thiêu đốt sạch kẻ thù của người niệm chú.
Tuy không có ai ở đây cho rằng thần chú của Tưởng Quốc sẽ mạnh mẽ ngang với thần chú của Grindelwald, nhưng với sức mạnh Tưởng Quốc đã bày ra thì cũng không ai ngu ngốc cho rằng đây là một câu thần chú dễ ăn.
“Quốc! Đằng sau!” – Tiếng hét của Fluer vọng xuống từ khán đài và nhanh chóng bị những âm thanh ồn ào xung quanh nhấn chìm.
Tưởng Quốc không nghe thấy giọng của Fluer nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc cậu ta phát hiện ra sự bất thường của đối thủ. Tưởng Quốc rút một thanh mã tấu ngay bên cạnh chân mình và từ từ xoay người lại.
Tư Đồ Tĩnh đã đứng dậy từ bao giờ. Đầu óc của anh ta tỉnh táo một cách bất thường. Tư Đồ Tĩnh hiểu rõ rằng nếu như bản thân cứ quỳ gục ở đó, cam chịu thất bại, dồn hết sức để ngăn chặn vết thương thì tỉ lệ sống của bản thân sẽ cao hơn rất nhiều khi mà các trọng tài đang toàn lực phá hủy thần chú của Tưởng Quốc.
Nhưng Tư Đồ Tĩnh không cam tâm, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, Tư Đồ Tĩnh không muốn thua một người khác. Anh ta không muốn thua Tưởng Quốc, không muốn tín niệm mình theo đuổi bị đánh bại. Dù là dùng cái mạng này, Tư Đồ Tĩnh cũng muốn chứng minh rằng những gì anh ta làm là hoàn toàn đúng đắn.
Âm thanh sắt thép va chạm lại xuất hiện, và lần này thật ngạc nhiên, người bị đẩy lùi lại là Tưởng Quốc.
Trên khán đài, mọi người đều đã vỡ òa. Không ai có thể ngờ được Tư Đồ Tĩnh còn có thể chiến đấu. Không có người ngạc nhiên về việc Tư Đồ Tĩnh bị đâm xuyên ngực trái mà vẫn không chết, dù sao thì việc người sinh ra có trái tim nằm sai vị trí cũng không còn là cái gì đó quá bất ngờ. Nhưng việc Tư Đồ Tĩnh vẫn có thể chiến đấu với cái thân thể tàn tạ hiện tại, thậm chí là còn chiếm thượng phong trước đối thủ thì gần như là một kỳ tích.
Fluer đưa tay giữ chặt bờ môi khiến cho mình không hét lên. Cô trải qua vô số kích thích vào ngày hôm nay. Nếu như trong tình trạng bình thường, có lẽ Fluer sẽ tự hỏi liệu có ngày mình sẽ bị Tưởng Quốc làm chết vì đau tim hay không.
Văn Đoàn nhao về phía trước, anh ta hét lên: “Hắn điên rồi! Tư Đồ Tĩnh điên rồi! Hắn thực sự muốn tìm chết?”
Fluer vội vàng quay sang nhìn ông Nhân cầu cứu. Cô thực sự không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trên sân, tại sao một kẻ đã bại trận lại có thể đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ đến như vậy. Fluer thực sự không quan tâm tới việc gì xảy ra với Tư Đồ Tĩnh, nhưng nếu điều đó ảnh hưởng trực tiếp tới Tưởng Quốc thì lại là vấn đề khác.
Trái lại với sự lo lắng của Fluer, ông Nhân lại thở ra một hơi thật nhẹ nhõm. Ông biết rằng kết quả đã thực sự được ấn định.
Ông Nhân cười hiền lành với Flue, nói: “Đừng lo lắng! Tình trạng của Tư Đồ Tĩnh giống như người sắp chết đột nhiên tỉnh táo, mạnh khỏe; giống như một ngọn nến cháy rực rỡ trước khi lụi tàn mà thôi. Thằng nhóc đó thực sự là một kẻ bất khuất, thay vì khom gối cầu sống sót, hắn lại lựa chọn đốt cháy toàn bộ tiềm lực của mình để chết thật hiên ngang. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến ta phải đánh giá khác về hắn. Dù sao thì kẻ như vậy không thường xuất hiện đâu.”
Ông Nhân quay sang Văn Đoàn: “Bé cái mồm lại! Tất cả mọi người sắp điếc vì cái giọng của mày rồi!”
Văn Đoàn ngượng ngùng gãi đầu. Anh cảm giác được mình quá xúc động, nhưng anh tin bất kể ai cùng độ tuồi với anh, đặt vào trường hợp này cũng sẽ không thể khống chế được mình.
P/s: Cuộc chiến giữa main và Tư Đồ Tĩnh đã bị tác thay đổi vào thời gian gần đây khi quyết định giảm bớt nội dung phóng tác. Ban đầu tác tính để Tư Đồ Tĩnh là một đối trọng, và sau này sẽ bởi vì cứu người yêu mà trở thành thuộc hạ của main.
Theo cốt truyện ban đầu, trận đấu giữa main và Tư Đồ Tĩnh sẽ bắt đầu bằng võ thuật, nhưng main bị thất thế và cuối cùng phải dùng phép thuật để chiến thắng. Trận đấu giữa cả hai chỉ là một trận thi đấu tranh thắng thua bình thường.
Sau này Tư Đồ Tĩnh sẽ trở thành một nội gián của main, vì người yêu mà phản bội lại môn phái. Trong trận chiến cuối với Voldemort, Tư Đồ Tĩnh sẽ mang theo một nhóm thế lực từ TQ tới hợp tác với Voldemort. Điều này nằm trong tính toán của main, để chia rẽ thế giới ngầm TQ với thế giới phù thủy của chấu Âu.
Một sự thay đổi nữa là về con đường sau này của main. Ban đầu mình tính để main trở thành một người thống nhất thế giới – tức là thành tựu của main đạt được ở thế giới song song đó. Nhưng để hoàn thành nó sẽ tốn thời gian và công sức nhiều lắm nên đổi.
Còn về sự thù hận giữa main và Tư Đồ Tĩnh cũng chỉ là ý tưởng mới được suy nghĩ ra thôi. Nói chung là có một cái lý do để cắt xuất diễn của nhân vật ấy mà. Chính vì thế nên nó khá khập khiễng. Trong bộ nguyên sang đang viết tác hứa sẽ không để vụ này xảy ra.
Có bạn hỏi về mấy người đồng đội, họ chỉ là nhân vật phụ của phụ thôi. Chỉ là có để làm bối cảnh nên cũng không cần để ý tới họ quá đâu. Đại để là trong quá trình hack timeline của main, cậu ta có tổ đội với 1 nhóm để hoàn thành nhiệm vụ, thông qua đó để rèn luyện khả năng võ thuật của bản thân. Qua quá trình chiến đấu bên nhau, họ có một tình đồng đội gắn kết. Nhưng trong một nhiệm vụ, main tách nhóm một thời gian, và chính lúc đó thì đồng đội của cậu ta đụng độ Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ Tĩnh không giết đồng đội của main, nhưng những kẻ mà y cứu lại giết họ một cách rất dã man. Sau đó main trở về và giết sạch kẻ thù. Trong quá trình tra tấn kẻ thù, main moi ra tung tích của Tư Đồ Tĩnh. Kết quả cuối cùng là những gì đang diễn ra.
Thực sự tác không hài lòng với cái diễn tiến này. Trong hướng đi ban đầu của mình, tác đã muốn cho Tư Đồ Tĩnh và main vừa là cấp trên với cấp dưới, vừa là bạn. Điều này mới nhấn mạnh sự rộng lượng của main. Còn viết theo diễn tiến hiện tại, có cảm giác main trở thành người hẹp hòi.
Nhưng khi phải lựa chọn giữa việc dồn tâm trí cho nguyên sang hay đồng nhân, tác đã lựa chọn cái trước. Dĩ nhiên không phải là tác sẽ viết bậy bạ, phá nát mọi thứ. Chỉ là khi đổi cốt truyện đột ngột, sẽ có một vài khúc cua không được mượt mà.
Đây thực sự là do khả năng của tác có hạn, xin chân thành xin lỗi những bạn đọc yêu thích bộ truyện này. Nhưng tác cũng xin các bạn hiểu cho, làm một tác giả, mình mong muốn được viết lên 1 bộ truyện thực sự thuộc về mình chứ không phải đạo nhái của người khác. Chính vì điều đó, nhất bên trọng nhất bên khinh là không thể tránh khỏi.
Thực xin lỗi và cám ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn đọc đã, đang và vẫn sẽ ủng hộ mình